Trấn Trên Có Lời Đồn

Chương 9




Thạch Vô Mẫn thô bạo lột quần tôi xuống, cầm tuýp KY trên bàn trà bên cạnh đổ ra tay rồi ngoáy loạn trong lỗ nhị của tôi một chút, sau đó cậu ấy đâm vật nam tính của cậu vào. Vết thương cũ của tôi vốn chưa ổn hẳn, nay lại bị thúc mạnh như vậy, tôi cắn răng, cố khống chế bản thân đừng run nhiều quá.

Đau lắm.

Chuyện Thạch Vô Mẫn nói những lời này khiến tôi khó chấp nhận còn đớn đau hơn cả vết thương đang bị xé trên thân tôi.

"Rên đi. Sao anh không rên chứ?"

"Có phải nằm dưới thân Từ Tùng thì anh mới rên không?"

"Trung Nặc Thần, sao Từ Tùng thì được hả?"

"Anh thích anh ta!"

"Lúc em tỏ tình với anh trên sân thượng, có phải anh thấy nực cười lắm, đúng không?"

Lại là một lần tra tấn: cậu ấy ép tôi rên, tôi không cất tiếng được. Cậu ấy sờ thằng nhỏ nhà tôi, lúc đầu cậu còn kiên nhẫn tuốt hai lần, nhưng tôi không cứng nổi. Sau đó cậu ấy ra khỏi người tôi, đi kéo ngăn bàn, lôi một viên thuốc màu xanh dương nhạt ra. Cậu đưa tôi uống, tôi không chịu, cậu bóp cằm tôi, nhét thuốc vào miệng tôi rồi rót nước vào miệng tôi, xong bịt miệng tôi lại, bức tôi nuốt thuốc xuống.

Tầm nửa tiếng sau, thuốc phát huy tác dụng. Thạch Vô Mẫn lại nhìn tôi chằm chằm. Cậu ấy gằn từng câu.

"Từ Tùng nói, trừ anh ta ra thì anh không cương lên được với bất cứ ai cả. Thì ra là anh ta nói thật."

"Viagra, đặc biệt mua cho anh đó, anh thích không?"

Dứt lời, Thạch Vô Mẫn gập đùi tôi lên ngực, lại cắm vào lỗ nhị tôi.

Dưới dược lực của thuốc, tôi cương rồi. Chỉ là, cách cương này khó chịu lắm. Bạn cảm thấy thằng nhỏ đang lên, nhưng bạn chẳng thấy sướng, chẳng thấy n*ng, chỉ thấy thằng nhỏ trướng. Trướng phát đau.

Về chuyện giao hợp này thì, Từ Tùng thì tính là làm bừa, Thạch Vô Mẫn thì cũng không tính là làm bừa lắm, nhưng vẫn khiến người-bị-làm khó chịu.

Kiểu cậu ấy làm, từ từ làm, từ từ thúc vào.

Mà lỗ nhị tôi chưa lành thương. Chuyện có cây gậy th*t gân guốc ra vào lỗ nhị của tôi như tờ giấy nhám chà xát vết thương ấy.

Tay Thạch Vô Mẫn nắm lấy chim tôi, chậm rãi tuốt nó. Do sinh lý con người, bị kích thích sẽ trở nên nhạy cảm, khỏi nghĩ nữa, tôi ra rồi. Nhưng mà dược lực chưa hết, tôi lại cửng. Thạch Vô Mẫn nhìn thằng nhỏ của tôi cương lên, lại nói:

- Sao bảo không cương lên với em mà? Anh xem, không phải anh cương rồi hả?

Cậu ấy lại bắt đầu chơi tôi, chín lần cạn một lần sâu.

Chờ Thạch Vô Mẫn bắn, phía sau tôi đã tê. Phía trước tôi không xuất nổi lần thứ hai, tới lúc tôi ngất, nó vẫn cứng.

