Trầm Mê Làm Loạn

Chương 7




Đầu xuân, đêm ẩm ướt lạnh lẽo, thời tiết cũng khó đoán. Lúc Hứa Tứ Nguyệt ra ngoài còn đang trăng thanh gió mát, nói được mấy câu, gió bỗng mạnh hơn, mây dày đè nén, ngột ngạt, tiếng sấm yếu ớt vang lên.

Âm thanh của Hứa Tứ Nguyệt bị tiếng ồn lấn át, tóc cũng bị gió thổi rối tung, che khuất tầm mắt, không nhìn được phản ứng của Cố Tuyết Trầm khi nghe được lời của cô.

Thấy trời sắp mưa, sắc mặt Hứa Tứ Nguyệt hơi thay đổi.

Cái quái gì chứ… Sau khi trải qua ngày hôm nay, cô đã chọn thỏa hiệp với Cố Tuyết Trầm, vốn dĩ cảm xúc rất tệ, sắp chạm đáy đến nơi, vậy mà ông trời lại còn dậu đổ bìm leo…

Hứa Tứ Nguyệt vốn muốn chống chịu cảm xúc tiêu cực này để nói với Cố Tuyết Trầm thêm mấy câu nữa, nhưng hiện tại cô không cố gắng thêm được nữa, tay phải vô thức nắm lấy cổ tay mình.

Mưa rất nhanh đã bắt đầu rơi xuống, phả khắp tóc và vai cô, cô như bị dao đâm, không khống chế được mà run nhẹ, tay dùng sức nắm chặt.

Hứa Tứ Nguyệt cố sức giữ vẻ mặt không đổi, nhìn Cố Tuyết Trầm: “Dù sao cũng sắp kết hôn, tôi mượn áo khoác của anh cũng được đúng không?”

Cô không thể dính mưa, dính mưa sẽ…

Sau đó cô nghe thấy Cố Tuyết Trầm giọng không chút độ ấm hỏi lại: “Kết hôn là để giúp cô thoải mái sao?”

Hứa Tứ Nguyệt “ồ” một tiếng, không sai, đúng là lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, kết hôn là để khiến cô khó chịu cơ mà.

Kiều Ngự đã xử lý xong vấn đề xe cộ, vẫn tránh không dám tới gần, lúc này phát hiện trời mưa, vội lái xe đến trước mặt hai người, cầm ô chạy tới, còn cẩn thận đưa cho Cố Tuyết Trầm một cái chăn mỏng.

Không phải cho Cố tổng dùng, là muốn để Cố tổng đưa cho đại tiểu thư, dù sao thì Cố tổng mắc bệnh sạch sẽ, không có khả năng đưa áo của mình cho người khác mặc.

Anh ta vừa định đưa ra thì đã thấy Cố Tuyết Trầm cởi Tây trang, một tay kéo cửa xe, một tay trùm Tây trang lên đầu Hứa Tứ Nguyệt, đẩy mạnh cô vào xe, động tác không chút dịu dàng.

Thế nhưng Kiều Ngự nhìn đến sửng sốt, không hiểu sao lại cảm giác được cảm xúc sâu sắc nặng nề trong mắt Cố tổng.

“Lái xe, về Cẩn Viên.”

Vài phút sau, mưa to tầm tã trút xuống, Hứa Tứ Nguyệt cả người được Tây trang bao phủ, dựa vào cửa xe, trong tai chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi.

Cô vẫn ổn, vẫn có thể chịu được…

Di động bỗng nhiên “đinh” một tiếng, có một tin nhắn wechat gửi tới.

Hứa Tứ Nguyệt muốn nhanh chóng dời sự chú ý, thuận tay ấn vào, hình ảnh liên tục hiện lên.

Là chụp lén, nhân vật trong ảnh rất rõ ràng, là Hứa Thừa đang thân mật ôm một ả đàn bà xa lạ, bên cạnh còn có một đứa con gái khoảng trên dưới hai mươi tuổi.

Hứa Tứ Nguyệt cười một tiếng, có chút buồn nôn. Cô xóa rất nhiều người, sao lại không sớm xóa cái tên Dương Du này đi chứ, để bây giờ cô ta vẫn còn chình ình trong danh sách bạn bè.

