Trầm Mê Thẻ Bài Biến Thành Ác Ma

Chương 40: Áo Choàng




*Đã Beta

*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.

Leava giơ tay đặt lên vai Thu Hoặc, ma lực như nước sôi trên người Thu Hoặc ngừng vặn vẹo trong vài giây.

Văn Ánh nhìn ác ma phía dưới, dựa vào dáng vẻ bề ngoài, trong lòng suy đoán hắn hẳn là Lôi Ma Leava trong miệng bọn Essence mâu thuẫn với Phong La.

Giáo viên trực ban từ trên không rơi xuống, giẫm xuống đất, chậm rãi bước tới, đám ác ma phía trước có ý thức lùi lại để dọn đường.

“Leava, hậu bối của ngươi thoạt nhìn rất bất đồng." Ác ma trực ban chắp tay sau lưng đi tới, giống như một ông già đi dạo trong công viên, "Trận đấu xếp hạng này, là Văn Ánh thắng."

Thu Hoặc nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng: "Quy tắc của cuộc thi xếp hạng này căn bản không thể ô ô...."

Leava dùng một tay bịt miệng Thu Hoặc lại nói: "Đừng để những ác ma khác nghĩ rằng thiên thần sa ngã là chủng tộc không thể thua."

Văn Ánh có chút ngoài ý muốn cậu đưa tay ra sau lưng, vừa nhìn thấy Leava xuất hiện liền ở cửa, lập tức bổ sung thêm ba thẻ bài phòng ngự để đề phòng, nhưng không nghĩ tới ác ma mạnh mẽ vừa mới xuất hiện lại.... lịch sự đến vậy?

Leava thu hồi bàn tay che miệng Thu Hoặc, Thu Hoặc mắt đỏ hoe nói: "Chú!" Đó chính là Ma Kính ác ma!

Thu Hoặc muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại bị sự lạnh lùng trong đôi mắt tím của Leava cho sợ hãi, ủ rũ ngậm miệng lại, trong lòng vẫn còn oán hận.

Văn Ánh chậm rãi từ trên đài thi đấu bay xuống, cùng Leava giữ khoảng cách an toàn, không để ý tới ánh mắt ăn thịt quỷ dữ của Thu Hoặc, kẻ lớn đến sau khi đánh bại kẻ nhỏ, nhưng thái độ của kẻ lớn khác với kẻ nhỏ, ít nhất là ở bề ngoài.

Thiên thần sa ngã to lớn này có đôi mắt điềm tĩnh và dường như có tâm lý ổn định.

"Câm miệng."

Ngay cả giọng điệu mắng Thu Hoặc cũng nhẹ nhàng, nhưng lại có một cảm giác uy nghiêm kiềm chế.

Ác ma trực ban đã đi tới trước mặt Leava, cười nói: "Nếu hành động quá khích, có thể bị coi là một đảng cực đoan. Hãy cẩn thận."

“Ừ.” Leava nắm cổ áo Thu Hoặc bước ra ngoài, đám ác ma tránh đường.

Leava hướng Văn Ánh gật đầu, tựa hồ là tỏ vẻ xin lỗi, sau đó mới nhanh hơn bước chân rời đi, mặc dù Thu Hoặc hoặc bị xách đi, nhưng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Văn Ánh.

Hắn nhìn thấy Ô Phi đi qua, tươi cười rạng rỡ nói gì đó với Văn Ánh, Thu Hoặc thầm hận, Văn Ánh quả nhiên là người của nhóm Ô Phi.

"Cháu cho rằng hạn chế của cuộc thi xếp hạng chỉ là có lợi cho Ma Kính ác ma kia sao? ?" Leava đau đầu vì đứa cháu trai viết đầy dục vọng này, đọc vừa tức giận vừa kiêu ngạo. "Động não một chút, biết Sycar như thế nào đi, Aruda cho hắn rất nhiều độc ma dược, những độc ma dược kia đối phó cháu hoàn toàn không thành vấn đề gì."

“Đó cũng không phải thực lực vốn có của hắn, đều là ngoại lực” Thu Hoặc lẩm bẩm, “Chết tiệt, tên khốn Essence kia còn đưa ra loại điều kiện đó."

“Cháu ác cược vào ác ma." Leava nói, gần như muốn tát đứa cháu đầu óc đơn giản này, “Ma giới vẫn còn có nhân loại.”

Thu Hoặc: “…” Đôi mắt lập tức sáng lên.

Leava muốn đem đứa cháu này làm lại, giọng nói trầm thấp nói: "Trong giai đoạn này, cháu nên tránh xa tên Ma Kính ác ma đó."

"Tại sao?"

Đôi mắt màu tím của Leava hiện lên ngưng trọng: “Ta cần cánh cổng thời gian để kiểm tra sách cổ để xác minh một chuyện.”

