Trấn Trên Có Lời Đồn

Chương 20




Lúc chạy xong chuyến cuối cũng đã mười một giờ khuya.

Tôi mở tủ lạnh, lôi một chai bia, ra phòng khách xem vô tuyến. Thật ra tôi cũng không muốn xem vô tuyến lắm. Chỉ là nhà tôi quạnh quẽ quá, tôi muốn có thêm chút thanh âm bao quanh mình.

Tôi đã lái taxi dạo hơn một năm.

Nhớ hai năm trước tôi mới chạy đến Vân Thành, trong người có 800 tệ nên tìm người làm một cái chứng minh thư giả ccho mình. Chứng minh thư giả này cầm đi thuê nhà thì được, chứ dùng để đi thi lấy bằng lái thì không.

Thế là tôi quay về trấn Thập Phô một chuyến. Sau khi đến cục Công an chụp hình làm chứng minh thư xong thì tôi nhận được một tờ giấy hẹn lấy chứng minh thư, hẹn hai tháng sau thì quay lại lấy. Tôi hỏi công an:

- Tôi có thể để người khác lấy hộ được không?

- Được, cầm giấy hẹn này là được.

Hai tháng sau, tôi bỏ 500 tệ thuê một người đến cục Công an lấy chứng minh thư giúp tôi.

Tôi đã thuê xe hơi. Sau khi lấy chứng minh thư thật xong xuôi thì tôi chả muốn nán lại nơi này làm gì nữa, tôi ngồi vào xe rồi lái đi.

Trên đường ra khỏi trấn, tôi nhìn thấy Từ Tùng. Hắn đang đi cùng đám anh em của hắn, nói cười vui vẻ. Tuy tôi biết kính xe có thể phản chiếu hình ảnh, Từ Tùng lướt bên ngoài không thấy tôi đâu, nhưng tôi vẫn rất sợ, rất hoảng. Tôi gục đầu xuống, không kiềm được mà run cầm cập.

Điện thoại trên bàn tôi vang lên. Tôi buông lon bia trong tay, nhìn lướt qua cái tên hiện trên màn hình - Phó Lập Dương. Tôi nhận cuộc gọi:

- Alo?

- Nhậu không em ơi? Lâu rồi không ngồi lại với nhau. – Đầu bên kia ồn ào – Tụi anh đang ở quán nướng Quốc Khánh này.

- Nay em không đến đâu, em mới về nhà. Mai ha? Mai em tìm anh?

- Ok.

Tôi cúp máy, nốc cạn lon bia trong tay rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Mấy năm nay, chất lượng giấc ngủ của tôi không tốt lắm. Tôi thường mất ngủ cả đêm, nhiều lúc phải uống thuốc mới ngủ được. Tôi không ngại uống thuốc, chỉ là đã uống mà tôi vẫn gặp ác mộng.

Mộng quãng thời gian bị giam cầm ấy, mộng thấy Thạch Vô Mẫn đánh gãy chân tôi, mộng thấy Ân Thượng cười nói "chơi vui mà".

Thậm chí tôi còn gặp những chuyện chưa xảy ra nữa. Chẳng hạn như tôi mộng thấy lúc tôi về trấn làm chứng minh thư thì bị Từ Tùng nhốt lại. Tôi cố kêu cứu, kêu khản cổ, hộc cả máu, rồi người đến cứu tôi là Thạch Vô Mẫn và Ân Thượng.

Cỡ một giờ sáng tôi mới vào giấc, mà năm giờ thì tôi bừng tỉnh khỏi ác mộng, sau đó tôi khó ngủ tiếp được. Tôi làm điếu thuốc trên giường, chờ mặt trời lên.

Phí thuê taxi hơi chát, một tài xế làm thuê mà còn phải thuê xe thì tiền kiếm về chả được nhiêu. Do đó, thường một xe có hai tài xế thuê để dùng: một người dùng ban ngày, người còn lại chạy ban đêm.