Hẳn là bị chuyện kết hôn của cô làm cho tức chết, bị vả cho sưng mặt còn dám mò ra tìm cảm giác tồn tại.

Ngón tay Hứa Tứ Nguyệt hơi run run, gửi lại cho Dương Du một câu: “Đừng làm mấy trò rẻ tiền như thế, coi chừng chồng tôi sẽ không để yên cho cô đâu”, rồi sau đó cho cô ta vào danh sách đen.

Dường như xong rồi…

Cái cảm giác ghê tởm này gần như khiến cô suy sụp.

Hứa Tứ Nguyệt cố hết sức kéo Tây trang xuống, mở túi ra, trộm lấy ra mấy viên thuốc, nghiêng đầu nhìn Cố Tuyết Trầm: “Có thể cho tôi mượn nước uống được không?”

Tầm mắt Cố Tuyết Trầm rời khỏi màn hình di động của cô, đưa cho cô một chai nước.

Hứa Tứ Nguyệt nghiêng người, tránh trong bóng tối uống thuốc, sau đó lấy ra hai viên kẹo từ trong một chiếc hộp nhỏ, rồi lại tiếp tục cúi đầu, cũng không hỏi xem Cố Tuyết Trầm muốn đưa cô đi đâu.

Chiếc Bentley lướt nhanh trong màn mưa, hai mươi phút sau đến Cẩn Viên ở phía nam thành phố, băng qua một con đường quanh co rợp bóng cây, cuối cùng lái thẳng vào gara ngầm của biệt thự số 12.

Hứa Tứ Nguyệt khó khăn đánh giá xung quanh, cố sức nhướng mày, giọng nói nghẹt lại: “Nhà đẹp đấy, về sau tôi cũng ở đây hả?”

Cố Tuyết Trầm không nói gì, trực tiếp lên lầu, Hứa Tứ Nguyệt buồn chán mím môi, động tác thong thả đi theo sau.

Sau khi Kiều Ngự lái xe rời đi, chỉ còn lại hai người trong căn nhà lớn như vậy, Hứa Tứ Nguyệt dừng bước, như người không xương dựa vào tường, tóc dài xõa trước ngực, hơi bĩu môi, có một cảm giác lười biếng lại quyến rũ từ trong xương cốt.

Cô hỏi bằng một giọng điệu lưu manh: “Này, đêm nay không làm được không?”

Cố Tuyết Trầm dừng lại, nghiêng người qua, thần sắc lạnh lùng: “Cô nói gì thế.”

“Đều là người trưởng thành rồi mà Cố tiên sinh, đừng giả vờ không hiểu nữa, tôi nói ——” cô nghiêm túc đối diện với anh, đôi môi đỏ nhả ra những lời như hổ như sói, “Chắc anh không vội tra tấn tôi bây giờ luôn chứ hả, đêm nay không lên giường, được không?”

Hứa Tứ Nguyệt đón nhận ánh mắt đen thăm thẳm của anh, dài giọng nói: “Chỉ cần anh đưa bức tranh cho tôi, bảo vệ bà ngoại tôi thật tốt thì chuyện tôi đáp ứng kết hôn với anh sẽ không thay đổi, anh muốn làm gì tôi thì làm, chỉ là hôm nay quá mệt mỏi rồi, trạng thái tôi tệ thế này sẽ ảnh hưởng đến độ thoải mái của anh, để hôm khác làm đi ha?”

Cô nói về chủ đề này một cách nhẹ nhàng như không, như thể đây là chuyện thường ngày. Cố Tuyết Trầm siết chặt quai hàm, đi xuống cầu thang trở lại trước mặt cô, kéo cánh tay cô dẫn lên tầng hai, mở cửa phòng: “Suy nghĩ nhiều rồi, cô ngủ một mình đi.”

Hứa Tứ Nguyệt cũng không có thời gian xem kĩ căn phòng, nhìn thoáng qua phòng tắm lớn, cô gật gật đầu vẫy tay với anh: “Lúc nào đi đăng kí kết hôn thì nhớ nói với tôi.”

Nói xong, cô lập tức dựa vào cửa phòng, vẻ mặt cứng đờ, lông mày nhíu chặt, trượt dài trên sàn nhà.

