Người ngoài cửa nói với tôi:
- Trung Nặc Thần, lâu rồi không gặp.
Cũng lâu rồi tôi chưa mơ thấy Ân Thượng quan tâm tôi như này:
- Sao mặt em đỏ thế? Bệnh à?
Tôi ngỡ bệnh tôi lại nặng thêm, chứ sao giấc mộng này không giống mấy giấc mộng kia.
Tôi vẫn luôn mơ thấy những cảnh họ tổn thương tôi, nào mơ thấy ai ân cần dường này, tôi không muốn mơ thêm nữa. Tôi muốn tỉnh lại, không cần chìm trong ánh trăng lừa dối này.
Lia thấy con dao trên bàn, tôi chạy tới, cầm dao cứa tay. Tôi thấy máu chảy dọc lưỡi dao.
Đau, thì ra đây không phải là mơ.
- Trung Nặc Thần! – Ân Thượng rống vội – Em vừa làm gì?
Gã định bắt lấy bàn tay vừa bị cứa của tôi, tôi vội giấu tay ra sau lưng. Vết thương trên tay khiến tôi tỉnh một chút, tôi chạy ra giữ cửa, không cho gã vào nhà.
- Em... không sao chứ?
Tôi không biết vì sao Ân Thượng đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng tôi chả muốn nói chuyện với gã tẹo nào.
- Trung Nặc Thần, có phải em bị bệnh không? Sao cầm dao cứa tay mình như thế? Đau lắm không?
- Sao anh mò được tận đây? – Hỏi một câu mà họng tôi rát quá.
- Anh đã tìm em lâu rồi.
- Chi? – Thật không biết gã tìm tôi làm gì nữa.
- Anh vào được không? Anh muốn nói chuyện với em.
Ân Thượng cũng không đề cập gã muốn nói gì, chỉ dặn:
- Nếu em bận thì thôi, để lúc khác nhé. Hay em chốt một mốc thời gian đi?
Thấy tôi không đáp, gã nói tiếp:
- Em bệnh rồi, uống thuốc chưa?
Tôi vẫn không trả lời. Bầu không khí chùng xuống. Thế là gã khuyên nhủ:
- Em nghỉ ngơi đi nhé. Mai anh lại ghé thăm em.
Sau khi Ân Thượng rời đi, tôi lại ngồi ngơ ngác trong phòng khách. Đầu tôi rối bời, nghĩ hoài không ra: gã nói, gã tìm tôi, tìm lâu rồi.
Tôi xây xẩm, gục trên sofa.
Tôi lại bị chuông cửa đánh thức. Trời sáng chói, tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ sáng.
Tôi nhìn qua lỗ mắt mèo, thấy Phó Lập Dương đứng ngoài.
- Anh gọi em vài lần mà em không bắt máy. – Vừa mở cửa là anh hỏi tôi liền.
- Em ngủ, nên không nghe thấy.
- Uầy, cũng không có gì đâu. Anh muốn hỏi em vụ xe thể thao... Em bệnh à?
- Hơi cảm ạ. – Tôi đứng nép vào cửa, nhường lối cho Phó Lập Dương vào nhà. Chợt tôi thấy Ân Thượng đứng lù lù phía sau.
Gã vẫn luôn nhìn tôi. Hết cách rồi, đâu thể đóng sầm cửa trước mặt người khác được, tôi đành cho gã vào.
- Em quen à? – Phó Lập Dương nhìn Ân Thượng.
- Dạ, đây là... bạn lúc trước của em. – Tôi chả biết nên giới thiệu gã như nào nữa. Thật ra có những chuyện không nhất thiết phải vạch ra cho người khác dòm.
- Nãy anh đến, thấy bạn em cứ đứng trước của nhà em.
- Không sao ạ, bạn em mà.
Khách đến chơi nhà, mang trà ra tiếp. Chỉ là nay tôi quên chuyện mời trà ấy. Đành rút hộp thuốc trên bàn, mời Phó Lập Dương một điếu nhưng anh từ chối, tôi đành tự châm một điếu.