Lần tra tấn đó kết thúc như nào, tôi không có ấn tượng. Lúc tôi tỉnh lại thì trên người tôi, cả trước lẫn sau đều đã được tắm rửa sạch sẽ, phía sau cũng không còn đau nữa. Tôi nghĩ cậu ấy bôi thuốc cho tôi rồi. Tôi chống người dậy, phát hiện trong phòng chẳng có ai. Tôi lết ra phòng khách, cũng chẳng thấy Thạch Vô Mẫn đâu.

Tôi nhìn qua cửa chống trộm.

Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn chạy trốn.

Tôi biết thừa, Thạch Vô Mẫn không thể không kiên cố gì để giam tôi hết, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần. Tôi lại gần cửa chống trộm, đặt tay lên then cửa, ấn xuống. Ầy, ấn không được. Tôi quay lại phòng khách thấy có cửa sổ đang hé mở, phần được mở khá nhỏ. Tôi mon men chỗ cửa sổ, quan sát, tôi phát hiện mình đang ở trên lầu, khá cao, tầm tầng mười hai lận. Tôi quay người, lục tung các ngăn kéo có thể lục được, mong là tìm thấy chìa khóa hoặc vật gì có thể cạy cửa cũng được.

Kết quả: không tìm được gì.

Tôi chợt nghĩ đến việc tìm giấy tìm bút, viết lời cầu cứu rồi vứt xuống dưới. Chỉ là tôi lục khắp phòng ngủ chính và phòng khách đều không thấy. Tôi mở cửa phòng ngủ phụ, lục lọi một hồi, cũng không thấy. Tôi mở cánh cửa thứ ba thì thấy Thạch Vô Mẫn ở trong phòng này.

Đây là thư phòng. Lúc tôi mở cửa, cậu ấy đang ngồi sau ghế, trước mặt cậu là ba cái màn hình máy tính, trên đó là hình ảnh theo dõi cả căn nhà này theo thời gian thực. Thư phòng này không lớn, có điều khắp tường là ảnh chụp một người – tôi: tôi đang đọc sách, tôi đang ăn sáng, tôi ngồi trên sân thượng; còn có tôi đang nằm dưới Từ Tùng, với Từ Tùng khoét thịt tôi.

Tôi trong đống ảnh chụp đó, trần trụi vô cùng. Mà Từ Tùng hay Thạch Vô Mẫn có lọt vào ảnh, thì không bị phô hết ra như tôi.

Ba tấm cuối đập vào mắt tôi, tôi thấy chính mình, chỗ hình xăm lúc trước nay là một vết sẹo.

Tôi muốn nói rõ cho cậu ấy một ít việc hẳn cậu ấy đã nghĩ sai. Chuyện Từ Tùng nói với cậu, hay cho cậu xem, âu cũng không phải sự thật.

Thạch Vô Mẫn đứng dậy, đi đến trước mặt tôi, nhìn đống ảnh chụp trên tường, hỏi liên tục.

"Đẹp không, anh?"

"Anh cứ đứng trước mặt em mà hoài niệm quãng thời gian ở bên Từ Tùng à?"

"Chi bằng, anh chụp thêm đi."

"Chụp thêm với em vài tấm, anh thấy sao?"

"Sao? Thần Thần..."

Thạch Vô Mẫn cầm một cái máy quay phim rồi cố định trên kệ sách. Kế đó, cậu ấy đè tôi trên bàn làm việc, lột quần áo tôi ra. Tôi phản kháng kịch liệt, tôi muốn giải thích cho cậu ấy hiểu nhưng cậu ấy đã bịt miệng tôi lại.

"Tốt hơn hết là anh đừng để em nghe anh nói "không" thêm một lần nào nữa."

"Sao, chụp với Từ Tùng được, chụp với em thì anh không chịu?"

"Không chịu cũng phải chịu cho em."

Thạch Vô Mẫn đè mạnh hơn. Tôi bị lột trần như nhộng, còn cậu ấy cầm máy quay lên ghi hình lại.

"Mười Lăm ơi." Hình như từ lúc gặp mặt tới nay, đây là lần đầu tôi gọi cậu ấy là "Mười Lăm".