Một lúc sau, cô cởi giày, để chân trần bước vào phòng tắm.

Phòng tắm không có cửa sổ, Hứa Tứ Nguyệt như thể đang một mình bước vào bóng tối đen kịt, mọi thanh âm đều biến mất, không có ánh sáng, không có màu sắc, trong không gian nhỏ tăm tối chỉ còn lại một mình cô.

Đúng vậy… Đây mới là bình thường.

Đây mới là trạng thái bình thường mà cô trải qua hàng đêm khi còn ở nước Anh.

Môi trường lạ lẫm, bởi vì thời gian gấp gáp mà lựa chọn không học đại học, sinh hoạt có sự chênh lệch lớn, dần xuất hiện khoảng cách với bạn bè, cảm giác tội lỗi khi lừa gạt Cố Tuyết Trầm, còn có sự tịch mịch, cô đơn, lạc lõng, tất cả vây hãm cô trong căn chung cư nhỏ ở nước Anh.

Từ nhỏ cô đã sợ tiếng sấm, nước Anh lại mưa nhiều, không nhớ rõ bắt đầu từ hôm nào, mỗi lần nghe thấy tiếng mưa rơi cô đều không có cách nào giữ bình tĩnh, lạnh đến mức phải tự ôm lấy chính mình, nếu mắc mưa thì tình huống sẽ càng nghiêm trọng.

Cô không thể tự chữa lành cho chính mình, dần dà hình thành bệnh mất ngủ, kén ăn, thích khóc, không muốn giao tiếp xã hội, không muốn tiếp xúc với người khác.

Cô vẫn hy vọng, chờ một ngày nào đó có thể về nhà, trở lại thế giới của chính mình.

Từ khi nhận được cuộc điện thoại Hứa Thừa gọi cô về nước, rốt cuộc cô cũng được sống lại, thoáng chốc quên mất một Hứa Tứ Nguyệt sống chật vật ở nước Anh, rửa sạch sự u ám của bản thân, khoác lên mình vỏ bọc hào nhoáng của đại tiểu thư nhà họ Hứa bốn năm trước.

Cô lại tươi tỉnh tỏa sáng trở lại, ăn mặc trang điểm, kiêu ngạo trở về quê hương, cho rằng cuối cùng cơn ác mộng của mình cũng đã kết thúc, có thể trở lại làm một người bình thường.

Hóa ra… chỉ là rơi vào vực sâu tuyệt vọng hơn.

Từ hôm qua đến hôm nay, chỉ mới 24 tiếng đồng hồ thôi, cái vỏ bọc “đại tiểu thư nhà họ Hứa” này đã bị đập cho nát bét, người cha thân yêu của cô, chị em thân thiết, gia đình cô, sự kiêu ngạo của cô, tất cả đều bị hủy diệt bằng phương thức thê thảm nhất ngay trước mắt.

Cô rút cạn chút sức lực còn lại của mình để chống đỡ thứ hào quang mỏng manh, giả vờ phô trương và phản nghịch như trong quá khứ, không chấp nhận bị người khác nhục nhã, không chịu nén giận, bởi vì cô rõ ràng rằng, đây là lần cuối cùng, từ nay về sau, Hứa Tứ Nguyệt kiêu căng kia đã vĩnh viễn chết rồi.

Điều duy nhất cô có thể làm đó là để mình được chết trong sự ghen ghét và hâm mộ của kẻ khác.

Khi nói ra câu kết hôn với Cố Tuyết Trầm, cũng là lúc cô đã cùng đường bí lối.

Hiện tại… Cô đã mất đi cái vỏ bọc của mình, chỉ còn lại một tâm hồn xám xịt, ôm bức tranh của mẹ, vì bà ngoại, trở thành một Cố phu nhân dù bị hành hạ cũng đáng đời, và trả lại nợ tình cô còn thiếu.

Hứa Tứ Nguyệt không bật đèn, run rẩy sờ soạng đến bồn tắm, cuộn tròn trong đó, mở đại vòi nước ra, nước nóng xả lên người cô.

