Lúc đám Từ Tùng đến thì trời đã rạng một chút, hắn thấy tôi ngồi co ro trong một góc, cau mày, gọi: "Tiểu Trung."
Tôi đứng dậy, nói với bên Ân Thượng:
- Người mà mấy người muốn tìm đã đến. Tôi không cùng đám với họ, chuyện bắt nạt Trương Tĩnh thì tôi không tham gia. Cho dù có, anh cũng đánh tôi rồi, cũng tát nước vào người tôi rồi.
- Vậy nên?
- Vậy nên, mời mấy người ra ngoài thanh toán ân oán của mấy người, đừng giải quyết trong nhà tôi. Nhà tôi nhỏ lắm, mấy người xử nhau cũng bất tiện.
- Cậu cũng biết điều đấy, Trung Nặc Thần.
Tôi không biết gã bảo "biết điều", ý chỉ biết điều gì. Tôi quay đầu nói với Từ Tùng:
- Lúc ra ngoài nhớ kéo cửa xuống, khỏi khóa.
Nói xong tôi lên lầu, không muốn nhìn đám người này thêm giây nào nữa.
Tôi vào phòng, mở chăn điện sưởi ấm, cởi hết đồ ra rồi run rẩy chui vào trong chăn. Tôi chạm vào vết thương trên lưng, tôi nằm nghiêng một bên thì đụng vết thương trên cánh tay. Khắp người đau buốt, tôi đành ôm chăn, ngồi dậy. Chờ cơn đau dịu lại một chút thì rời giường, mặc đồ nhỏ sạch sẽ vào, tròng thêm đồ ngủ, khoác thêm một bộ len nữa, xong mới nằm xuống. Giờ thì bớt đau hơn.
Tôi ngủ nông, sau đó đau quá nên tỉnh. Tôi xem đồng hồ trên điện thoại, đã 06:50. Tôi chống khuỷu tay từ từ ngồi dậy, người tôi nhọc hơn cả trước khi ngủ. Tôi mê man, khó chịu. Tôi lôi nhiệt kế thủy ngân ra đo - 39.6℃ - sốt cao. Tôi mở ngăn kéo, lấy lọ Analgin, đổ một viên rồi nuốt cùng với cốc nước lạnh trên bàn.
Analgin là thuốc giảm đau, hạ sốt, tiêu viêm.
Tôi dọn đống đồ ướt hôm qua vào nhà tắm, xong thay đồ rồi khoác áo len ra cửa.
Tôi ghé phòng xoa bóp bấm huyệt A Chính. Nếu không phải tôi đã biết tôi chẳng quen gì thợ xoa bóp bấm huyệt này, với lực tay của anh ta, tôi ngỡ Ân Thượng biết tôi sẽ đến đây, gã thuê anh ta bóp cánh tay tôi như muốn tiễn tôi đi bán muối vậy.
Hai tiếng sau, tôi rời phòng xoa bóp bấm huyệt. Tôi vào một tiệm tạp hóa mua rượu trắng, rồi qua tiệm hàng mã mua ít tiền giấy. Bà chủ tiệm còn chỉ vào chiếc iPhone X đang trưng bày, giới thiệu:
- Hàng mới 100%, cháu trai mua một cái đi.
- Cháu cảm ơn bà nhiều, sợ ông ngoại cháu không biết dùng ạ.
- Đồ cho người già, đây cũng có đó. – Nói rồi bà chủ đổ đống iPhone X ra, chọn một chiếc to nhất – Cầm lấy đi.
Tôi nhận thay ông, cảm ơn bà chủ, rồi xách đồ mã đến mộ ông, dọn rác, nhổ cỏ cho ông.
Cha ruột tôi không phải là người của trấn Thập Phô, nhưng mẹ tôi đúng là người trấn này.
Thời của bọn họ là "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy". Qua một bà mối, hai người họ trước giờ chưa từng gặp nhau, hẹn một lần xong kết hôn luôn. Vào hôn nhân chưa được nửa năm thì cha tôi gặp chân ái. Nực cười thật, nhiều năm trước đó sao cha chưa gặp "chân ái" nhỉ.
Sau đó mẹ tôi li hôn với cha tôi. Li hôn xong thì mẹ phát hiện tôi tồn tại rồi. Thời đó, gái một lần đò bị người ta bàn tán nhiều lắm. Loại lời nào họ cũng nói được hết, đồn đại điêu ngoa. Có lời rằng mẹ tôi ngoại tình bị phát hiện nên nhà trai mới ruồng bỏ. "Ui, nhìn đi, thằng con hoang trong bụng ả là chứng cứ đó." Đồn như thật vậy, nào là mắt thấy tai nghe chứ không phải họ chiêm bao nha. Ba câu đồn lại, ác ý, đáng sợ, mẹ tôi chết trong miệng lưỡi của hàng xóm láng giềng này – sau này thành chủ đề cho mỗi cuộc buôn dưa gang bán dưa lê của bọn họ.
