Có những việc phát triển theo hướng mất kiểm soát. Chẳng hạn như lúc đầu bạn bị đồn là môi chạm môi với người khác. Bạn cố gắng giải thích rằng bạn không có, đó chỉ là lời bịa đặt ác ý thôi, nhưng không ai tin bạn hết. Họ chỉ tin những gì họ muốn tin, những gì họ cho rằng ấy là "sự thật".
Một lần khác tôi gặp Từ Tùng. Đúng như lời hắn nói, hắn không trói tôi nữa. Chỗ giam tôi đổi từ căn nhà cũ kỹ kia thành một căn nhà vàng son khác.
Từ Tùng hỏi tôi:
- Em ổn không?
Lúc đó đầu óc tôi loạn cả lên, tôi mải nghĩ về những chuyện mà chính tôi còn chưa rõ ràng nên không nhìn hắn. Hắn ngồi bên mép giường, đề nghị:
- Em muốn biết gì không? Anh kể em nghe hết.
- Có phải anh biết hình xăm trên ngực em có ý nghĩa gì, đúng không?
- Đúng thế.
- Sao anh biết được chứ?
- Anh hỏi em nhiều lần nhưng em không đáp. Tình cờ một lần anh thấy XV trên một cuốn vở bài tập, mà cuốn đó không phải của em nên kiếm bạn cùng lớp em hỏi chút chuyện. Sau đó thì anh biết bạn cùng bàn em tên là Thạch Vô Mẫn, biết em thích cậu ta.
- Có phải anh nói gì với cậu ấy không?
- Ừ. Anh nói anh và em là người yêu, còn cho cậu ta xem cảnh chúng mình...
- Xem gì?
- Cảnh chúng mình làm tình trong video.
Tôi gian nan hỏi một vấn đề cuối cùng:
- Vậy còn cái mác "thằng Chín"...
- Do cậu ta đấy. – Lúc Từ Tùng trả lời, hắn nhìn tôi, cười một chút, nụ cười này cũng hơi tàn nhẫn – Không tin nổi, phải không?
Tôi không trả lời việc tôi có tin không, tôi chỉ cảm thấy có chỗ gì đó không đúng. Từ Tùng không nói thêm gì nữa, hắn ngồi một lúc rồi đi.
Sau đó, Thạch Vô Mẫn vào phòng. Cậu ngồi trên ghế, chẳng nói gì mà nhìn tôi chằm chằm. Tôi bị cậu nhìn chăm chú tới mức nổi da gà rần rần. Thạch Vô Mẫn đứng dậy, bước đến chỗ tôi, cầm tuýp thuốc mỡ trên bàn, ý muốn thoa thuốc cho tôi. Đêm đó tôi bị hai cây gậy th*t chèn ép tới mức phía sau bị tổn thương nghiêm trọng, bên cạnh việc chú ý ăn uống mỗi ngày thì còn phải bôi thuốc nữa.
Tôi cởi quần, đứng dựa vào bàn. Mặc dù động tác bôi thuốc của cậu rất nhẹ, nhưng mà tôi vẫn thấy xót lắm.
Sau khi bôi thuốc xong, cậu đưa cho tôi một ly sữa bò nóng. Tôi uống rồi lại bị cậu nhìn chằm chằm.
Chắc là nhìn đủ rồi, cậu bắt đầu cởi quần áo, lên giường, ôm tôi từ phía sau, bảo tôi: "Ngủ đi."
Lúc này tôi không ngủ được, nhưng tôi cũng chẳng dám cử động. Tuy tôi quay lưng về phía cậu ấy, nhưng tôi biết cậu vẫn đang nhìn tôi chằm chằm. Sau đó đèn tắt, phòng tối như mực, đôi mắt ấy vẫn nhìn tôi chằm chằm, lông tơ tôi dựng hết cả lên. Thần kinh tôi căng như dây đàn, tôi vẫn chưa dám ngủ.
