Trầm Mê Thẻ Bài Biến Thành Ác Ma

Chương 27: Lương Tâm




Không chỉ bên ngoài mà cả nội dung bên trong cuốn sách cũng bị sao chép! Thật không may, nó sẽ biến mất sau một thời gian.

Văn Ánh như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm chính mình bên trong phân thân Ma Kính, trầm ngâm một lát, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng, vừa hưng phấn lại vừa lo lắng rằng đây chỉ là một giấc mơ, cẩn thận từng li từng tí thử đem "bản thân" bên trong Ma Kính kéo ra.

Điều kỳ diệu hơn cả cuốn sách vừa chui ra từ trong gương là một người giống hệt mình bước ra từ trong gương, Văn Ánh trợn tròn mắt, cảm giác này thật sự khó có thể diễn tả được. Cậu xoay quanh "bản thân" này một vòng khác vòng tròn.

Thì ra đây là góc nhìn của người khác nhìn mình là như vậy, Văn Ánh nhéo vài sợi tóc màu trắng bạc trong tay, chúng nhanh chóng tuột khỏi đầu ngón tay, những sợi tóc rất mềm mại, nhìn từ phía sau trông không hề bị xoăn.

Gương mặt giống hệt mình y đức, nhưng không giống như dáng người cứng rắn, có thể dùng ngón tay chọc vào lúm đồng tiền trên mặt.

Hạn chế duy nhất là người tinh tế chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể biết đây là con rối, đôi mắt trên cơ thể trống rỗng và không có biểu cảm.

Đây là từ góc nhìn của người ngoài, còn từ góc độ của Văn Ánh, cậu có thể thiết lập mối liên hệ tinh thần với cơ thể này.

Cơ thể nhanh chóng biến mất, Văn Ánh lại sao chép một thi thể từ trong Ma Kính, lần này tính theo cổng thời gian, cổng thời gian tồn tại trong một phút.

Bằng cách này, cậu sao chép nhiều lần, không ngừng mò mẫm tìm cách điều khiển cơ thể tương đương với phân thân này, một con chim vô hại bay đến cửa sổ Văn Ánh, Văn Ánh không đưa ý thức của mình vào cơ thể này mà thay vào đó đem ý thức của con chim kia kéo vào.

Văn Ánh không nói nên lời nhìn thân thể giống mình dang hai tay ra như một đứa trẻ, tựa như đang vỗ cánh, cậu đã ngừng chơi trò chơi này từ năm ba tuổi, nó phát hiện mình dù thế nào đi nữa cũng không thể rời đi, con “Chim” kinh hãi nghĩ rồi nhảy ra khỏi cửa sổ.

May mắn thay, trước khi nó nhảy ra khỏi cửa sổ, bản sao cơ thể đã biến mất, ý thức của con chim quay trở lại cơ thể của chính nó, nó hoảng sợ kêu một tiếng rồi bay đi, đoán chừng kiếp này nó sẽ không bao giờ đến đây nữa.

Văn Ánh cũng thở phào nhẹ nhõm, xung quanh có rất nhiều ác ma sinh sống, sắp đến giờ vào lớp rồi, nếu có ác ma nhìn thấy cơ thể của cậu, giống như một kẻ chậm phát triển nhảy ra khỏi tòa nhà, làm động tác bay thì những tin đồn về cậu có đầu óc không bình thường ngày càng trở nên vững chắc, phỏng chừng chúng sẽ ngày càng trở nên thái quá.

Ác ma không dựa vào cánh tay mà dựa vào đôi cánh phía sau, con chim vừa rồi hiển nhiên không khống chế được đôi cánh của thể xác.

Thứ sao chép hiện tại chỉ có thể tồn tại trong khoảng một phút, theo lượng ma lực sau này của mình gia tăng cùng độ chính xác khống chế ma lực tăng trưởng, Văn Ánh tin rằng mình thực sự có thể tạo ra một bản sao biết đi.