Mà năm mẹ mất, tôi mới sáu tuổi. Lúc họ vớt xác mẹ lên, người mẹ trương phình.
Còn ông ngoại tôi mất tám tháng trước – tầm cuối tháng Năm. Ông tôi nhiều bệnh nền, thân thể yếu dần. Nhớ ngày ấy tôi bưng chậu, rửa chân cho ông rồi dìu ông nằm xuống, ông nắm chặt tay tôi, hiền từ dặn:
- Miệng đời đáng sợ, con phải thận trọng từ lời nói đến việc làm nhé.
Tôi không biết vì sao ông ngoại lại dặn thế. Có phải ông nghe lời đồn về "Chín" rồi chăng? Sau này tôi vẫn nghĩ, liệu ông thật sự chết vì bệnh, vì già sao? Lời đồn là con dao giết người vô hình, không đổ máu. Có lẽ ông bị mấy lời đồn thổi bên ngoài bức chết.
Hóa vàng cho ông xong, tôi bày một ly rượu loại ông thích nhất lúc sinh thời, kính ông, ngồi tâm sự với ông một lúc, rồi thủ thỉ:
- Tết sắp đến rồi. Ông ở bên đấy nhớ mua đồ ăn ngon nha ông ơi. Nay có ông ăn Tết với mẹ rồi, hẳn mẹ vui lắm.
- Tết này, chỉ còn mỗi con...
- Ông ơi, mẹ ơi...
- Thôi, cũng không có gì nữa ạ.
- Ông ơi, qua năm nay, con định ra ngoài tha hương cầu thực. Tiệm sách không ổn lắm, nhưng con cũng không định đi đến chốn thành thị xô bồ đâu ạ.
- Chắc nào đi rồi con lại nói nhé.
- Con về đây. Lần sau con tới thăm ông tiếp ạ.
Lúc tôi về đến nhà, Từ Tùng đang đứng chờ trước cửa nhà tôi. Chuyện hắn với Ân Thượng hôm đó ra sao, tôi chả muốn hỏi nữa, cũng chẳng muốn biết thêm. Từ Tùng hỏi tôi trước:
- Em đi đâu vậy? Sao anh gọi em không nhận?
- Em tắt chuông.
- Ra vậy. – Từ Tùng lại gần tôi, hít vài hơi, cau mày hỏi – Mùi gì đây?
- Chắc là mùi rượu thuốc.
- Do mấy gã hôm qua đánh hả? Thương nặng không? – Từ Tùng ân cần, vạch áo tôi lên – Để anh xem nào.
- Không sao, thương nhẹ mà. – Tôi không muốn hắn nhìn chút nào cả.
- Lẽ ra... lẽ ra hôm qua không nên gọi em tới cầu Mười Dặm, như thế thì tụi Trương Tĩnh không gây chuyện với em.
- Ừ. – Tôi tỏ vẻ tôi biết rồi.
Từ Tùng im lặng, không khí nhất thời xấu hổ. Tôi lôi cây lau nhà ra, lau sạch vũng nước hôm qua Ân Thượng đổ xuống. Sau khi dọn xong, tôi ngồi xuống ghế nghỉ ngơi thì cảm thấy hình như mình bỏ sót chuyện gì. Rồi tôi phát hiện tôi không còn một cái AV nào cả, cái khung cũng mất luôn. Tôi thầm mắng người vạm vỡ, nhìn to bự như thế mà loot AV, loot mười cái cũng được, đằng này lại loot sạch hai trăm cái! Chắc tôi kí đầu anh ta quá!
Tiệm sách vẫn vắng khách như cũ. Kế đó, tôi ăn trưa với Từ Tùng. Tôi thấy hơi sốt, lại uống một viên Analgin. Từ Tùng hỏi tôi uống gì thế, tôi đáp rằng vitamin C. Chúng tôi ngồi trông tiệm một lúc, tôi thấy chán, định đóng tiệm rồi lên lầu ngủ. Đêm qua ngủ không ngon, vết thương còn hơi đau, tôi hỏi Từ Tùng:
- Anh có về nhà không? Em muốn đóng tiệm, đi ngủ.
Hắn không trả lời, chỉ nhìn tôi. Tôi hiểu được ánh mắt của hắn thì đề nghị:
- Đến nhà anh đi, đừng làm ở đây.