Thạch Vô Mẫn nghe tiếng gọi này, khựng một chút, nhìn tôi qua camera: "Vâng?"

Tôi bị đè trên bàn, cái bàn cộm sau lưng tôi, tôi đau lắm. Tôi hỏi cậu ấy:

- Mấy chuyện mà cậu cho rằng cậu biết ấy, cậu đã hỏi tôi chưa?

- Hỏi anh gì hả? Anh nói xem, vậy còn chưa đủ rõ hay sao? – Thạch Vô Mẫn vừa ghi hình vừa trả lời, tôi thấy tay cầm máy quay phim của cậu ấy nổi gân. Tôi lại nghe cậu ấy nạt.

"Năm lớp 12, anh nói anh không thích con trai. Thế mà em lại tìm được video anh nằm dưới thằng khác. Anh nói anh không thích em, sao anh lại thính em? Sao vở anh toàn viết tên em? Sao anh còn tặng chocolate cho em? Em biết anh cố tình tặng. Em còn tưởng anh không dám tỏ tình, nên em tỏ tình. Kết quả là anh nói anh không thích em."

"Anh không thích em, sao còn thính em!" - Thạch Vô Mẫn phẫn nộ hét.

Không phải như thế, tất cả đều không phải.

Tôi thích cậu, nhưng tôi không thể đáp lại lời tỏ tình lúc đó. Bởi tôi biết Từ Tùng sẽ không tha cho tôi. Nếu cậu biết tôi bị người ta đã xâm hại, cậu sẽ chán ghét tôi. Tôi từ chối cậu vì tôi tự thấy tôi không xứng với cậu.

Tôi cứ ngỡ tương lai còn dài.

Tôi từng đặt vé xe lửa khởi hành mùng mười sáu tháng Giêng đến Thượng Hải để tìm cậu. Vốn là ngày đó đã được gặp lại cậu. Tôi sẽ kể lại cho cậu nghe, rằng tôi đã thích cậu, tôi thích cậu trước khi cậu thích tôi cơ. Tôi sẽ hỏi cậu, rằng cậu còn thích tôi không. Tôi sẽ hỏi cậu, rằng cậu có thể cho tôi thêm một cơ hội chăng.

Tôi rời khỏi trấn Thập Phô rồi. Tôi sẽ để lại quá khứ ở cái trấn đó, bắt đầu cuộc sống mới, bắt đầu quen cậu, tôi còn mơ cậu sẽ dang tay giúp tôi. Tôi còn ngỡ cậu sẽ kéo tôi khỏi vũng lầy nhơ nhuốc ấy.

Tôi cho rằng, ngày nọ trên sân thượng, lúc cậu nói "lời đồn không qua mắt người khôn" thì cậu đã trở thành "người khôn" ấy. Hóa ra cậu chính là kẻ bịa ra lời đồn. Lễ cảm ơn thầy cô năm 12 tôi không tham gia, một phần vì thi đại học không tốt, phần còn lại – phần quan trọng hơn – các bạn cùng lớp đồn tôi bán dâm.

Ban đầu lời đồn chỉ là "bị chín gã chịch", sau thành "bán dâm".

Thật ra đồn tôi thành loại hàng gì cũng chẳng sao cả. Chuyện khiến tôi có sao, ấy là hiện tại tôi đã biết cậu là người lan truyền lời đồn ban đầu thật– đồn rằng tôi đã từng bị chín gã chịch.

Sau khi ghi hình xong, Thạch Vô Mẫn chiếu đoạn video ấy lên, chỉ tôi trong đó mà đánh giá:

- Trung Nặc Thần này, cả người anh không còn vết thương, thậm chí ít thấy nốt ruồi, chỉ có vết sẹo này phá hủy vẻ đẹp của anh.

Lát sau, tôi nghe cậu ấy hỏi: "Sao anh có vết sẹo này vậy?"

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau Ân Thượng lên sàn.