Tuy rằng hiện tại mình không nghĩ ra, nhưng vừa rồi con chim đã truyền cho cậu một ít cảm hứng, Văn Ánh sờ sờ cằm, vẻ mặt dần dần trở nên nham hiểm.



Bốn tiết buổi chiều đều là tiết học thống nhất, Phong La thông báo với họ rằng chiều nay họ sẽ có lớp ở đấu trường, đấu trường này giống như tòa nhà Tổ Chim ở thành phố B, bao phủ một khu vực rộng lớn, một khi bước vào sẽ có là một đấu trường ở trung tâm, bên cạnh có lá chắn ma lực tạo thành.

Từ cổng đi vào, có thể nhìn thấy trước mặt treo một màn hình LED lớn treo trên tường, hiển thị rõ ràng tên tuổi và chủng tộc của một trăm ác ma đứng đầu, Văn Ánh tâm tình không xong mà nhìn tên của mình tại từng hàng từng hàng, vẫn là màu vàng, dễ thấy nhất.

Đám ác ma các lớp khác cũng có lớp ở đây chiều nay, vừa bước vào đã nhìn thấy một hàng phông chữ màu vàng với số 1 ở phía trên màn hình, Văn Ánh cảm thấy những ánh mắt từ mọi hướng đổ về, với tinh thần chiến đấu hừng hực.

Nhưng không, theo bọn họ cho rằng cậu, một Ma Kính ác ma, có thể dễ dàng bị đánh bại, kẻ đứng đầu, lên đó ở lại một lát cũng tốt.

Văn Ánh cảm giác mình sắp bị đốt cháy, nhìn đi đâu cũng có thể nhìn thấy ác ma ánh mắt phát sáng, cậu im lặng thở dài một hơi.

Phong La nhìn lướt qua, xác nhận ác ma lớp mình đã đến, hài lòng nói: "Hôm nay các em lần đầu tiên tham gia cuộc thi vòng loại. Đừng cho rằng bài kiểm tra trắc nghiệm trong lớp không quan trọng. Nếu thứ hạng các em không rớt xuống, sẽ coi như các em đạt đủ điều kiện."

Văn Ánh: "???" Cậu khó có thể tin nhìn Phong La.

Phong La và Văn Ánh nhìn nhau vài giây, Phong La bình tĩnh nhìn đi chỗ khác: "Tôi hy vọng các em đều đủ tư cách, đừng tưởng rằng trắc nghiệm nhỏ trong lớp không quan trọng, những thứ này đều phải tính vào tổng điểm cuối kỳ."

Cực Ác Điểu cảm giác đỉnh đầu ác ma bên cạnh bao phủ mây đen, toàn bộ ác ma đều ỉu xìu, giống như dưa muối bị vắt khô, trong mắt hắn hiện lên ý cười, nghẹn vài giây không nhịn, trực tiếp cười lên, vỗ vỗ bả vai Văn Ánh nói: "Không sao, chỉ là thất bại một lần mà thôi."

Phong La nói thêm: "Những người trượt bài kiểm tra trên lớp lần này, tôi sẽ tập trung kéo họ ra ngoài để rèn luyện ở buổi học tiếp theo."

"Pff--" Cực Ác Điểu gần như bật cười, Phong La ở đây, hắn vừa bị Phong La đánh ngày hôm qua và không dám quá kiềm chế, nhưng hắn rất khó chịu trong việc nhịn cười đến mức nước mắt sinh lí từ khóe mắt tràn ra.

Toàn bộ đấu trường tiếng người ồn ào, thanh âm của Phong La được gia tăng ma lực khuếch đại ra ngoài, nói với tất cả ác ma ở đây: “Quy tắc của cuộc thi xếp hạng là trong vòng ba ngày các em chỉ có một cơ hội khiêu chiến đỉnh cao, và các em có thể chỉ được thử thách một lần."