Tháng lẻ tôi chạy thuê vào ban ngày, tháng chẵn thì chạy ban đêm. Nay đương tháng chẵn.

Tôi ngây người trên giường tới tám giờ, rồi ăn sáng, đi siêu thị mua ít đồ sinh hoạt.

Kĩ năng nấu nướng của tôi chẳng tiến bộ nhiêu. Lúc lái xe tôi toàn ăn vội mấy món đồ ăn nhanh. Còn không lái như sáng nay thì tôi thì tôi ăn qua loa. Ví dụ, bữa trưa nay của tôi là một tô mì có trứng có rau. Ăn không tệ lắm, hơi nhạt.

Tôi không có sở thích gì đặc biệt, hay thú vui nào giết thời gian được. Sau khi ăn xong thì tôi làm ổ trên sofa xem phim. Phim chiếu gì tôi cũng chả biết, tôi chỉ biết ngây ngốc nhìn màn hình.

Mười giờ tối tôi gọi Phó Lập Dương như hôm qua đã hẹn.

Lúc tôi đến quán nướng Quốc Khánh, bạn tôi đã ngồi đó rồi, kế bạn tôi là mấy người bạn của bạn tôi. Tôi nhập bàn, bạn rót tôi một ly Sprite. Tôi còn lái xe nên không đụng vào bia rượu được.

- Nay em chạy đêm à?

- Dạ.

- Hai ngày nay có kiếm thêm cơm không?

"Kiếm thêm cơm" trong miệng Phó Lập Dương chỉ việc tôi lái xe khác bên cạnh việc lái taxi dạo như hiện tại, kiểu là tài xế theo giờ cho người ta ấy.

Hai năm trước, sau khi nhận được chứng minh thư thì tôi vừa làm việc bán thời gian, vừa học lái xe. Tôi định lấy bằng lái xong thì đi lái taxi dạo luôn, nhưng tiền trong túi không đủ thế chấp xe taxi. Thế là tôi làm tài xế lái thuê xe khác. Hiện tại thì tôi lái taxi dạo được rồi, nhưng chẳng thấm vào đâu nên tôi kiếm cơm thêm. Đây là lúc tôi quen biết Phó Lập Dương, nếu có việc kiếm cơm thêm, anh sẽ kéo tôi đi kiếm cùng.

- Còn.

- Gần đây giới nghiêm, anh Phó, Tiểu Thần, hai người chú ý chút. - Tần Hướng Văn, bạn lái của chúng tôi, nói tiếp – Gần đây em không dám kiếm thêm.

- Kiếm thêm cơm để trang trải cuộc sống mà. Sao nỡ từ chối cơm chứ. – Phó Lập Dương tiếp lời – Không sao đâu.

Bữa nhậu này kéo dài tới một giờ sáng. Phó Lập Dương và Tần Hướng Văn uống rượu nên không lái xe, thế là tôi lái xe đưa họ về. Nhà Tần Hướng Văn gần nhất, nên được đưa về trước, rồi đến Phó Lập Dương.

Tôi hạ cửa sổ để mùi khói trong xe khuếch tán hết. Phó Lập Dương liếc tôi, khuyên:

- Hút vừa thôi.

- Dạ?

- Em hút nhiều quá. Lái một chuyến, hút ba điếu.

- Có ạ? – Tôi cũng chả đếm làm gì – Gần đây em ngủ không ngon, hút thuốc để tỉnh táo lái xe.

- Em hút nhiều quá rồi. Lỡ nghiện thì sao? – Phó Lập Dương khuyên – Hút vừa thôi.

- Dạ, em biết rồi. – Tôi hút nốt điếu trên tay, xong không hút thêm điếu nào nữa.

Tôi chở Phó Lập Dương về đến nhà anh. Anh xuống xe rồi gõ cửa sổ kế tôi:

- Muốn lên nhà, ngồi một lát không?

- Dạ thôi, để khi khác ạ.

Lái xe taxi đêm thì đến nhà ga, sân bay đón khách là chủ yếu.

