Trầm Mê Làm Loạn

Chương 8




Dưới tác dụng của thuốc, giấc ngủ của Hứa Tứ Nguyệt cũng không được an ổn, nước mắt sinh lý vẫn chảy ra nơi khóe mắt, người cô ướt sũng, nước từ nóng chuyển sang lạnh khiến cả người phát run.

Theo bản năng, cô áp sát vào nguồn nhiệt, gắt gao co người lại trong vòng tay Cố Tuyết Trầm để giữ ấm.

Cố Tuyết Trầm ôm cả người cô vào lòng, giọng nói trầm hơn vài phần: "A Thập."

Sau khi anh nói ra hai chữ này tạm ngừng hai giây, nuốt xuống tư vị đắng chát.

Người máy A Thập rất nhạy cảm thắp lên ánh sáng xanh nhỏ, ân cần đáp lại: "Đại ma vương."

Cố Tuyết Trầm nhíu mày: "Đây là tên mặc định do phòng kỹ thuật lưu lại cho mày hả?"

Lỗ tai A Thập cong cong, ngoan ngoãn nói: "Vâng, để thể hiện sự kính trọng đối với ngài, phòng kỹ thuật đã lưu tên và giọng nói của ngài cho các người máy tuyến 0, nếu có đề cập hoặc đối thoại thì sẽ gọi ngài là đại ma vương."

Cố Tuyết Trầm nhẹ giọng nói: "Đến lúc thiêu hủy được rồi đó."

A Thập ủy khuất: "Quả nhiên là đại ma vương."

Cái chi tiết bé nhỏ không đáng kể này sửa lúc nào cũng được, nhưng Cố Tuyết Trầm chỉ liếc A Thập một cái, cũng không so đo, nó gọi anh như vậy cũng tốt, có lẽ sẽ khiến Hứa Tứ Nguyệt cảm thấy người máy và cô đều có chung một kẻ địch, đều không thích anh, ngược lại có thể khiến cô nhanh chóng tín nhiệm A Thập.

"Điều hòa 28 độ, bật đèn tường."

Sau khi anh giải thích, tai của A Thập chợt lóe lên, các thiết bị điện trong phòng đồng loạt hoạt động, ánh đèn vàng trong phòng ngủ sáng lên, chiếu sáng căn phòng được trang trí với tông lạnh.

Cố Tuyết Trầm đổi một tay ôm chặt Hứa Tứ Nguyệt, để cô nằm trên vai mình, một tay kia nâng chăn lên, lúc cúi người, sắc mặt anh hơi tái nhợt, đôi môi mỏng khẽ cong lên.

A Thập nhắc nhở một cách chuyên nghiệp: "Đại ma vương, A Thập phát hiện trên người ngài có thương tích, cần phải xử lý."

"Yên lặng, đi ngủ đi."

Cố Tuyết Trầm đặt Hứa Tứ Nguyệt xuống như thường, ấn ấn bên vai phải một chút, một cơn đau buốt xương ập đến, đây là lúc buổi tối tránh chiếc xe có tài xế say rượu kia, anh tiếp được Hứa Tứ Nguyệt nhưng bả vai lại đụng phải cửa xe.

Dường như anh không cảm giác được đau đớn của chính mình, tiếp tục vuốt mái tóc ẩm ướt của Hứa Tứ Nguyệt ra sau tai, đầu ngón tay chạm vào khuy trên váy của cô, vẫn còn nước nhỏ giọt, mà người cô thì nóng đến đáng sợ.

Nếu cứ để vậy thì cô sẽ càng ốm nặng hơn.

Trong mắt Cố Tuyết Trầm là sự tĩnh mịch, những ngón tay khéo léo mở chiếc khuy đầu tiên, để lộ làn da trắng đang ửng hồng cùng mùi hương ấm áp nhàn nhạt, anh không dừng lại, tay khống chế lực độ cởi tiếp chiếc khuy thứ hai. Càng nhiều sắc trắng tinh tế lọt vào tầm mắt anh, cùng với đó là lớp nội y bằng ren có viền hoa.

Cố Tuyết Trầm nhắm mắt dưỡng thần, hai mắt đầy tơ máu đỏ ngầu, anh vẫn không dừng lại, dùng tốc độ nhanh hơn cởi toàn bộ khuy ra, xé toạc chiếc váy ướt nhẹp, trực tiếp dùng chăn quấn cô lại.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp đầy ẩn nhẫn từng chút từng chút đánh vào lồng ngực.