Nói cách khác, hôm nay chỉ có một người có thể khiêu chiến mình, Văn Ánh thầm nghĩ, quy tắc này vẫn là chuyện của con người, khí tức tà ác tràn đầy địch ý từ một bên lan tràn, khó có thể bỏ qua. Khí tức đang đến gần, cậu không nói lời nào, nhưng những ác ma xung quanh vốn định là kẻ đầu tiên khiêu chiến Văn Ánh đều lần lượt rút lui.

Khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Văn Ánh ngẩng đầu lên, Boros cao hơn cậu một cái đầu đứng ở bên cạnh, trong nháy mắt tràn ngập áp lực trong cánh cửa, dù là sức bùng nổ áp đảo của cơ thể hay ma lực của hắn đều bị nghiền nát Văn Ánh.



Điều quan trọng nhất là đôi mắt đỏ của Boros hơi nheo lại, tâm trạng hắn bây giờ tựa hồ không tốt, con dao trong mắt hắn muốn biến thành một con dao thật sự.

Văn Ánh nhếch lên khóe miệng, bình tĩnh nói: "Chúng ta bàn bạc thế nào?"

Phong La ngắt lời Văn Ánh: “Hôm nay không thể bỏ phiếu trắng, cũng không thể chiếu lệ.”

Văn Ánh nhìn Phong La, ánh mắt trở nên nghi hoặc, cậu đối với Phong La không có ác ý gì chứ? Phong La tại sao lại muốn nhìn cậu bị Boros đánh như vậy?

Vẻ mặt Phong La vẫn thờ ơ như nước, ánh mắt không hề dao động, hắn cầm danh sách, dùng bút tay phải bấm vào tên Văn Ánh, không ai biết rằng sự chú ý của Phong La đã không còn ở đây.

Chiều hôm đó, một số đại ác ma cảm thấy Văn Ánh không xứng đáng vào lớp 1, trong khi những đại ác ma khác vẫn giữ thái độ trung lập, những đại ác ma đó tin rằng hai bài kiểm tra đầu tiên của Văn Ánh đứng cuối, kết quả kiểm tra lần thứ ba của Văn Ánh thuần túy là may mắn, trận thứ nhất sức mạnh thân thể gầy yếu, trận thứ hai tốc độ phương diện cũng không được.

.....

Aruda kỳ quái nói bọn họ khiêu chiến uy nghiêm của Ma Vương, Ma vương có thể nói chỉ xem thành tích trận thứ ba, sau đó tình cảnh rất hỗn loạn...... Aruda đầu độc đem mấy đại ác ma vào bệnh viện.

Nghĩ đến cảnh tượng điên cuồng lúc đó, Ma Vương giống như ngồi xem kịch, Phong La muốn ôm trán, nếu không phải Ma Vương bình thường đưa ra những quyết định vô cùng sáng suốt và quyết đoán thì hắn sẽ nghi ngờ liệu Ma Vương có mắc bệnh Alzheimer(*) hay bệnh gì tương tự không.

(*) Bệnh Alzheimer’s là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Bệnh Alzheimer’s không phải là bệnh lão khoa thông thường hoặc bệnh thần kinh.

Ép buộc một chút, để cho hắn nhìn xem, Ma Kính ác ma này rốt cuộc có năng lực gì, Aruda sẽ không tùy tiện để ý một hậu bối ác ma.

Văn Ánh không biết phòng họp đang náo loạn vì vấn đề phân lớp của mình, cậu ngẩng đầu nhìn Boros rõ ràng muốn xé xác cậu, mí mắt điên cuồng co giật.

Cho nên người ta mới nói ở Nhân Giới nên ôm những sinh vật như thú nhồi bông Tam Đầu Khuyển, ở Ma Giới chỉ có thể nhìn từ xa, nếu không một cái xương cốt cũng không còn.

Sycar hả hê khi người gặp họa, Cực Ác Điểu lại thu liễm nụ cười, nghi ngờ hỏi Văn Ánh: “Tại sao hắn lại muốn xé xác cậu nhiều hơn ngày hôm qua?” Không đúng, hôm qua vì trò đùa của hắn và Văn Ánh, Boros bị Phong La gọi ra dọn sách và phân phát sách, hắn tựa hồ cũng không có tức giận, ngược lại so với ngày hôm qua bộ dáng càng thêm hung ác, thoạt nhìn cũng không thể tử tế.

