Trấn Trên Có Lời Đồn

Chương 4




Chờ đến lúc vết thương trên người tôi tốt hơn, vẫn còn trong năm cũ, tôi bán câu đối xuân do bác Lưu cung cấp giấy, mực.

Hôm nay trời không tệ, tôi dọn ghế dựa, ngồi phơi nắng.

- Trung Nặc Thần.

Tôi nghe thấy có người gọi tôi. Tôi nhìn theo tiếng, thấy người nấy là Ân Thượng. Nay gã mặc một chiếc áo khoác cashmere màu be, vẫn dáng người cao chân dài. Tôi không biết gã tới làm gì, không trả lời gã. Tôi cúi đầu bấm điện thoại, xem giá vé xe lửa.

- Trung Nặc Thần. – Gã lại gọi một tiếng.

- Vâng? – Tôi đáp có lệ, buông điện thoại xuống, đứng dậy.

Gã ngồi vào ghế dựa của tôi luôn, miệng nhẩm bài ca nào đấy. Tôi hỏi gã:

- Gì đây?

Ân Thượng nhìn quanh, rồi trả lời tôi:

- Mua câu đối xuân.

Tôi không tin.

- Bán sao nhờ?

- 1m3 một trăm tệ, 1m6 hai trăm tệ.

- Cậu viết câu đối trên giấy nạm vàng hả? Sao đắt vậy? Chặt chém à? – Ân Thượng cười.

- Đắt vậy đó. Bán cho người khác hai mươi tệ, bán cho anh thì hai trăm tệ. Tôi chặt chém đấy. Anh còn muốn mua nữa không?

- Muốn. – Gã đứng dậy chọn vài câu đối để riêng xong đề nghị – Ăn trưa với tôi đi.

- Ai thèm ăn trưa với anh?

- Bạn rủ ăn trưa chung, không được à?

Ai thèm làm bạn với gã gặp lần thứ nhất thì xách gậy gỗ đập người, gặp lần thứ hai thì tự xưng bạn chứ.

Thấy tôi không trả lời, Ân Thượng cười:

- Tôi mời cậu ăn, vì muốn tạ tội với cậu. – Nói xong, gã lôi điện thoại ra xem bản đồ coi chốn khỉ ho cò gáy này có quán nào ngon không. Cuối cùng gã đặt một phần gà rán.

Tôi quay người vào nhà, xem vé xe lửa tiếp. Gã đuổi theo tôi, ríu rít gọi "Trung Nặc Thần", "Trung Nặc Thần."

Tôi nhìn gã kiểu, có chuyện gì thì nói luôn đi. Gã không hé một lời. Tôi cúi đầu, định bấm điện thoại tiếp, gã lại gọi: "Trung..."

Tôi khóa màn hình điện thoại lại, ngẩng đầu nhìn gã, chủ động tìm đề tài mở chuyện:

- Bạn anh xách hết đống AV trong tiệm tôi đi rồi.

- Thật hả?

- Anh không biết à?

- Giờ mới biết.

Tôi chán nản, lại nghe gã hỏi:

- Bao nhiêu cái AV?

- Năm trăm cái.

Ân Thượng gật đầu, gã mỉm cười:

- Được, tôi biết rồi. Lần sau gặp, tôi bồi thường cho.

Sau khi phần gà rán kia đưa tới, Ân Thượng nằm ườn ra bàn, gọi tôi lại ăn. Tôi nở nụ cười công nghiệp, cầm đùi gà đưa cho gã:

- Khỏi khách khí, anh ăn đi.

- Cậu không ăn à? Không đói bụng hả? – Hỏi xong, gã cắn một miếng, nhai hai lần rồi nhổ ra. – Mẹ... sao khó ăn vậy!

Tôi nhìn vẻ mặt táo bón của gã, bật cười hả hê. Gà rán tiệm này tôi ăn rồi, thịt dở, nước xốt mùi lạ.

- ***! Đây mà là đồ ăn cho người hả! – Ân Thượng vừa súc miệng vừa chửi – Như này mà còn đòi hai trăm tệ!

Tôi hả dạ lắm.

Sau đó, gã không ăn cơm nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi đánh giá kém trên cửa hàng nọ, xong nhăn mặt bỏ đi.

Tâm tình tôi tốt lên hẳn. Kế đến là có khách ghé mua câu đối. Lúc tôi nhận tiền thì tôi mới nhớ ra: Ân Thượng bứng câu đối của tôi đi mà chưa trả tiền!