Cố Tuyết Trầm ngồi ở mép giường, đôi tay dính nước hơi run rẩy, mãi đến tận khi di động đột nhiên vang lên anh mới mở mắt ra và nhận điện thoại, không để nó kêu nhiều hơn dù chỉ một tiếng.

"Trầm ca, anh kích động quá rồi đó!" Người đàn ông bên kia ống nghe hình như vỗ bàn một cái, "Đích thân công bố ngay trong buổi đấu giá?! Trực tiếp đón bà xã đi? Đêm nay wechat của em nổ tung đến nơi rồi, ai cũng đều hỏi thăm xem thật giả như nào!"

Cố Tuyết Trầm trầm giọng nói nhỏ: "Nói với bọn họ là thật, không còn chuyện nữa gì thì anh tắt máy đây."

"Đừng đừng đừng, còn có việc," người đàn ông kia vội vàng nói, "Anh trai em nói anh không nhận điện thoại của anh ấy, giục em tới hỏi anh, rốt cuộc khi nào đi đến khám bệnh --"

"Giang Yến."

Lúc trước Cố Tuyết Trầm chỉ là nhàn nhạt nói, giờ ngữ khí bỗng trở nên lạnh lùng khiến cho đầu Giang Yến cũng phát lạnh.

Giang Yến không dám hỏi, trầm mặc vài giây, cảm xúc có chút không kiềm chế được: "Được rồi, trước tiên không nói đến chuyện đó, nhưng Trầm ca này, anh thực sự muốn kết hôn với cô ta sao? Chính mắt em nhìn anh bốn năm qua như thế nào, Hứa Tứ Nguyệt đó có yêu anh sao? Cô ta chính là giết anh đó! Cô ta không nói một tiếng đã ra nước ngoài, ở đó bị mắc chứng trầm cảm, hiện tại nhà họ Hứa xong đời còn cô ta thì ngã xuống bùn, em thấy cũng đều đáng đời thôi, là báo ứng --"

Cố Tuyết Trầm ngắt lời: "Về sau cậu không cần gọi điện cho anh nữa đâu."

Giang Yến rùng mình, nhận ra lời nói của mình quá mức kích động.

Anh ta là bạn cùng phòng của Cố Tuyết Trầm thời đại học, tận mắt chứng kiến những chuyện cũ đó, mỗi lần nhắc tới lại thấy tức giận, vậy mà Cố Tuyết Trầm còn không cho anh ta nói. Anh ta thở dài, vội nói: "Trầm ca Trầm ca! Em sai rồi! Em sai rồi được chứ!"

"Hứa Tứ Nguyệt là chị dâu tốt của em," anh ta ngay lập tức gió chiều nào theo chiều ấy kêu to, "Là tiên nữ hạ phàm xứng đôi với Trầm ca nhất thế gian này! Cho nên..."

Anh ta thuận theo chuyển chủ đề, "Anh thực sự sẽ làm theo kế hoạch, cưới cô ấy rồi chữa bệnh cho cô ấy phải không?"

Lông mi Cố Tuyết Trầm cụp xuống, ánh sáng ấm áp phác họa khuôn mặt anh, rắc những ánh vàng lên môi anh.

"Đúng vậy."

Giang Yến: "Thật ra em vẫn không hiểu sao anh lại như vậy. Hứa Thừa vốn định bán cô ấy cho thằng út đáng khinh nhà họ Đoạn, anh lại đưa ra giá cao hơn ngăn lại, cưới hỏi đàng hoàng kết hôn với cô ấy. Suốt một năm nay cứ lúc nào rảnh là anh lại đến bệnh viện, không phải vì bản thân mà vì nghiên cứu bệnh trầm cảm, chính là vì để đợi cô ấy về trị liệu cho cô ấy. Sau tất cả cũng đều là vì cô ấy, kết quả thì sao?"

Giang Yến hít sâu một hơi: "Anh không định nói gì với cô ấy, chuyện gì cũng giấu đi, bí mật làm mọi thứ cho cô ấy nhưng trước mặt lại tỏ ra lạnh như băng. Cái gì cô ấy cũng không biết thì làm sao yêu anh được đây?"