Ma Kính ác ma lại thắng, hơn nữa không phải loại phương thức vui đùa như lần trước, các ác ma ở đây đều chấn động, cuối cùng cái này Ma Kính ác ma có thể sao chép được ngọn lửa cháy hình thức cao cấp của Boros, thật sự là không thể tưởng tượng được. Ma pháp xuất hiện đã giết chết thiên phú ma pháp của Thu Hoặc

Phần lớn ác ma đều không thể tin nhìn Văn Ánh, lần này Văn Ánh không phải là người cơ hội, chính vì vậy mà bọn chúng nghi ngờ những gì mình nhìn thấy có phải là thật hay không.

"Những chiếc gai kết hợp với ngọn lửa rực cháy của Boros" Myers lắc đầu, "May mắn là lần trước cậu không sử dụng sự kết hợp này với tôi, nếu không da thịt của tôi sẽ rất đau đớn."

Văn Ánh nhìn thấy Boros đứng cách đó không xa, vội vàng đi tới.

Myers lẩm bẩm: "Thái độ của tên này đối với bạn cùng bàn thật không tốt."

Xung quanh nơi Boros đang đứng có một khoảng chân không, rất dễ tìm, không cần chen vào, Văn Ánh đi đến trước mặt Boros, cảm thấy tự hào vì đã hoàn thành nhiệm vụ, cô cảm thấy tự tin hơn khi đối mặt với Boros.

"Tôi thắng. Ngọn lửa cháy của cậu sát thương thực sự rất cao. Để cảm ơn, cuối tuần tôi sẽ đãi cậu một bữa tối."

Boros nhớ tới lời “lời mời” đầu tiên của Văn Ánh, liếc nhìn Myers cách đó không xa: “Chỉ có hai chúng ta thôi à?”

Văn Ánh sửng sốt một chút, gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì tôi đặc biệt cảm ơn cậu, nhưng tôi không quen Vương đô, cho nên nếu chỗ tôi tìm không hợp khẩu vị của cậu, xin hãy thông cảm."

"Ừm."

Ban đầu cậu dự định đãi Boros bữa tối tối nay sau khi giành chiến thắng, nhưng...

Khắp cơ thể đều đau nhức và tê dại, tuy vừa rồi mình rất lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng tất cả chỉ là để khoe khoang mà thôi. Kỳ thật, sau khi sử dụng ma pháp [Cơ thể mềm mại] của mị ma, các cơ trong cơ thể cậu vô cùng đau nhức, một số động tác vừa rồi đã vượt quá khả năng linh hoạt ban đầu của Văn Ánh, bao gồm cả người cúi xuống và người đứng “nhấc một chữ”, vặn eo, v.v. Tay chân già nua của cậu gần như vô dụng.

Văn Ánh mỉm cười, trong lòng như muốn khóc, cậu đoán chừng cơ bắp bên trong đùi của mình bị căng thẳng nghiêm trọng, lúc đi đường không tự giác run rẩy.

Văn Ánh hiện tại rất ngưỡng mộ mị ma, sự dẻo dai của cơ thể thật con mẹ nó tuyệt, khó trách từng ngày giống như yêu tinh, xinh đẹp quyến rũ.

Văn Ánh lấy cớ đi ăn rồi vội vàng rời khỏi đấu trường, ác ma trực ban nhìn theo bóng lưng Văn Ánh đang muốn rời đi, hắn sửng sốt một chút, từ trong cửa không gian lấy ra một cây gậy bạc có chiều dài bằng cẳng tay của một người trưởng thành, trông giống như kim loại. Kết cấu và ánh sáng rất đẹp, và rõ ràng là không bình thường. Nó được khắc rất nhiều hoa văn cổ xưa. Một đầu của cây gậy được bịt kín, và đầu còn lại được kết nối với một dây roi rắn chắc.

Đây là loại vũ khí ma pháp dạng roi, tùy theo thiết kế mà nó là sự kết hợp giữa gậy và roi.

"Không phải trẻ con ngày nay có hứng thú với vũ khí ma pháp sao?" Ông già bối rối lẩm bẩm. Thời thế đã thay đổi rồi sao?

Văn Ánh vốn là muốn trực tiếp về ký túc xá, nhưng bụng đói cồn cào, đành phải lết thân thể quá sức đến căng tin mua một miếng bánh mì mang về ký túc xá ăn.

Bây giờ là lúc tan học, không có nhiều ác ma chú ý đến Văn Ánh, dáng đi khập khiễng của Văn Ánh cũng không để ý, hắn mở cửa ký túc xá, quay trở lại ký túc xá, sau khi đi xuống nằm xuống đất, Văn Ánh cảm thấy toàn bộ ma đo đều thăng hoa, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

"Thoải mái……"

Văn Ánh nhìn trần nhà, thật lâu không muốn đứng dậy.

