Trầm Mê Thẻ Bài Biến Thành Ác Ma

Chương 39: Thu Lưới




*Đã Beta

*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.

Tiết học buổi chiều luyện ma dược cũng kết thúc, Sia yêu cầu tất cả mọi người phải thu dọn đồ vật trên bàn trước khi rời đi, là một ma dược sư ưu tú cần phải thành thạo xử lý nguyên liệu và dụng cụ, chất lỏng thải cũng có giá trị tái sử dụng và được đưa thống nhất đưa vào thùng làm bằng vật liệu đặc biệt.

Những ác ma đã luyện chế ra đan ma lực rời khỏi lớp học với thành phẩm, trong khi những ác ma chưa chuyện chế được, rời khỏi lớp học với tay trắng.

Văn Ánh liếc nhìn Ô Phi, vẻ mặt buồn bực, mặc kệ thở dài, Lilith cùng Levima bên cạnh đang an ủi cậu ta, nhưng vẻ mặt Ô Phi vẫn u buồn như cũ.

Dù sao cũng là chuyện nghiệm chứng mình có phải là "Muggle" hay không, đám ác ma sẽ không hiểu, khóe môi Văn Ánh khẽ nhếch.

Vừa bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, liền nhìn thấy một nhóm ác ma đang đứng bên ngoài, kẻ cầu cầm chính là Thu Hoặc.

"Đi ra chậm như vậy, có phải sợ hay không?" Thu Hoặc chống nạnh hai tay, tư thế luộm thuộm, dáng vẻ kiêu ngạo nghịch ngợm như thể hắn đã giành được vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng.

Văn Ánh ngoáy ngoáy lỗ tai: "Kỳ thật lúc đó ta nên đổi điều kiện, đổi thành ngươi phục vụ đến khi ta tốt nghiệp."

Sycar vừa mới bước chân ra: "..."

Thu Hoặc nheo mắt lại: “Một kẻ không biết sống chết chẳng phải chỉ biết chút dị giáo thôi sao, ta cũng sẽ không giống như Sycar, trong cuộc thi xếp hạng không thể sử dụng độc ma dược. Ta sẽ cho ngươi thấy sự khác biệt giữa một ác ma như ngươi và những ác ma cấp cao của chúng ta ngay lập tức."

Sycar sắc mặt khó coi, giọng nói trầm thấp uy hiếp: "Thu Hoặc, ngươi ngứa ngáy muốn bị đánh sao?"

Vẻ mặt kiêu ngạ Thu Hoặc hơi thay đổi, không trả lời, huyết thống của thiên thần sa ngã không kém gì huyết thống Giao Long tộc, nhưng thiên phú của bản thân không bằng Sycar, nếu Sycar muốn đánh hắn thật có thể đem hắn đè trên mặt đất đánh.

Sycar nói với Văn Ánh: “Nếu cậu không thắng được tên này, tôi sẽ xấu hổ thay cậu.”

  Đám ác ma vây quanh: “…” Không phải là Thu Hoặc nếu thua mới là mất mặt sao? Từ lúc nào Ma Kính ác ma lợi hại hơn Thiên thần sa ngã?

"Bớt nói nhảm đi, bây giờ chúng ta đi đến đấu trường!" Thu Hoặc ở trước mặt Sycar hơi co rúm lại, trút toàn bộ cơn tức giận lên Văn Ánh, hùng hổ đi về phía đấu trường.

Văn Ánh khẽ giơ tay, lại buông xuống, ghét bỏ nhìn ác ma dưới chân nổi gió kia.

Thu Hoặc không đói, nhưng cậu đang đói, sau khi tham gia lớp học thực hành buổi chiều, cậu cảm thấy rất đói.

Sycar vẫn tức giận lải nhải: "Tôi nói cho cậu biết, đừng thấy tên này là thiên thần sa ngã, nhưng thực tế lại yếu đến mức tôi cảm thấy xấu hổ thay cho gia tộc Thiên thần sa ngã, một ngày không làm chính sự, bắt nạt kẻ yếu, ỷ thế hiếp ma, cậu đánh hắn đến chết cho tôi, có nghe không?"

Văn Ánh vừa nghe Sycar nói vừa đi về phía trước, nhàn nhạt quay đầu lại: “Có khả năng nào tôi là Ma Kính ác ma sao?”

Cậu là một Ma Kính ác ma, sự thật này không thể thay đổi được, thể lực, tốc độ và sức mạnh của cậu có một khoảng cách rõ ràng với những ác ma cấp cao hơn, tuy rằng có thể dùng thiên phú ma pháp bù đắp, nhưng khi không có cách nào dùng độc dược, cũng không có cách nào "Đánh chết", chỉ có thể đánh, có xác suất bị phản sát.