Nay tôi lái đến bốn giờ sáng mới về. Tôi chẳng ăn thêm gì nữa, rửa mặt qua loa rồi nằm lên giường.

Lúc tôi tỉnh dậy, tôi trượt điện thoại xem giờ, sáu giờ sáng – mới ngủ được hai tiếng.

Tôi ngồi dậy, vào bếp uống nước và một viên thuốc ngủ rồi quay về giường ngủ tiếp.

Lần này tôi ngủ tới chiều. Lúc tỉnh lại, tôi vẫn còn mơ hồ, không rõ lần này mộng thấy gì nữa. Kế đó tôi lại úp mì, ăn, xong xuống lầu hòa nhập cộng đồng. Dưới khu nhà có nhiều bạn trẻ chơi trượt ván, đá cầu, quần vợt, đi dạo. Niềm vui tỏa khắp mặt tôi.

Nghĩ lại thì tôi mới 22 tuổi thôi mà, cớ gì lại có cảm giác linh hồn này trải qua 82 năm ở dương gian nhỉ? Tôi chẳng có hứng với thứ gì cả, ngày ngày chỉ biết lái xe kiếm tiền. Những lúc không lái xe, tôi tự hỏi mình nên làm gì giết thời gian giờ. Xem vô tuyến, đi siêu thị, ngồi trong khuôn viên dưới tiểu khu, âu cũng đều không phải chuyện tôi muốn làm.

Mỗi lần tôi ở một mình, tôi đều ngồi ngẩn người. Không hẳn vì tôi sợ cô đơn, mà tôi sợ tôi ngồi một mình thì sẽ nghĩ nhiều, nghĩ rất nhiều.

Một bạn nhỏ thấy tôi ngồi đơ ra, bạn cầm cây vợt cầu lông rủ tôi đánh với bạn. Tôi nhận vợt, đánh một lúc. Rồi trời tối, mẹ bạn gọi bạn đi.

Bữa tối này tôi ăn ngoài, sau đó đi đến phố Quang Minh chơi, tầm chín giờ mới mò về bãi tập hợp taxi.

Lúc anh Ngô về, thấy tôi, anh còn kinh ngạc:

- Sao Tiểu Trung đến sớm nhờ?

- Dạ. Ở nhà chẳng có gì làm, nên em tới sớm một chút.

Chúng tôi giao ca lúc mười giờ tối. Chúng tôi cũng ở gần nhau nên giờ anh Ngô giao xe cho tôi. Tôi lái ra ngoài.

Tầm mười một giờ, trời bắt đầu đổ mưa, mưa càng lúc càng lớn. Tôi đậu ở ga xe lửa, tầm một giờ sáng thì có khách nữ.

- Mưa lớn quá, xíu anh chuyển hành lý vào trong giúp em nha.

Tôi gật đầu.

Lúc về đến chung cư của khách, tôi phụ khách chuyển hành lý vào. Xong việc, tôi về xe, toàn thân ướt đẫm, tôi rút vài tờ khăn giấy, lau qua loa. Tôi không để ý quần áo mình lắm, thầm nghĩ mở điều hòa hong khô là được rồi. Sau đó tôi lại đi thêm vài cuốc nữa, mai mà bị cảm thì cũng chẳng lạ lắm.

Sáng về nhà, tôi tắm xong ngủ như mọi khi. Lúc tỉnh dậy thì mũi nghẹt, tay chân mỏi nhừ.

Tôi cảm giác mình bị ném vào lò thiêu, nóng khô miệng rát lưỡi. Tôi khịt mũi, lục tìm thuốc cảm rồi uống thuốc. Chờ dược lực phát huy, tôi gục trên sofa.

Cả ngày nay tôi choáng váng, chóng mặt. Chợt có người gõ cửa, tôi đứng dậy mở cửa thì thấy người nọ là Ân Thượng – tôi còn nghĩ tôi vẫn đang nằm mơ.