Buổi trưa hắn còn nghe được Văn Ánh nói... Hả? Myers tưởng rằng mình đã giải quyết xong vụ án, chẳng lẽ Boros ghét nghe những lời Văn Ánh nói vào buổi trưa nên buổi chiều tỏ ra không vui? Suy cho cùng, hắn mù quáng về mặt cảm xúc nên việc ghét điều này là điều bình thường.

Sycar lại gần, vô cùng tốt bụng nói: "Có muốn tôi giúp cậu hẹn trước phòng y tế của học viện không?"

Văn Ánh buồn bã quay đầu lại: “Có phải cậu muốn vào trong quan tài ở phòng khách nhà tôi ngủ một giấc không?"

Mặt Sycar vừa xanh vừa đỏ, hừ lạnh một tiếng rồi im lặng, trước đây hắn không sợ, nhưng sau khi đi vào lâu đài, hắn lại sợ hãi vì phát hiện ra tên này này có quan hệ thực sự tốt với Aruda, Aruda cũng rất quan tâm đến Ma Kính ác ma này.

Bóng ma thời thơ ấu kia... vẫn nên tránh xa thì tốt hơn.

Văn Ánh không có thời gian để ý tới cái tên Sycar lỗ mũi hướng lên trời đầu có óc không tốt, liếc nhìn Boros, sau này rõ ràng là sẽ không nương tay, trong đầu đang điên cuồng nghĩ biện pháp. Ít nhất cậu phải nghĩ xem tư thế nào sẽ bớt đau đớn hơn, Ma Giới không hoàn thiện như Nhân Giới.

Trong đấu trường nơi tập trung tất cả học sinh năm nhất và ồn ào, không ít ác ma đều đang lựa chọn mục tiêu vì sợ xuống tay chậm, nhưng lúc này tất cả mọi người tương đối không quen thuộc, ngoại trừ những người kia tương đối nổi tiếng ở lớp 1, tất cả mọi người không hiểu rõ lẫn nhau, cái nào là quả hồng mềm dễ bóp bọn họ còn khó phân biệt.

Ngoài hậu duệ ác ma của các chủng tộc nổi tiếng, còn có một số ác ma bình thường đã dựa vào thành tích mà đi lên. Đối với những ác ma trên đỉnh kim tự tháp như Cực Ác Điểu, chúng tuy bình thường nhưng được coi là xuất sắc trong số đó. Một số ác ma muốn thách đấu bọn họ, còn một số thì không muốn.

Cuồng tín, đố kỵ, khao khát, ghen tị, v.v., những ác ma lớp 1 nhận được rất nhiều sự chú ý từ các ác ma khác nhau, những người như Nhân Ngư Philus chỉ phớt lờ đôi mắt đó và bọn họ cũng đang cân nhắc xem nên chọn ai làm đối thủ. Trận thứ nhất, không ai trong số họ muốn bắt đầu một trận đấu vòng loại với một trận thua.

Mị ma Essence có chút hăng hái tìm kiếm những ác ma mà hắn quan tâm, con ngươi liễm diễm đa tình, nghiêng người đứng, tùy ý liếc mắt một cái liền làm cho người ta khó có thể quên.

Levima đứng bên ngoài đám ác ma, sắc mặt nghiêm túc mà căng thẳng, như đang đối mặt với kẻ thù cường đại, Văn Ánh không thể hiểu được.

Văn Ánh, Ma Kính ác ma trắng đến mức gần như phản chiếu ánh sáng, đứng trong Lớp 1, nơi đầy những người mạnh mẽ, đám ác ma cảm thấy không hợp, xung quanh có những lời thì thầm, và một số thậm chí còn nói lớn lên vì chúng sợ những ác ma khác và Văn Ánh không nghe thấy những gì bọn họ nói.