Đúng là cùng bè với người vạm vỡ, cá mè một lứa!

Tôi mắng Ân Thượng té tát. Ngày hôm sau, gã ôm một cái thùng carton bự rồi đưa cho tôi:

- Bồi thường cho cậu. 500 cái tròn luôn.

Tôi mở thùng ra nhìn xem "cái" trong thùng là cái gì. Uầy, đĩa AV. Tôi nhắc gã:

- Hôm qua anh lấy câu đối xuân chưa thanh toán. Bên tôi chỉ chấp nhận hình thức thanh toán bằng tiền mặt. – Tôi sợ gã lại trả tôi 500 câu đối mất.

- Haha, Trung Nặc Thần, sao cậu lại thú vị vậy chứ? – Ân Thượng nói – Hôm nay tôi không mang đủ tiền. Lần sau lại thanh toán tiếp nhé.

Tôi cất thùng carton vào chỗ từng giếm đĩa AV lúc trước. Ân Thượng hỏi:

- Không kiểm định chất lượng à?

Dứt lời, gã rút một đĩa rồi đến đầu đọc DVD, nham hiểm nhìn tôi. Kế đó là trên màn hình vô tuyến có hai người đàn ông trần truồng cùng với tiếng rên rỉ, cảnh trên màn hình tập trung vào vị trí trọng tâm của cả hai. Mặt tôi vô cảm nhìn cảnh đóng cọc trên vô tuyến, tôi nói với Ân Thượng:

- Chỗ tôi là tiệm sách, ban ngày mở cửa, lúc nào cũng có thể có người ghé lại.

Ân Thượng nhướng mày, mỉm cười, gã đi đến chỗ cửa cuốn, lấy móc sắt bên cạnh kéo cửa xuống rồi khoanh tay, vuốt cằm nhìn tôi:

- Lúc này thì có thể.

Tôi cạn lời. Nơi này kín cửa, tiếng rên rỉ vang khắp phòng, tôi vô cảm nhìn vô tuyến, Ân Thượng chăm chú nhìn tôi.

Thời lượng của GV thường không quá dài. Bộ này hết, Ân Thượng mở bộ mới. Bộ mới có cốt truyện đàng hoàng chứ không đặc tả cảnh đóng cọc nữa, đại khái là có một bên không tình nguyện lắm, bên còn lại dùng bạo lực cưỡng bên đó cháo lưỡi, rên rỉ, lên đỉnh. Kết phim là thông tin nhà sản xuất GV.

Tôi thấy phim này sượng lắm: nước mắt gì rơi mỗi một giọt. Tôi cứ nghĩ, chiếc GV có cốt truyện thế này thì bên nhận sẽ đau khổ lắm. Nhưng không, anh ta nhìn giả trân thật. Bị cưỡng hiếp không thoải mái như vậy đâu. Bộ GV này coi "người xem" là lũ ngốc hả? Buồn mới lạ ấy.

Tôi không biết gã có thấy giọt nước mắt của nam diễn viên kia không. Chả sao cả, người dám mua chiếc GV ngớ ngẩn này sao "hiểu" được chứ.

Sau khi bộ GV mới kết thúc, Ân Thượng cất đĩa về thùng carton. Gã đứng trước mặt tôi, vờ dịu dàng gọi:

- Trung Nặc Thần. Trấn Thập Phô này có chỗ nào chơi vui không?

- Không có. – Tôi không lừa gã, trấn này không có thật mà.

- Ăn đâu bây giờ? Không có quán ăn nào đặc sắc à?

- Gà rán đó. – Tôi vừa thốt ba tiếng này xong, tôi bật cười.

- Đúng là rất "đặc sắc".

Cuối cùng tôi lại ra ngoài ăn trưa với Ân Thượng. Lúc đầu tôi từ chối gã song gã nói từ chối thì mai gã lại tới nên tôi đành chấp nhận theo gã. Tôi dẫn gã đi đến một quán ăn mà tôi cho rằng quán đó đặc sắc, gã tấm tắc khen:

- Ngon đấy. Mai đến ăn thêm mấy món khác.

Tôi chán nản. Chẳng thà ngay từ đầu gã nói thẳng rằng mai lại đến còn hơn!

Rồi gã nuốt lời. "Ngày mai" ấy, gã không đến.