Cô mờ mịt ngẩn người, chống cằm lên bàn tay vì nóng mà đỏ lên của mình thổi thổi, đau quá đi…

Nước mắt bỗng nhiên từng giọt rơi xuống, cuối cùng cô cũng không chịu được nỗi đau dồn dập liên tục, khàn giọng khóc nức nở thành tiếng.

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, trong phòng tắm tối đen, cô cuộn tròn mình lại đầy cô độc, phát tiết bằng cách tự cắn ngón tay mình, đến lúc nếm được vị máu tươi cũng không biết mà buông ra.

Ngoài trời mưa to.

Cố Tuyết Trầm vẫn đứng ở cửa phòng như cũ, đối diện với cánh cửa đóng chặt, không di chuyển dù chỉ một chút.

Những giọt mưa đập mạnh vào tấm kính, rõ ràng rất ồn ào, nhưng những tiếng ồn đó lại càng làm rõ thêm tiếng khóc thút thít của người con gái kia, như một nhát dao tàn phá tinh thần anh.

Khóe mắt Cố Tuyết Trầm đỏ au, bàn tay nắm trên then cửa nổi lên những đường gân xanh dữ tợn, cuối cùng vẫn buông tay, lấy ra một thiết bị nhỏ trong tủ trang trí sát tường, ấn công tắc bật.

Cùng lúc đó, ở đầu giường trong phòng, một cái máy lọc không khí nhìn có vẻ bình thường lóe lên ánh sáng màu lam nhạt, phát ra âm thanh điện tử rất nhỏ, nó từ từ duỗi người, mở ra tứ chi mập mạp, trên cái đầu tròn vo còn có hai cái lỗ tai vừa ngớ ngẩn vừa đáng yêu dựng thẳng lên, còn có hai nhúm ánh sáng nhỏ trên chóp.

Nó di chuyển tới lui hai lần, nhanh chóng rà quét vị trí có người, hai chân tròn nhỏ lướt đi không tiếng động, cẩn thận dán vào cửa phòng tắm, tiện thể nâng ánh sáng ở lỗ tai của chính mình lên vài nấc, nhẹ nhàng chiếu sáng giữa không gian tối đen.

Nó nhẹ nhàng cất tiếng, là giọng nói dịu dàng của thiếu niên được mô phỏng lại, có rất ít cảm giác máy móc: “Chủ nhân.”

Hứa Tứ Nguyệt ghé vào bên cạnh bồn tắm, mở đôi mắt sưng vù ngơ ngác nhìn nó một lát rồi lại khóc càng lớn hơn: “Quỷ… Có quỷ a a a ——”

Cố Tuyết Trầm giữ thiết bị điều khiển, ở ngoài cửa nghe thấy tiếng thét chói tai của cô liền lập tức chuyển sang chế độ điều khiển.

Anh đưa ra mệnh lệnh.

Người máy nhỏ phản ứng ngay lập tức: “Chủ nhân, em không phải quỷ, em đáng yêu lắm đó.”

Nó lại hỏi: “Em bật đèn cho chị nha? Nếu trong ba giây chị không phản đối thì em sẽ bật đó.”

Trên lỗ tai trực tiếp hiển thị đồng hồ đếm ngược, Hứa Tứ Nguyệt nhìn đến phát ngốc, lúc muốn từ chối thì đã đếm xong rồi, đèn cảm ứng trong phòng tắm sáng lên, xua đi bóng tối mịt mù.

Hứa Tứ Nguyệt theo ánh sáng yên lặng nhìn người máy.

Đây là cái gì vậy…

Toàn thân màu trắng sữa, tay chân đều ngắn ngủn, đôi mắt rất lớn, tai nhọn và phát sáng, nhìn như một con Pikachu đột biến gen, vậy nhưng giọng nói lại êm tai, nghe như của một thiếu niên hệ chó. (*)

(*) Đoán chừng là kiểu dog-person

“Mày… là ai?”

Nó rất thành thật nói: “Em là sản phẩm thí nghiệm trí tuệ nhân tạo số 10 tuyến 0 của Khoa học kỹ thuật Thâm Lam, cần chủ nhân đặt tên cho em nữa.”

Khoa học kỹ thuật Thâm Lam…

Là đồ do Cố Tuyết Trầm làm ra.

