Trầm Mê Thẻ Bài Biến Thành Ác Ma

Chương 26: Làm Nũng




Được ác ma vỗ vai, Văn Ánh quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười phóng đại của Cực Ác Điểu, cảnh giác hỏi: "Chuyện gì?" Cực Ác Điểu phải đề phòng!

Cực Ác Điểu thấy Văn Ánh vẻ mặt cảnh giác, buông tay vô tội nói: "Tôi chỉ muốn mời cậu cùng đi căn tin ăn cơm."

"Căn tin?"

Cực Ác Điểu không nói còn tốt, vừa nói Văn Ánh lập tức cảm giác bụng rất đói.

Học viện Ác Ma Lucifer có nhà ăn, học sinh có thể ở ký túc xá vào buổi trưa và về nhà hoặc ở lại ký túc xá vào ban đêm, điều này rất thuận tiện cho những học sinh ác ma sống xa nhà. Điều đáng nói là ký túc xá đều là phòng đơn.

Aruda hôm qua vừa mới cho cậu một lượng lớn tiền tiêu vặt, Văn Ánh tò mò muốn biết căng tin của Ma Giới có những món ăn gì, liền đứng dậy nói: "Đi thôi."

Tên Cực Ác Điểu trông không giống như bị Văn Ánh lừa hôm qua, phảng phất như ngày hôm qua chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, rất quen thuộc mà nói: "Nghe nói căn tin học viện có một khu vực đặc biệt dành cho ẩm thực nhân loại, hôm nay nguyên liệu tươi và đầu bếp đều được mang đến đây, chúng ta đi xem thử nhé. "

Nguyên liệu tươi và... đầu bếp?

Lời nói của tên Cực Ác Điểu có chút kỳ lạ.

Lúc này mọi người đang đi đến căn tin, có Cực Ác Điểu dẫn đường, Văn Ánh nhìn thấy tòa nhà lớn trước mặt, hơi mở to mắt, Ma Vương đã phân bổ rất nhiều tiền, một căn tin được xây dựng giống như khách sạn.

Đi vào bằng cửa xoay, bên trong được trang trí lộng lẫy, phía trước có một dãy cửa sổ viết các loại đồ ăn, tên Cực Ác Điểu quay chân và đi thẳng lên cầu thang, Văn Ánh hỏi: "Không ăn ở tầng một?"

"Tầng một toàn là đồ ăn bình thường." Cực Ác Điểu không quay đầu lại đi lên. "Không thú vị."

Văn Ánh liếc nhìn thứ mà ác ma ở bàn gần nhất đang ăn, đó là cơm chiên bình thường, đồ ăn ở bàn kia là thứ mà Văn Ánh chưa từng thấy trước đây, chiếc bát trông giống như một quả dừa ở Nhân Giới, được cắt ra và đổ một nửa vào một cái bát, nó giống như khoai tây nghiền, được thêm vào một ít thịt và rau không rõ nguồn gốc.

Thì ra ở Ma Giới cũng có đồ ăn trông bình thường... Văn Ánh nghĩ tới những thứ Aruda làm cho mình, chợt nhận ra, thảo nào Sycar và những người khác khi ăn trưa ngày hôm qua lại có biểu cảm kỳ lạ như vậy.

Aruda, một người bà, có chút thiên phú ẩm thực hắc ám trên người.

Ác ma ở tầng hai ít hơn nhiều so với tầng một, khiến đại sảnh trông càng trống trải hơn, không giống như dãy cửa sổ căng tin dài ở tầng dưới, nó được chia thành các phòng.

"Ma vương cư nhiên đem hình thức nhà ăn đại học chuyển tới..." Văn Ánh lẩm bẩm.

Cực Ác Điểu quay đầu lại: "Cậu nói cái gì?"

"Không có gì, cậu muốn ăn cái gì?" Đồ ăn đủ loại, vừa miệng, nhìn đều rất ngon miệng.