- Bệnh rồi thì đừng hút nữa.
- Em biết hút từ lúc nào?
Cả Phó Lập Dương và Ân Thượng cùng nói. Tôi chả nhìn ai cả mà quơ quơ điếu thuốc, nói với Phó Lập Dương:
- Em hút một điếu thôi.
Rồi hỏi gã:
- Có việc gì không anh?
Ân Thượng liếc Phó Lập Dương:
- Tôi muốn nói chuyện riêng với em một chút.
Tôi đành nói "được, anh chờ lát" rồi về phòng thay đồ ngủ trên người ra. Ba người chúng tôi cùng xuống lầu, tôi tạm biệt Phó Lập Dương rồi theo Ân Thượng vào một quán café gần đó.
Tôi gọi một ly ca cao nóng. Lúc đồ uống lên, nhấp một hơi, rồi nghe gã gọi:
- Trung Nặc Thần.
Tôi đặt ly ca cao xuống, nhìn gã. Gã hỏi:
- Hai năm nay, em sao rồi?
- Ổn.
- Thật ra, anh muốn nói... hai năm trước... – Ân Thượng bỗng nắm lấy tay tôi – Trung Nặc Thần, sao thế em? Em đừng run... Đừng sợ! Anh không nói nữa nhé, anh...
Ân Thượng không nói, tôi cũng không biết thì ra khi nhắc đến chuyện cũ, tôi hoảng sợ tới mức run nhiều như vậy. Đó là cơn ác mộng tôi không buông được, tôi cứ ngỡ tôi thoát được rồi, nhưng tôi vẫn bị nhốt lại. Chỉ đôi lời của Ân Thượng thôi mà lòng tôi tan nát.
Tôi né, không để gã bắt lấy tay tôi. Tôi nhìn ly ca cao trước mắt, không dám nhìn gã nữa.
- Trung Nặc Thần, anh xin lỗi. Anh chỉ muốn gửi lời xin lỗi đến em.
Tôi không biết vì sao mà hai năm sau, tự nhiên gã xin lỗi tôi. Nếu gã chỉ muốn nói một câu "anh xin lỗi", tôi mong gã nói xong rồi thôi. Tôi cũng chả muốn qua lại gì với gã nữa, đành phải giả vờ mạnh mẽ trả lời: "Vâng."
- Em, có hận anh không?
Tôi chẳng biết nên trả lời gã như nào nữa.
- Chúng ta sẽ không như trước nữa, phải không? – Gã hỏi.
Tôi không hiểu ý gã lắm.
- Em còn tin anh chứ? – Gã hỏi tiếp.
Tôi ngờ nghệch:
- Anh muốn gì?
Ân Thượng nhìn tôi như muốn nói ngàn lời nhưng chỉ đáp:
- Không có gì. Với lại... nói sau vậy.
Rồi gã hẹn, mai gã lại đến thăm.
Sao mai lại tới chứ?
Tôi ôm đầu gối, ngồi trên sofa, đèn phòng khách không bật, màn hình vô tuyến sáng lóa phản chiếu lên tôi.
Tôi từng trao tim cho gã không ngần ngại, tín gã vô điều kiện, gã làm gì tôi cũng tìm được cớ ngụy biện cho chuyện gã làm. Tối gã xã giao nhiều, uống rất nhiều, đêm không về, cổ áo sơ mi có dấu son môi, tính tình thô lỗ... tôi tự huyễn hoặc bản thân, rằng vấn đề ở bên tôi – tôi chưa đủ tốt. Tôi huyễn hoặc bao nhiêu, những điều ấy cũng không thành sự thật được. Gã tổn thương tôi, là thật. Gã yêu thương tôi, là giả. Gã vẫn luôn gạt tôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tối nay đăng bốn chương, sau bốn chương này là hết truyện. Truyện đang được dò lại lỗi chính tả, sẽ đăng lại sau.