Vẫn còn có thể đứng dậy, Văn Ánh sử dụng ma thuật chữa trị cấp thấp trên người để khôi phục cơ bắp căng thẳng, ngoại trừ có chút nhức nhối về tâm lý, cậu cảm thấy sảng khoái.

Văn Anh duỗi người, cử động khuỷu tay, nuốt một miếng bánh mì, đến phòng giáo viên lấy lại điện thoại di động rồi về nhà, trong phòng học có một ác ma chuyên giữ điện thoại di động của học sinh mỗi lớp, mỗi ngày khi giao hoặc nhận điện thoại đều phải ký tên, ác ma kia vẫn còn ở đây.

Khi Văn Ánh nhìn thấy lâu đài, cậu nóng lòng lấy ra viên đan ma dược mà mình đã làm hôm nay.

"Bà cố! Bà xem, hôm nay lần đầu tiên cháu làm ma dược đã thành công!" Văn Ánh vui vẻ hét lên, đẩy cửa bước vào.

Aruda từ tầng hai đi xuống, ánh mắt ôn nhu cưng chiều, cô cầm lấy một viên đan ma dược giơ lên ​​nhìn kỹ, Văn Ánh đứng sang một bên chờ Aruda đánh giá.

“Đúng vậy, cháu khá tài năng trong việc luyện chế độc dược" Aruda gật đầu, “Cháu có thể kế thừa chiếc áo choàng của bà.”

"...Hả?" Văn Ánh chỉ muốn Aruda tự khen mình, nhưng không ngờ Aruda lại nhắc đến áo choàng nên có chút choáng váng.

Aruda nghi ngờ nhìn cậu: "Cháu không thích luyện chế ma dược à?"

Văn Ánh phục hồi tinh thần: “Thích thì thích, nhưng nghe bà nói kế thừa áo choàng cũng rất đột ngột."

  "Thực sự đã quá muộn để bắt đầu học bây giờ." Aruda nói: Có rất nhiều điều cơ bản nên học từ thời thơ ấu và hình thành phản xạ có điều kiện. Bây giờ bắt đầu cũng được, nhưng chỉ là mệt mỏi một chút."

Văn Ánh gãi gãi má: "Bà thật sự định dạy tri thức của bà cho cháu sao? Dù sao cháu cũng là ác ma nửa đường xuất gia, đối với Ma giới rất nhiều chuyện còn chưa rõ ràng."

"Học ma dược đừng lo lắng," Aruda chạm vào đầu Văn Ánh "Bà đã nghe nói về cuộc thi xếp hạng rồi, không tồi, bà khi nhìn thấy cháu bà còn tưởng cháu là một miếng bánh. Thiên thần sa ngã chẳng là gì cả, yên tâm, cháu cứ việc xằng bậy với tên nhóc Thiên thần sa đọa kia, Leava ở trước mặt bà không dám nói chuyện."

Rất vi diệu, nhưng lại ngây ngất, không cần lo lắng đánh kẻ nhỏ, kẻ lớn sắp tới, cảm giác bị ác ma bao phủ vừa vặn, Văn Ánh ôm Aruda, ngọt ngào nói: "Bà cố, bà rất lợi hại.” Giọng nói ngọt ngào đến mức chính Văn Ánh cũng ghê tởm, nhưng Aruda cảm giác rất vui.

Tuy rằng ông cố mình không đáng tin cậy, nhưng Aruda rất đáng tin cậy.

Aruda vỗ lưng Văn Ánh: "Nào, để bà nói cho cháu nghe vấn đề của viên đan ma dược này. Cháu đã mắc sai lầm ở bước đầu tiên, tốc độ đưa tài liệu vào quá chậm. Các vấn đề ở bước này sẽ được phóng đại vô hạn sau này......"

Aruda chậm rãi nói với Văn Ánh những lỗi lầm của mình, sau khi giải thích xong, Văn Ánh ngộ ra, cách giảng dạy của Aruda tốt hơn giáo viên độc dược Sia rất nhiều, mỗi câu đều tập trung vào những điểm mấu chốt.

Sau khi nói xong, Aruda bảo Văn Ánh đến ăn cơm.

Kỹ năng nấu ăn của Aruda vẫn tốt hơn bao giờ hết, và cách trình bày cũng đáng sợ hơn bao giờ hết. Cơm hôm nay được gói trong quả bí ngô, quả bí Halloween có mắt, mũi, miệng mở, xung quanh quả bí là một chiếc đầu thú hung dữ, một bát súp đỏ như máu và một bát đồ nếp và một đĩa trái cây trông giống con rắn.