Hôm sau tôi tỉnh lại, thấy trên giường chỉ còn mỗi mình tôi. Tôi rời giường, chân trần chạy xuống nhà bếp thì thấy Thạch Vô Mẫn đang làm bữa sáng ở trỏng.
Cậu ấy nghe được tiếng động phía sau, quay người nhìn tôi một cái rồi đặt quả trứng trong tay xuống. Cậu chạy ra kệ giày, lấy đôi dép lê rồi về cửa bếp, quỳ xuống, xỏ dép vào chân tôi.
- Chân anh đẹp quá. – Sau khi xỏ dép cho tôi, Thạch Vô Mẫn kéo tôi vào bàn ăn, xong bưng tô cháo đến cho tôi – Vết thương phía sau của anh chưa ổn lắm, phải nghỉ ngơi mấy ngày lần. Anh chịu khó ăn cháo nhé.
Tôi ngồi im trước tô cháo trên bàn. Thạch Vô Mẫn đứng dậy, vào phòng bếp, tôi thầm quan sát cậu. Lát sau cậu ấy quay lại, thấy tôi chưa động muỗng, cậu hỏi:
- Sao anh chưa ăn?
- Chúng ta...
- Anh ăn trước đã. Ăn xong anh muốn nói gì cũng được hết.
- Ừ.
Tôi cầm muỗng múc từng miếng cháo, từ từ ăn hết tô. Sau đó tôi ngồi nhìn Thạch Vô Mẫn, lúc này cậu vẫn đang ăn. Ăn xong cậu ấy lấy giấy lau miệng, rồi dẫn tôi ra chỗ sofa trong phòng khách. Cậu ấy cầm một quả quýt lên, bắt đầu lột bỏ. Tôi lượm lại đề tài bị bỏ dở giữa bữa sáng:
- Chúng ta có hiểu lầm nhau gì không?
- Hiểu lầm gì? Lầm rằng anh không thích con trai, hay anh vẫn không thích tôi? Hay là, hiểu lầm quan hệ giữa anh và Từ Tùng?
- Anh...
- Hay là, lời đồn về thằng Chín do tôi truyền ra là sự thật, tôi tình cờ nói trúng?
"Tao thấy thằng đó lăn lộn với mấy gã lận."
"Thằng Chín ấy hả, có ai không biết nó đâu. Nghe nói nó ăn nằm hết cái trấn này."
"Thượng bất chính hạ tắc loạn, mẹ nó cũng chả tốt đẹp gì đâu."
"Đồn rằng lão già nhà nó chết vì tức nó đó."
...
Tôi nhìn Thạch Vô Mẫn, nhớ tới những lời đồn thô bỉ ấy mà khóe mắt tôi ươn ướt, tôi cúi đầu, thế là nước mắt rơi vào lòng bàn tay tôi.
Tôi ngậm miếng quýt kia trong miệng, miếng quýt hơi chua, lại hơi đắng. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, nói:
- Hồi đó anh đọc sách, anh đọc "Thất lạc cõi người", trong có một câu "Nếu tránh đi ngay cả niềm vui mãnh liệt/Thì nỗi buồn lớn lao cũng chẳng ghé thăm". Lúc đó anh vẫn không hiểu, chuyện anh thích là chuyện tốt đẹp mà, là niềm vui mà, đâu liên quan gì đễn nỗi buồn kia chứ.
- Ừ, thế thì?
- Giờ anh hiểu rồi.
- Hiểu gì? Hiểu rằng chuyện bị Từ Tùng mà anh thích đã bán anh cho em, nên anh khổ sở? – Giây trước Thạch Vô Mẫn còn hòa nhã nói chuyện, giây sau cậu ấy tức giận, cả người cậu áp lên tôi, tay cậu nắm chặt cằm tôi, cảnh cáo – Mọi dẹp vẻ mặt đau khổ kia của anh đi, không phù hợp với nơi này của em.