"Ta nghĩ hắn chỉ là dựa vào vận may, về sau bản chất thật sự của hắn sẽ lộ ra. Không biết người ở bên trên nghĩ thế nào, cư nhiên bọn họ đã để Ma Kính ác ma tiến vào lớp 1."

"Hắn chỉ may mắn thôi, học kỳ sau sẽ bị đuổi học."

Hai ác ma nói với giọng điệu âm dương quái khí, hoàn toàn coi thường Văn Ánh.

Văn Ánh nheo mắt khó chịu, đánh không lại Boros, cho nên hai con tôm nhỏ muốn ức hiếp cậu?

Văn Anh trực tiếp đi tới, móc móc lỗ tai: "Giọng điệu của ngươi chua chát đến mức gần như tràn ra ngoài. Nếu ngươi tự tin như vậy, lát nữa ta trực tiếp khiêu chiến một người trong số các ngươi nhé?"



Một ác ma cười khẩy, chống tay lên hông và khinh thường nói: “Việc đó phải đợi cho đến khi ngươi bị Boros đại nhân và những người khác đánh bại. Ngươi biết trong cuộc thi xếp hạng không thể khiêu chiến thứ hạng thấp hơn mình, biết rõ quy tắc này còn nói cái gì khiêu chiến chúng ta, thật sự là cười muốn chết.

Một ác ma khác nói: "Đừng nói với chúng ta là ngươi không hiểu. Ngay cả những ác ma ở nông thôn cũng không phải là ngu ngốc như vậy..."

"Lát nữa ta sẽ khiêu chiến ngươi thế nào?”

Một giọng nam trầm thấp tức giận vang lên ở phía sau, Văn Ánh cảm thấy rất quen thuộc, quay đầu lại thoáng ngẩng đầu, nhìn thấy Hồ Phách với vẻ mặt lạnh lùng.

Ác ma bị điểm danh khiêu chiến choáng váng, lắp bắp, sợ hãi hỏi: "Hổ, Hổ Phách đại nhân, tôi không, không có chỗ nào đắc tội ngài chứ?"

Hổ Phách đặt một tay lên vai Văn Ánh, ánh mắt âm trầm: "Cút

Hai ác ma cũng không quay đầu lại chen vào trong đám ác ma, sợ chậm một giây sẽ bị đánh.

Hổ Phách thở dốc một tiếng, nội tâm phẫn nộ, Văn Ánh đó là giả vờ giả vịt sao? Tự nhiên sờ soạng lỗ tai của hắn, chỉ có thể là đầu óc bị Aruda làm hư! Không biết quy tắc rất bình thường, nếu biết quy tắc mới không bình thường, vậy không phải tại hắn ngốc mới bị Văn Ánh lừa sao?

Lychee kinh hãi nhìn Hổ Phách đang giúp đỡ Văn Ánh, sau đó chọc vào cánh tay của Ma Nữ Yêu Tinh Caroy bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Ngươi xem Hổ Phách có phải hay không đầu óc xảy ra vấn đề?"

Ma Nữ Yêu Tinh Caroy mặc một chiếc áo choàng ma pháp thần bí với một chiếc mũ trùm đầu lớn, có hai sợi tóc đen được buộc ở hai bên cổ, đôi tai nhọn và đôi mắt đen giống như vực thẳm của vũ trụ, đầy sao điểm. So với Lilith, cô ấy trong rất nhỏ nhắn, so với Văn Ánh thấp hơn một ít.

Caroy nhún vai: “Không, Hồ Phách chỉ muốn chứng minh mình không phải kẻ ngốc.” Một con hổ có đầu óc đơn giản.

Kroy chạm vào quả cầu pha lê trong tay và nheo mắt lại, sẽ rất thú vị nếu cô nhìn thấy sự phát triển trong tương lai của quả cầu pha lê.