Cố Tuyết Trầm rất trầm lặng: "Cô ấy sẽ không yêu anh, anh cũng không muốn cô ấy yêu anh."

Giang Yến sửng sốt: "... Không muốn?! Vậy anh trả giá nhiều như vậy vì cái gì chứ? Chỉ để cùng cô ấy sống một đời không có tình cảm sao? Hơn nữa, sau khi kết hôn ngày nào cô ấy cũng sẽ xuất hiện trước mặt anh, một mỹ nhân lù lù trước mặt như thế anh xác định có thể nhịn được sao?"

Cố Tuyết Trầm quay đầu, ánh mắt dừng trên mặt Hứa Tứ Nguyệt, chỉ cần chạm vào liền không thể dời đi, giọng anh nhẹ như đang tự nói với chính mình: "Nhịn được, huống gì đối với cô ấy mà nói, cuộc hôn nhân này sẽ rất ngắn ngủi thôi, không phải dài suốt cuộc đời."

Giang Yến bên kia bỗng như mắc kẹt, sau một lúc yên lặng, âm lượng đột nhiên tăng lên: "Anh nói đây là ý gì! Anh trai em một câu cũng không nói cho em về tình huống của anh! Có phải anh --"

Cố Tuyết Trầm không muốn nhiều lời, tắt di động, tóc mái đen nhánh ướt nước trên trán Hứa Tứ Nguyệt khẽ rũ xuống, che đi một nửa đôi mắt hơi nhếch lên của cô.

Anh đứng dậy đi vào phòng tắm lấy máy sấy, nâng đầu Hứa Tứ Nguyệt lên đặt trên đùi mình.

Cảm giác ẩm ướt xuyên qua lớp vải, xâm nhập khắp người anh.

Cố Tuyết Trầm điều chỉnh mức gió xuống nấc thấp nhất, sấy tóc cho cô thật chậm, năm ngón tay thon dài đan vào tóc cô. Dù vậy, tóc vẫn khô đi rất nhanh, không còn lí do gì để tiếp tục.

"Tứ Nguyệt..."

Hứa Tứ Nguyệt ngủ thiếp đi không nghe thấy.

Cố Tuyết Trầm đặt cô trở lại trên gối, Hứa Tứ Nguyệt dường như gặp phải ác mộng, khó chịu vùng vẫy hai lần, tay khua lung tung đụng vào anh.

Anh bắt lấy siết trong lòng bàn tay mình, níu chặt lấy cô, lúc này mới cảm thấy có chút bất thường khi chạm vào.

Lật qua mới thấy đầu ngón tay Hứa Tứ Nguyệt có vài vết thương do cắn, máu vẫn còn đang rỉ ra.

Không gian yên tĩnh, cửa sổ sát đất ngăn cách cơn mưa tầm tã bên ngoài.

Cố Tuyết Trầm kiềm nén hơi thở, nâng bàn tay bị thương của cô lên, cúi đầu xuống nhẹ nhàng mê đắm hôn lên, rất nhanh đã không cách nào kiềm chế, khẽ mở môi ngậm lấy, dùng đầu lưỡi ấm áp xoa dịu, để máu cô cùng chính mình hòa thành một thể.

Giang Yến hỏi anh rằng, có đáng không?

Đáng.

Đoạn tình cảm này với Hứa Tứ Nguyệt chỉ là vài tháng ngắn ngủi không đáng để tâm.

Nhưng lại là mười ba năm dài chật vật của anh.

Trước đây, anh chỉ muốn chiếm lấy Nguyệt Lượng cho riêng mình, vây hãm, giấu đi, cho dù trói tay trói chân cô cũng không muốn chia sẻ ánh sáng của cô với bất cứ kẻ nào khác, càng không muốn ánh mắt kẻ khác đặt trên người cô. Muốn chiếm hết ấm áp nơi cô, độc chiếm mọi thứ liên quan đến cô, điên cuồng muốn đem cô khắc vào trong xương tủy, đến chết cũng không chia lìa.

Nhưng bây giờ...

Anh chỉ muốn đưa mặt trăng yêu dấu một lần nữa trở lại với bầu trời bằng chính đôi tay mình.

(*) Nguyệt Lượng là tên gọi thân mật của Hứa Tứ Nguyệt, cũng có nghĩa là mặt trăng.