Sycar nghẹn họng, lần trước Văn Ánh khiến mình quỳ xuống tại chỗ tạo thành bóng ma rất lớn cho tiềm thức của hắn, dẫn đến hiện tại tức giận quên mất chuyện này.

Boros đi tới nói: "Tôi tin tưởng cậu có thể thắng."

Văn Ánh sửng sốt một chút, Scar cũng sửng sốt, hắn nhìn Boros như một con quái vật, sau đó dùng ánh mắt này nhìn Văn Anh, thật kỳ lạ, Boros lại nói với một Ma Kính ác ma rằng tôi tin cậu?  Việc Boros quan tâm đến việc Ma Kính ác ma thắng hay thua trong cuộc thi đấu xếp hạng là rất đáng sợ.

Sycar lại nhìn Văn Ánh mấy lần, khuôn mặt đẹp thì đẹp nhưng lại có cảm giác thuần khiết khiến ác ma phản cảm, thân hình như không có nhiều thịt, Sycar nghi hoặc sờ sờ cằm, chẳng lẽ Boros thích người nhiệt tình đến mức trực tiếp móc đuôi hắn? Sycar vừa ngẩng đầu đã đụng phải đôi mắt đẫm máu sâu thẳm lạnh lùng của Boros rồi bị một cái đuôi ném xuống cái cây bên cạnh.

Những ác ma xung quanh giật mìnhcho rằng  Boros chê bọn họ dựa vào quá chặt, nhanh chóng tản ra, khu vực xung quanh trở thành một vùng chân không chỉ có một vài ác ma lẻ tẻ.

Những người không giải tán đều là những ác ma cấp cao mạnh mẽ.

Một nhóm lớn ác ma với lực lượng cực lớn xông vào đấu trường, khi giáo viên trực ban bên trong nhìn thấy Văn Ánh, anh ta chuyên chú nhìn người khiêu chiến của cậu, thiên thần sa ngã Thu Hoặc và nói với Văn Ánh: “Hôm đó em chơi roi không tệ, hôm nay nếu em lại thắng, tôi tặng em một món vũ khí phụ ma."

Văn Ánh nhìn thấy lại là giáo viên trực ban, cậu không biết là ác ma này trêu chọc hay nói thật, chỉ có thể cười xấu hổ, quay mặt đi.

“Nhanh lên,” Thu Hoặc nóng lòng muốn nhảy lên đấu trường, cúi đầu nhìn Văn Ánh, ngoắc tay với cậu “Hạ gục ngươi để ta có thể ăn cơm."

Văn Ánh: “…” Vậy ngươi cũng đói sao? Tại sao phải nhịn đói để khiêu chiến..

Văn Ánh vỗ cánh bay lên, đứng ở trên đài thi đấu.

Giáo viên trực ban chậm rãi bay lên, làm trọng tài mở tấm chắn năng lượng ra nói: "Trận đấu bắt đầu."

Giáo viên vừa dứt lời, Thu Hoặc liền lập tức chạy nhanh qua, tay phải nắm thành quyền vung qua, thần sắc hưng phấn nói, hắn sẽ không cho cơ hội để Văn Ánh phóng ra những cái gương kia!

Văn Ánh lắp ráp thẻ R [Tường đồng và sắt], phía dưới có ác ma cự ma tộc, nhận ra đó là ma pháp thiên phú nhà mình, trong lòng cảm thấy vi diệu và không vui.

Sau khi chặn được đòn đầu tiên của Thu Hoặc, Văn Ánh trượt đến bên cạnh Thu Hoặc, cơ thể của Thu Hoặc không cử động, hắn ta cười toe toét và đôi mắt đột nhiên quay sang một bên, đôi cánh đen phía sau dang rộng ra, dòng điện màu tím cố ý đánh vào Văn Ánh.

Ý thức của Văn Anh kết nối với những tấm thẻ ma pháp chưa được kích hoạt, những tấm thẻ bài được lựa chọn cẩn thận vào buổi trưa bay ra khỏi chiếc vòng tay không gian, bao quanh  và di chuyển cùng cậu.

Thu Hoặc sửng sốt, nhưng không dừng lại vài giây, dòng điện tiếp tục công kích rất nhanh, giống như sấm sét, dòng điện hội tụ từ trên cánh chim màu đen, từng đợt từng đợt đánh ra ngoài, chất liệu của đài thi đấu đặc thù, vậy mà không có bất kỳ dấu vết cháy đen nào.

Ác ma phía dưới cũng là chưa từng thấy qua loại trận chiến này, nghị luận sôi nổi.

"Khá lắm, ma pháp của Ma Kính ác ma thật tuyệt vời."

"Lúc trước sao không thấy hắn đem những thẻ ma pháp bay quanh bốn phía?

“Cho dù có đẹp đến đâu thì cũng có ích lợi gì, thực lực mới là thật, khoa tay múa chân cũng vô dụng.”