Hắn muốn làm, tôi chiều theo, nhưng tôi không muốn làm trong nhà tôi. Đây là nhà của ông ngoại, nhà của mẹ tôi, tôi nghĩ nếu ông biết tôi bán đĩa lậu thì ông giận tôi lắm, nhưng nếu ông biết tôi bị người ta làm thì ông không chỉ giận thôi đâu.
Năm lớp 11 ấy, lúc tôi từ nhà Từ Tùng về, nhìn ông tôi che miệng, ho từng trận, khó thở, tôi không dám nói với ông, nói rằng con đau lắm, cứu con với.
Pháp luật không bảo vệ bé trai bị xâm hại.
Nói ra thì sao chứ? Chỉ tổ thêm một người đau lòng mà thôi.
Tôi leo lên giường, Từ Tùng cởi quần tôi xuống. Hắn cúi người, ngậm cậu bé của tôi. Tôi khó cương lắm, không biết có phải do tôi luôn để "chuyện ấy" đi cùng với đau đớn không nữa. Nhớ hồi trước, tôi còn ẩn danh lên mạng hỏi lên đỉnh là cảm giác như nào. Câu trả lời không khác nhau lắm, là phê, là sung sướng. Nhìn ngàn câu trả lời như vậy, tôi tự hỏi có phải họ cài bot trả lời giùm hay không.
Sau khi tôi ra, Từ Tùng rửa giúp tôi, rồi bế tôi lên giường, đắp chăn, thủ thỉ: "Ngủ đi."
- Anh không làm à?
- Không làm. Em ngủ rồi anh mới đi.
Từ Tùng không chỉ lưu manh, giang hồ, mà đầu óc hắn cũng có vấn đề: hắn kéo tôi đến nhà hắn, chỉ để ngủ.
Tôi lười nói thêm, kéo chăn lên, lúc sắp vào giấc thì lại nghe hắn nói: "Hình như thằng nhỏ của em cũng có vị rượu thuốc..."
Lần này tôi ngủ sâu thật. Từ Tùng lay tôi hoài, tôi vẫn chưa tỉnh. Lúc tôi mơ màng, tôi thấy bớt đau dù bị Từ Tùng kéo tới kéo lui, đầu óc tôi xây xẩm.
- Tiểu Trung, em sốt rồi. Anh mang em ra phòng khám. - Từ Tùng khoác vội áo ngoài cho tôi.
Người tôi nóng bừng, cổ họng đau, giọng tôi thô ráp như tờ giấy nhám:
- Mấy giờ rồi?
- Gần 7 giờ.
Trời tối thui. Sau khi đến phòng khám trên trấn, bác sĩ đo thân nhiệt cho tôi, rồi hỏi tôi phát sốt mấy ngày rồi, uống thuốc gì chưa, xong kiểm tra một lượt, hỏi tôi:
- Còn chỗ nào khó chịu không?
- Trên người cháu có vài vết thương bị đánh bởi gậy gỗ, cháu không biết nó có liên quan đến cơn sốt này không nữa.
- Để bác xem. – Bác sĩ đề nghị.
Tôi vén áo lên. Lúc lộ bụng và lưng thì tôi nghe Từ Tùng hít sâu, hắn hỏi:
- Sao nghiêm trọng vậy?
Từng vết bầm xanh tím đan xen cùng mùi rượu thuốc tỏa ra. Bác sĩ kê lại đơn thuốc, sợ tôi sốt nặng, khuyên tôi truyền nước hai ngày. Sau khi treo túi nước của tôi lên, Từ Tùng đá cái thùng rác gần hắn, phẫn nộ mắng:
- *** mẹ, Trương Tĩnh!
Tôi không buồn phản ứng hắn nữa, cả người mệt mỏi, tôi nằm trên tấm thảm mỏng trong phòng khám, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên cạnh có làn hơi, Từ Tùng ngồi xuống, hỏi tôi:
- Sao không nói?
Tôi mở to mắt, nhìn vẻ mặt quan tâm của hắn rồi hỏi lại:
- Nói gì?
Nói tôi đau lắm, anh đánh ngược lại người ta giúp tôi đi? Hay là sao anh cứ gây phiền cho tôi? Không phải anh ngửi thấy mùi rượu thuốc trên người tôi sao? Nhưng anh vẫn bắt tôi làm.
- Vết thương trên người em...
- Anh thật sự không biết à? Em không muốn nói, vì người nghe là anh. – Tôi chen mồm.
Từ Tùng im lặng, túi nước truyền xong, hắn vẫn im lặng.
Lúc tôi về đến nhà là đã mười giờ. Tôi lấy chìa khóa, ngồi xổm mở cửa cuốn, thì Từ Tùng đứng sau lưng hỏi:
- Em hận anh lắm à?
Câu trả lời của tôi, cả hai đều rõ mà.