Cực Ác Điểu chỉ vào một tấm biển có tên "Sushi Nhân Giới nguyên bản" và nói: "Ông chủ nói hôm nay đem nguyên liệu nấu ăn cùng đầu bếp vận chuyển đến Ma Giới, đi, chúng ta đi nếm thử, đợi lát nữa lại đi thử mì thịt bò nhân loại."

Văn Ánh: "..."

Anh nhìn kỹ thì thấy trên hàng đó viết "Nhân Giới nguyên bản XXX", đồ ăn nhẹ bao gồm bánh samosa(*), bánh mì kẹp trứng, mì lạnh nướng, thậm chí cả súp bốn loại trái cây, kem và bánh mì kẹp thịt McDonald. Ngoài ra còn có tiệm trà sữa, quán trà nói rằng nó được làm mới bởi nhân loại, và các cửa hàng khác cũng có nhãn hiệu tương tự.

Văn Ánh nhìn kỹ hơn thì thấy những bóng người đứng trước lò hơi không phải là ác ma, không có sừng hay cánh, đều có khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt sợ hãi.

Văn Ánh: "...Đó là nhân loại sao?"



"Đúng vậy." Cực Ác Điểu đã đi tới xếp hàng, "Bọn họ bị bắt cóc và lừa từ Nhân Giới. Dù sao bọn họ đều làm việc bán thời gian, ông chủ cũng không cho bọn họ ít tiền hơn, nguyên liệu đều đến từ Nhân Giới, đương nhiên đầu bếp cũng phải đến từ Nhân Giới, nếu không đồ ở đây sao có thể đắt như vậy?"

Có người gần như bật khóc khi nghe lời nói của Cực Ác Điểu, họ cảm thấy vô cùng hối hận, nếu biết nơi họ đang làm việc là ở Ma Giới, bọn họ liền không nên ham muốn gấp đôi tiền lương. Không biết số tiền này có được dùng cho cuộc đời hay không, đời này còn không biết có thể trở lại Nhân Giới hay không.

"Thật thảm, bọn họ đều bị lừa tới."

Văn Ánh nghe thấy bên cạnh khẽ thở dài, nghiêng mắt nhìn Nhị điện hạ.

Ô Phi thoáng nhìn Văn Ánh, có chút hoảng hốt, mất vài giây mới bình tĩnh lại, đi tới nói: "Hôm đó ở trong rừng cảm ơn cậu đã kịp thời giúp Levima rời đi."

Lilith và Levima cũng ở đó, đứng cạnh Ô Phi, nghe nói ba người họ ở cùng nhau, nhưng khoảng cách giữa Levima và hai người còn lại không có cảm giác như họ ở cùng nhau.

Hôm nay không có vết máu, nam hồ ly sạch sẽ sạch sẽ trên người có thêm một loại cảm giác xa cách, rất lễ phép nhưng không thân thiện, đây là một con hồ ly ác ma đi phong cách cấm dục.

"Cảm ơn vì ngày hôm đó" Levima khẽ gật đầu, "Vừa đúng lúc tôi gọi món lẩu Nhân Giới, cậu có muốn tham gia cùng chúng tôi không?"

Văn Ánh khách khí, cho phép mình suy nghĩ ba giây mới từ chối: "Không, hôm nay tôi muốn ăn thử cua lửa." Con cua lửa với hàm răng và móng vuốt trên tấm biển bên cạnh trông rất đặc trưng của Ma Giới.

Đến Ma Giới để ăn đồ ăn từ Nhân giới cũng giống như đi mua sắm ở nước ngoài và phát hiện ra rằng nơi xuất xứ được sản xuất trong nước.

Lilith bước tới, cái đuôi dài khẽ đung đưa sau lưng, chiều cao vốn đã cao của cô lại càng khiến người ta kinh ngạc hơn khi mang một đôi giày cao gót, đuôi mắt hồ ly hẹp dài tự nhiên nhô lên, vừa quyến rũ phong tình, càng có khí chất bá đạo. So với Levima, em gái hắn có khí chất hơn.

Không biết có phải Văn Ánh tưởng tượng hay không, nhưng trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Levima dường như có vài chữ - xin đừng đến gần tôi.

"Xin hãy cẩn thận với một số loài Cực Ác Điểu." Lilith liếc nhìn Myers.