Các giáo viên sẽ cho mọi người thời gian để cân nhắc lựa chọn, đợi mười lăm phút sau, âm thanh của Phong La trộn lẫn ma lực sẽ truyền đến tai mỗi ác ma trong đấu trường.

“Bây giờ hãy bắt đầu đăng ký những ác ma mà các em muốn khiêu chiến.”

Giống như có một tiếng súng lệnh không nghe thấy vang lên, đông đảo ác ma đồng loạt xông về phía chỗ đăng ký, chen tới chen lui, chỉ vì mình có thể đăng ký trước, một ác ma chỉ có thể tiếp nhận một lần khiêu chiến, phải có nhiều ác ma chỉ rõ muốn khiêu chiến một ác ma, vậy khẳng định là người đăng ký đầu tiên.

Văn Ánh bị chen đến trợn mắt há hốc mồm, không hổ là Ma Giới, tư thế này so với có cô chú siêu thị cướp trứng gà còn khủng bố hơn, các vị giáo viên ác ma không có ý định quan tâm mà để nó phát triển, thể hiện đầy đủ ý nghĩa của "tự do".

Sự hỗn loạn đăng ký kéo dài gần một giờ, một số ác ma lớp 1 cũng bước vào làn sóng hỗn loạn, chẳng hạn như Cực Ác Điểu lo sợ thiên hạ không loạn, châm ngòi thổi gió khắp nơi.

Boros vừa đi qua, đám ác ma hỗn loạn liền tự động nhường đường, không chỉ có Boros, lớp 1 cũng có không ít ác ma được đối đãi như vậy, hình như các lớp khác cũng có một ít, Văn Ánh mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh.

Văn Ánh không đăng ký, cậu sẽ khiêu chiến những người còn lại, dù sao cậu cũng sẽ không gài gãy Boros nhiều được, cậu thở dài.

Bên giáo viên cuối cùng đã đăng ký, cuộc thi vòng loại hấp dẫn sắp bắt đầu, mọi người đều là ác ma trẻ tuổi, cạnh tranh và tự đề cao, không khí sôi nổi.

Phong La nhìn tờ giấy đăng ký trong tay, khẽ cau mày, viết thì hỏng, tên cũng lẫn lộn.

"Chậc chậc, trên giấy đăng ký khó hiểu, ta không theo lịch trình, ta nghĩ đến ai tới nói cho ta biết ta muốn khiêu chiến ai, sau đó chúng ta bắt đầu vòng loại thi đấu." Phong La chỉ tay: "Boros, em là người đầu tiên. Đi lên, nói đi, khiêu chiến a

Hiện trường yên tĩnh ba giây, ngay sau đó vang lên tiếng la hét.

...........

"Boros đại nhân!"

Boros đại nhân, kéo Ma Kính ác ma đó xuống!"

"Boros!"

Những giọng nói nam nữ đang hưng phấn này đột nhiên im bặt, không chỉ bọn họ, mà giọng nói của mọi người cũng dừng lại, họ nhìn thấy tên Ma Kính ác ma đang duỗi cái đuôi của hắn ra... móc, móc đuôi Boros!!!

Phong La cũng sửng sốt, nhất thời không nói gì, trầm mặc một lát mới nói: "Boros, tới, em khiêu chiến ai?"

Văn Ánh không biết vì sao bầu không khí nhiệt liệt đột nhiên kết thúc, nhưng cũng không ngăn cản cậu đến gần Boros, cái đuôi mỏng của cậu vẫn móc vào cái đuôi dày của Boros, dùng giọng điệu có chút làm nũng thì thầm: “Boros, cậu có thể đừng khiêu chiến tôi được không? Chiều hôm qua là lỗi của tôi, tôi xin lỗi."

Văn Ánh bình thường làm nũng, đòi hỏi ba mẹ những thứ như vậy, vô thức nói ra giọng điệu này, cậu rất hy vọng Boros có thể đáp ứng yêu cầu của mình, một đôi mắt trắng bạc chớp chớp, trong lòng tràn đầy mong đợi mãnh liệt.