"Không biết có phải ảo giác hay không, ta cảm giác Ma Kính ác ma này giống như đang...... không ngừng tiến hóa? Mỗi lần chiến đấu đều xuất hiện tình huống mới."

"Còn tiến hóa, đầu óc ngươi bị úng nước rồi sao, cười chết ta rồi."

"Lúc trước hắn có thể thắng Myers là bởi vì Myers sơ suất, cuộc thi xếp hạng này chỉ cần đem đối thủ hạ đài coi như thắng, Myers đã biết kỹ xảo kia của hắn, lần sau khiêu chiến nữa khẳng định sẽ không thua."

Các ác ma phía dưới thảo luận khí thế ngất trời thậm chí đều muốn đánh nhau, bầu không khí trên đài thi đấu cũng nóng lên, tốc độ của Thu Hoặc rất nhanh, sức mạnh thân thể cũng đủ, hắn không nóng lòng dùng ma pháp giết chết Văn Ánh, ngược lại nghiêng về vật lý.

Văn Ánh giải phóng [Thân thể mềm mại] từ Essence, lấy tư thế mềm dẻo siêu cao có thể tránh được mỗi lần công kích của Thu Hoặc, nhìn qua, Văn Ánh chật vật tránh né liên tiếp lui về phía sau.

Sycar ở phía dưới nhìn đến muốn tự mình lên, Văn Ánh tên này vô dụng như vậy sao? Nhiều thẻ ma pháp như vậy làm sao cũng không dùng.

Myers sờ cằm với ánh mắt trầm tư.

Thu Hoặc chiến đấu càng ngày càng hưng phấn, vẻ mặt hung ác cùng hưng phấn: "Không phải ngươi rất biết nói sao? Sao bây giờ không nói nữa?"

Văn Ánh vẫn im lặng, cùng Thu Hoặc di chuyển sang vị trí khác.

Ác ma trực ban bay lơ lửng phía trên đấu trường nhìn thấy điều gì đó, lắc đầu trước sự bất cẩn và kiêu ngạo của Thu Hoặc, hậu duệ trực hệ của thế hệ thiên thần sa ngã trẻ tuổi không đủ tốt, chẳng trách Leava thở dài.

Essence nheo mắt, khi Thu Hoặc đi theo Văn Ánh đến một chỗ, thấp giọng nói: "Thu lưới rồi."

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ đài thi đấu mạnh mẽ mọc ra một bụi gai, đem Thu Hoặc không kịp phản ứng trực tiếp vây vào trong đó, bụi gai sắc bén, Thu Hoặc tay phải dùng sức, kéo ra bụi gai quấn quanh ở trên cánh tay phải, bị rạch ra miệng vết thương đầm đìa.

Theo sau Văn Ánh, hai lá bài lơ lửng bên cạnh đầu cậu đồng thời sáng lên, một là thẻ R [Khiên nước], còn lại là thẻ R [Ngọn lửa cháy].

Tấm chắn nước tạo thành một tấm chắn bảo vệ hình vòng cung mặt Văn Ánh, ngọn lửa màu đen cháy dọc theo bụi gai lan rộng, do thứ gì đó dễ cháy, ngọn lửa bùng cháy nhanh chóng bùng cháy mạnh mẽ hơn, toàn bộ đài thi đấu đều bốc cháy.

Nhiệt độ quá cao, không ít ác ma xung quanh đều không nhịn được lui về phía sau vài bước.

Boros nhìn ngọn lửa màu đen thiêu đốt trên đài, một góc ánh lửa, ác ma màu trắng bày mưu nghĩ kế an tĩnh đứng sau tấm chắn nước, gợi lên nụ cười ác liệt.

Khóe môi Boros cũng hơi cong lên.

Thu Hoặc bị ngọn lửa thiêu đốt, nóng lòng muốn trốn thoát, hắn dùng sức kéo gai ra, bề ngoài da rỉ máu, bị nhiệt độ cao của ngọn lửa đốt cháy, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn.

"Ta không biết tại sao lại có những kẻ ngu ngốc thậm chí không chú ý đến những lá bài trên mặt đất và chỉ tấn công ta một cách mù quáng"  Văn Ánh nhìn Thu Hoặc cuối cùng cũng rời khỏi ngọn lửa bụi gai bay lên không trung, cong mặt lên.

Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt cậu đỏ bừng, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một vẻ hồng hào hư ảo, nụ cười của cậu dường như tràn ngập sự chế giễu thầm kín, khiến Thu Hoặc càng tức giận hơn, hắn hừ lạnh một tiếng, không nói gì, dang rộng đôi cánh đen, lông vũ màu đen treo lơ lửng và được bao bọc bởi điện, lông vũ thẳng tắp sắc bén, đầu hướng xuống phía Văn Ánh đang đứng ở một góc của đài.

"Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, mọi thủ đoạn của ngươi đều là liều mạng giãy giụa trước sức mạnh tuyệt đối." Thu Hoặc giơ tay lên, trong mắt hiện lên một tia tàn ác, hắn đột nhiên vung tay lên, chiếc lông vũ màu đen lơ lửng rơi xuống ngay lập tức.

Văn Ánh gần như không chớp mắt, cậu cảm thấy rất hứng thú với thiên phú ma pháp của Thiên thần sa ngã, trên tay cậu chưa có ma pháp mạnh mẽ như vậy trong hệ thống nhóm tấn công quy mô lớn.

Thu Hoặc tưởng rằng Văn Ánh đang sợ hãi, được bao phủ bởi ánh sáng của ngọn lửa đen, một lá bài treo trên cánh tay của Văn Ánh tỏa sáng rực rỡ. Một Tam Đầu Khuyền màu đen vồ lấy những chiếc lông vũ màu đen đang rơi xuống. Nơi nó đi qua những chiếc lông vũ tan thành tro bụi, ngọn lửa vẫn đang cháy trở thành thứ nó mượn, tất cả ngọn lửa đen đều bị hút tới, quét sạch tất cả lông vũ màu đen rồi tiêu tán.

Tam Đầu Khuyển với ngọn lửa đen không hề tiêu tán mà lao thẳng về phía Thu Hoặc con ngươi đột nhiên co rút lại, và ném hắn từ trên trời xuống, nó cắn một ngụm vào vai Thu Hoặc, Thu Hoặc hét lên đau đớn. Hắn ngã xuống và lẽ ra phải trên đài. Văn Ánh đã chờ đợi rất lâu, vỗ cánh một cước bay tới, đem Thu Hoặc ngã xuống, chính mình tiêu sái đứng ở trên cột đài thi đấu với nụ cười vô hại.

Tấm thẻ vây quanh Văn Ánh từng tấm từng tấm chồng lên lòng bàn tay Văn Ánh vươn ra, một chồng thật dày bị cậu thu vào trong không gian.

Tam Đầu Khuyển với ngọn lửa đen phía dưới vẫn đang giẫm lên ngực Thu Hoặc, Thu Hoặc ôm bả vai bị chó đen cắn ra miệng vết thương, đau đến đầu đầy mồ hôi, độ nhẫn nại của ác ma đối với cảm giác đau rất cao, nhưng loại vết thương bị răng chó nhiệt độ cao xuyên qua ngọn lửa vẫn thiêu đốt rách như cũ cho dù là ác ma cũng khó nhịn.

Thu Hoặc điên cuồng giải phóng sức mạnh sấm sét tích trữ trong cơ thể, toàn thân hắn được bao phủ bởi những dòng điện, lan rộng đến con chó đen, ngọn lửa đen tiếp tục nhỏ hơn, dưới ý chí của Văn Ánh, con chó đen trực tiếp biến mất.

Ngay cả ác ma cũng có thể đau đến sắc mặt vặn vẹo, hình dạng con chó ngọn lửa đen của Boros thật lợi hại.

Ngọn lửa đen trên vết thương biến mất, Thu Hoặc vốn đã bình tĩnh lại một lúc trở nên giận dữ, Văn Ánh đứng trên cột của đấu trường, hơi nheo mắt khi thấy Thu Hoặc có ý định ra tay lần nữa.

“Ngươi thua rồi.” Văn Ánh nói, hai tay chắp sau lưng, một lá bài phòng ngự từ trong vòng tay không gian chui ra, bị đầu ngón tay Văn Ánh giữ lại.

"Ta không thua!" Thu Hoặc rống giận, toàn bộ máu ác ma của hắn chảy đầm đìa thoạt nhìn phi thường khủng bố, dưới cơn giận dữ, ma lực trên người hắn cuồn cuộn, sương đen bao phủ, một đôi mắt cừu hận gắt gao nhìn chằm chằm Văn Ánh.

Ác ma trực ban đang định ra tay, nhưng có một ác ma nhanh hơn hắn, dường như có dòng điện màu tím xuyên qua đám đông, trong chớp mắt, một thiên thần sa ngã khác xuất hiện sau lưng Thu Hoặc đang giận dữ.

Thiên thần sa ngã này mạnh hơn Thu Hoặc, sấm sét bị kiềm chế, nhưng khí tức nguy hiểm lại lan ra, bộ trang phục quý tộc kiểu phương Tây bó sát tôn lên thân hình mảnh khảnh và khỏe mạnh của hắn ta, khuôn mặt có phần giống với Thu Hoặc, nhưng nó có cảm giác khác, thoạt nhìn trưởng thành ổn trọng, cho dù có chút nếp nhăn trên mắt, cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt giống như pho tượng Hy Lạp này.