Văn Ánh thản nhiên nói: "Sáng nay tôi đã đưa lông vũ của cậu cho bà cố rồi. Bà tôi thấy nó có chất lượng rất tốt."

Nụ cười của Myers có chút khó coi, lời này có nghĩa là nếu hắn lừa Văn Ánh, Văn Ánh sẽ lại đến bới lông vũ của hắn, buồn bực, tay Cực Ác Điểu ôm bả vai Văn Ánh, đem đầu thân mật dán qua: "Lông vũ của tôi cũng không phải dễ cầm như vậy, tuy rằng dáng vẻ của cậu không phù hợp với trào lưu thẩm mỹ hiện tại của Ma Giới, nhưng tôi cũng không phải không thể thử xem."

Boros cầm một cái đĩa đi ngang qua cách đó không xa, nghe được lời này, hắn liếc nhìn thú nhồi bông của Văn Ánh, tự hỏi hắn có phải đã mắc phải lời nguyền thất lạc mượn đồ vật hay không.

Văn Ánh nhướng mày, giơ tay nắm cằm Cực Ác Điểu nhìn trái nhìn phải, thuận miệng nói: "Bộ dạng bình thường, tôi không thích."

Myers: "...Ha." Tuy rằng không có ý gì, nhưng Văn Ánh, một tên ác ma toàn thân trắng nõn, trái với trào lưu thẩm mỹ Ma Giới này làm sao dám nói hắn lớn lên bình thường.

"Không chậm trễ các người ăn lẩu, chúng tôi cũng đi mua cơm." Văn Ánh mỉm cười dẫn Cực Ác Điểu đi mua một phần cơm chiên cua lửa Ma Giới, kèm theo một ly nước địa ngục.

Cực Ác Điểu nâng cằm, cầm một cái hamburger McDonald's, không chớp mắt nhìn chằm chằm Văn Ánh, Văn Ánh nhìn thấy khó chịu, nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng."

"Nếu cậu không thích vẻ ngoài của tôi thì cậu thích cái gì?"

Tuy rằng chủng tộc Cực Ác Điểu này người người hô đánh, nhưng bộ dạng Myers tuyệt đối không kém, một thư sinh phong lưu nhẹ nhàng, ngả ngớn tùy tính, thân hình mảnh khảnh và nhẹ nhàng.

Một ác ma làm công đem cơm Văn Ánh đặt đưa lên, Văn Ánh đánh giá phần cơm chiên cua lửa Ma Giới này, đối với Cực Ác Điểu cậu mí mắt cũng không nâng một cái đã nói: "Tôi thích những người có cơ bắp, thích hợp để ôm tôi bằng một tay. Loại trông hưng dữ nhưng rất đẹp trai, kiêu ngạo lại gợi cảm. Cậu không thể được."

Cực Ác Điểu bỗng nhiên trầm mặc, Văn Ánh không để ý tới lý do trầm mặc, nóng lòng muốn nếm thử món cơm chiên.

Món cơm chiên này có màu đỏ, hạt gạo trong suốt, bên trong có một càng cua to bằng nắm tay, bên trên phủ một lớp chả cua hấp dẫn, thơm và ngon miệng - so với cơm mà Aruda làm hoàn toàn là hai thái cực.



Nếm thử một miếng, cơm màu đỏ này ăn vào rất có sức nhai, cảm giác giống như pho mát, gạch cua rất sền sệt, càng cua đã gõ ra, thịt bên trong vào miệng trơn mềm tươi ngọt, nước địa ngục là nước màu đen có bong bóng nhỏ, uống vào mùi vị giống như nước chanh nhẹ nhàng khoan khoái.

Cực Ác Điểu nhìn Boros tiếp tục rời đi, nâng cằm lâm vào trầm tư, Văn Ánh giống như không phát hiện vừa rồi lúc cậu nói chuyện, Boros vừa vặn từ sau lưng mình đi ngang qua, đem lời Văn Ánh nói nghe rõ ràng.

Loại sở thích được Ma Kính ác ma nhắc đến, Myers nhìn Boros, thấy thế nào cũng phù hợp.