Văn Ánh ngồi xuống ăn, vẻ mặt không thay đổi, ăn xong là lúc bôi dung dịch dinh dưỡng lên quả trứng trắng đáng yêu.

“Bà cố, cháu đi lên chăm sóc quả trứng kia trước." Văn Ánh ăn xong vội vàng lên tầng.

Aruda nói: "Chậm lại, coi chừng ngã và chú ý bước đi của mình."

Văn Ánh cảm giác chân giẫm trúng cái gì, cúi đầu nhìn, là một con ngươi dậm dẹp bép, thân thể cứng ngắc vài giây, một cảm giác ớn lạnh lan khắp đỉnh đầu.

Vài giây sau, cảm giác run rẩy lắng xuống, Văn Ánh ép mình khoanh tay xoa xoa tay một cách bình tĩnh, sau đó lao vào cửa phòng.

Lâu đài này sao lại càng lúc quỷ dị.

Aruda đáng tin cậy nhưng đôi khi rất đáng sợ.

Sau khi lao vào phòng đóng cửa lại, trái tim Văn Ánh chậm rãi trở lại như cũ, quay đầu nhìn quả trứng màu trắng đặt trên gối, nhếch môi bước tới, cầm lên và sờ sờ vào.

"Ba ba đã trở lại, hôm nay cảm giác thế nào?" Văn Ánh cảm nhận được một chút niềm vui của những quan chức xúc phân đó, cái trứng trắng này cậu là càng xem càng thuận mắt, càng xem càng thích.

Cậu mở ngăn kéo, lấy dung dịch dinh dưỡng do Aruda đã chuẩn đi ra, niệm băng ma chú để ngưng tụ một chậu băng, đặt trứng vào đó, mở nắp dung dịch dinh dưỡng rồi đổ từ trên cao xuống.

Dung dịch dinh dưỡng màu trắng dưới tác dụng của trọng lực chảy xuống vỏ trứng, Văn Ánh dùng tay vuốt phẳng, phết đều lên từng bộ phận của vỏ trứng, ngân nga một bài hát ru.

Quả trứng màu trắng đột nhiên rung chuyển, Văn Ánh kinh ngạc nói: "Tiểu Bạch, đập vỡ vỏ đi, ba đang đợi con!"

…......

Sau khi Thu Hoặc tách khỏi chú Leava, hắn trở về ký túc xá mà không ăn gì, bây giờ hắn không có cảm giác thèm ăn, mặc dù Leava yêu cầu hắn tránh xa Văn Ánh ra, nhưng hắn càng nghĩ càng phẫn nộ, càng nghĩ càng nóng nảy.

Chỉ là một Ma Kính ác ma, huyết thống nghịch đảo khiến Thu Hoặc khó có thể buông tay, hắn nín thở trong lồng ngực đến mức khó chịu, đập nát đồ đạc trong ký túc xá xuống đất, ngồi trên giường thở hổn hển. mắt đỏ hoe.

Đột nhiên, Thu Hoặc đảo mắt và nở một nụ cười tàn nhẫn và phấn khích——

Bắt người để trút giận được coi là một cách để trút giận với nhóm Ô Phi.

Thu Hoặc nói làm là làm, hắn không về nhà, đợi đến hơn mười giờ tối, mượn điện thoại công cộng của học viện gọi điện thoại cho Trình Hạo Nguyên.

"A lô?"

Thu Hoặc đọc chú ngữ trước, ám chỉ tinh thần từ trong miệng hắn đi ra, đến trong tai Trình Hạo Nguyên khiến ánh mắt Trình Hạo Nguyên trống rỗng.

"Ngươi rất đói nên ngươi đi đến căn tin mua đồ ăn nhẹ lúc nửa đêm."

Hắn không phải là chuyên gia về ma chú tinh thần, nhưng một câu ám chỉ tinh thần đơn giản vẫn có thể thực hiện được, nhân loại bình thường sẽ thuận theo một trăm phần trăm với thói quen sinh hoạt của minh.

Thu Hoặc nói xong liền cúp máy.

Trình Hạo Nguyên tỉnh táo lại, nghi hoặc nhìn điện thoại trong tay, vừa rồi ác ma đầu dây bên kia nói cái gì? Gọi nhầm à?

Trong bụng đột nhiên cảm thấy đói, Trình Hạo Nguyên nhìn đồ ăn nhẹ trong ngăn kéo, lúc này lại muốn ăn một miếng nóng hổi, ​​hắn nhìn ra cửa, do dự một lát.

“Đáng lẽ không nên xui xẻo như vậy.” Trình Hạo Nguyên lẩm bẩm mấy câu, cầm lấy tấm thẻ cùng ma tệ đặt bên gối, mở cửa đi ra ngoài.