Hứa Tứ Nguyệt co người lại, từ chối: “... Mày ra ngoài đi, tao không phải chủ nhân của mày.”

Nó sớm đã xác định biện pháp ứng đối, lỗ tai trắng bỗng nhiên rũ xuống, mờ mịt che mắt lại: “Đại ma vương nói, ai đến phòng này ở thì chính là chủ nhân của em, nếu chủ nhân không cần em thì ngày mai em sẽ bị mang đi tiêu hủy.”

“... Đại ma vương.”

Giọng nói mô phỏng của nó vậy mà còn mang theo ngữ khí thành khẩn: “Tất cả người máy tuyến 0 đều biết Cố Tuyết Trầm là đại ma vương, thích nhất là phá hư và tiêu hủy.”

“Chủ nhân,” nó tự động phát nhạc nhẹ dỗ dành, cất giọng vô cùng đáng thương, “Chị cứu em đi mà.”

Đầu Hứa Tứ Nguyệt đau muốn nứt ra, vô lực cười khổ: “Tao còn không cứu được chính mình, tao chẳng làm được cái gì hết, làm sao cứu được mày bây giờ.”

“Đặt tên cho em, có tên cũng có nghĩa là chủ nhân muốn em rồi.”

Hứa Tứ Nguyệt mê man nhìn nó chằm chằm, nó đang xoay vòng, đổi lỗ tai thành các màu sắc khác nhau cho cô xem, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô nhẹ giọng nói: “Mày là số 10, vậy thì gọi là A Thập đi…”

Sau khi người máy nhận được hai chữ “A Thập”, lập tức được kích hoạt cài đặt sâu, khởi động nhận giọng của một kênh khác, tự động biến âm thanh thu được thành văn bản và đồng bộ truyền đến thiết bị điều khiển.

Cố Tuyết Trầm cúi đầu, nhìn không chớp mắt hai chữ “A Thập” trên màn hình.

Cổ tay anh có chút không ổn, từ từ nâng thiết bị điều khiển lên, thấp giọng nói vào trong bộ đàm: “Chủ nhân, A Thập sẽ cống hiến sức lực cho chị suốt đời.”

Trong phòng tắm, người máy đối diện với Hứa Tứ Nguyệt, dùng giọng nói điện tử của thiếu niên nghiêm túc thuật lại từng chữ một: “Chủ nhân, A Thập sẽ cống hiến sức lực cho chị suốt đời.”

Người máy A Thập vươn cánh tay cơ khí lên, mở chiếc bụng kim loại ra, bên trong có một bộ hệ thống nước mini và một cái cốc hoạt hình, trong cốc đã được rót đầy nước.

Nó di chuyển qua: “Chủ nhân, uống nước đi, ngọt lắm đó, chị không uống em sẽ bị tiêu hủy.”

Hứa Tứ Nguyệt ho một tiếng.

Cái gì vậy… Bị ăn vạ rồi.

Cô không có sức cãi nhau với một cái người máy, tay run run cầm cốc lên uống hai ngụm, vài phút sau liền ngủ thiếp đi dưới tác dụng của một lượng thuốc an thần vừa phải.

A Thập không nhận được mệnh lệnh nào mới, ngoan ngoãn lùi đến ven tường, lỗ tai tối trở lại.

Cửa phòng ngủ khẽ vang lên, một người đàn ông bước vào.

Cố Tuyết Trầm mở đèn trần trong phòng tắm.

Hứa Tứ Nguyệt nghiêng người nằm trong bồn tắm, cuộn người thành một quả bóng nhỏ, dưới thân vẫn còn nước, chóp mũi đuôi mắt đều đỏ hoe, yếu ớt bất lực.

Cố Tuyết Trầm bế cô lên từ trong nước, thân thể nóng bỏng của cô ướt nhẹp, theo bản năng cọ xát vào anh, làm ướt luôn chiếc áo sơ mi trắng ngay ngắn của anh, còn lưu lại trên đó một dấu son kiều diễm.

Hứa Tứ Nguyệt vô ý thức lẩm bẩm: “Đau…”

Giọng nói của người đàn ông như chết lặng, hơi thở run rẩy nhẹ phả vào tai cô: “Đừng sợ, anh ở đây.”