Anh dường như đã phát hiện ra một bí mật, Myers nuốt miếng hamburger cuối cùng và đứng dậy đi mua sushi.

Sau khi trở về, hắn lại khôi phục trạng thái nói chuyện ban đầu, vừa ăn sushi vừa nói: "Loại đồ này chỉ để nếm thử, không thích hợp dùng lâu dài, không có ma lực, chỉ có thể ăn xong cảm thấy no, nhưng vẫn phải ăn nhiều đồ ăn giàu ma lực như cua lửa mới được.

Giá của một suất cơm chiên thịt cua lửa Ma Giới như vậy là 3,888. Văn Ánh tự hỏi liệu ngày hôm qua Aruda có cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt hay không, và thứ cậu đang ăn bây giờ chắc chắn là đồ ăn rẻ tiền ở tầng dưới.

"Cậu bình thường ăn hoa thịt người sao?" Văn Ánh hỏi.

Myers có chút kinh hãi: "Cậu ăn ở nông thôn? Làm sao lại có nơi ăn loại đồ ăn này?"

Xem ra là không ăn, Văn Ánh lại hỏi: "Vậy cậu dùng đầu lâu làm thịt nướng à?"

"Cậu có phải là kẻ biến thái không?"

Văn Ánh không nói nữa, vùi đầu vào đồ ăn.

"Đúng rồi, cậu định khi nào tham gia cuộc thi xếp hạng? "Myers hứng thú hỏi.

Văn Ánh mờ mịt: "Đó là cái gì?"

Myers lặng lẽ nói: "Tin tức ở nông thôn của cậu thật là bế tắc, cuộc thi xếp hạng đương nhiên chính là cuộc thi hàng ngày trong học viện Lucifer, Không có giới hạn về số lần. Đến cuối học kỳ này, người đứng đầu sẽ nhận được một tiền thưởng một trăm triệu và một tấm vé chính quy đến Nhân Giới."

"Tốt lắm, cậu giành được hạng nhất, bán vé cho tôi." Thứ đó thích hợp để cậu về nhà.

Myers đột nhiên che miệng cười, cười đến nghiêng người, dựa vào bàn như không có xương, thâm ý nói: "Nghe nói ban đầu xếp hạng trong vòng loại đều dựa vào bài kiểm tra thứ ba. Cậu là người đầu tiên."

Văn Ánh bỗng nhiên cảm thấy cơm rang không còn thơm nữa.

"Chiều nay vòng loại bắt đầu, chúc cậu may mắn, nhất định sẽ có người khiêu chiến cậu."

..........

Văn Ánh ăn ngấu nghiến bữa ăn rồi trở lại ký túc xá, nhanh chóng củng cố tác dụng của món canh tối qua, thân là một Ma Kính ác ma, thiên phú ma pháp của cậu là sao chép, cậu không chỉ có thể sao chép ma pháp, mà còn có thể sao chép những thứ khác.

Sau khi ma lực của mình được củng cố, Văn Ánh đã có thể giải phóng chiếc gương ban đầu dưới dạng một bản sao. Cậu cố gắng tạo một bản sao gương thả ra.

Một chiếc gương trắng bạc treo lơ lửng xuất hiện trước mặt Văn Ánh, mặt gương vô cùng sạch sẽ, không mang theo một tia bụi bặm, bên cạnh có ma văn màu xám bạc, càng hướng ra ngoài là khung kính như ảo ảnh, toàn bộ gương tràn ngập một loại cảm giác ma pháp, vừa nhìn cũng không phải là gương bình thường.

Văn Ánh suy nghĩ một chút, sau đó lấy cuốn sách "Lịch sử cổ đại của Ma Giới" trên bàn nhìn vào gương, trong gương có hình dáng của cuốn sách đó.

Văn Ánh cố gắng dùng ý niệm để cuốn sách xuất hiện, một lúc sau, "Lịch sử cổ đại của Ma Giới" trong gương xuyên qua gương xuất hiện ở thế giới thực và rơi xuống đất với một tiếng "bụp".