Những giọt mưa to nhưhạt đậu đập vào cửa sổ kính, như hòa điệu cùng những tiết tấu nhịp nhàng củaanh. Trần Uyển bị anh kéo theo nhịp điệu đó mà không thể chống cự, đầu óc mụ mịbấu chặt vào tay anh, khàn giọng liên tục nói: “Đừng”.
“Mèo con, cố chịu chútnữa, xong ngay thôi”, tay anh nâng cằm cô lên, lẩm bẩm nói.
Cả người cô bị anh gậplại, hai chân cong lên ép vào trước ngực. Trần Uyển xấu hổ tột cùng, vung taycản anh nhưng anh đã giữ chặt eo cô.
Tia chớp bên ngoài cửasổ xoẹt qua, làn da trắng muốt của cô như được nhuộm một lớp màu son đỏ, đôimôi khẽ hé mở, run run, nói trong mơ hồ: “Tôi hận anh”. Tần Hạo dừng lại, nhìnchăm chú ánh mắt mơ màng của cô, ngón tay len vào mái tóc giữ chặt cổ cô và hônmãnh liệt bằng tất cả nhiệt tình. Ngón tay cô bấu vào lưng anh, cảm giác đauđớn nhưng vẫn không đau bằng vết thương trong trái tim. “Mèo con, hận anh nữađi, hận anh đến tận tâm can đi.” Nói rồi anh ngưng cười, theo tiếng sấm đi đếntận cùng.
Toàn thân cô mềm nhũnkhông còn sức lực. Tiếng sấm ngoài cửa sổ dội lại ùng ùng, mưa như trút, nhữngmạch máu bắt đầu ổn định trở lại.
“Đừng ngủ, anh gọipizza rồi.”Anh tắm xong bước ra, mùi nước hoa phả ra như gột rửa sạch sẽ bầukhông khí.
“Tôi rất mệt.” TrầnUyển nhắm mắt, không muốn đôi co.
Tần Hạo nằm nghiêngxuống cạnh cô, cẩn thận giúp cô gỡ mái tóc đang rối bù, rồi ôm cô vào lòng.“Vậy đợi ăn xong hãy ngủ, bụng đói thì không ngủ được đâu.” Thấy cô chau màykhông nói, nghĩ là cô vẫn còn tức giận chuyện vừa rồi. Anh khẽ cười, luồn tayvào trong chăn ấp lấy bầu ngực nở nang của cô. “Giận cũng được, nhưng khôngđược phớt lờ anh.”
Trần Uyển trở mình quaylưng lại phía anh.
Tần Hạo nghiến răng,đưa tay qua lật người cô lại. Trần Uyển hết kiên nhẫn, vung tay đẩy ra. “Anhkhông thấy chán sao? Giày vò tôi cả tối, giờ còn muốn giày vò nữa ư? Cho tôimột chút yên tĩnh có được không?”
Tần Hạo bị khuỷu taycô thúc vào mặt, cơn giận cũng bùng lên. Một tay giữ chặt cổ tay cô, một tay ômchặt eo cô. “Anh giày vò? Anh giày vò? Lòng tốt của anh lại bị coi là lòng langdạ sói, anh nhẫn nhịn từng giây từng phút để dỗ dành, chiều chuộng em, chuyệnấy có dễ không?”
Trần Uyển bị anh ômchặt trong lòng không cử động được, chỉ có thể nhìn anh bằng cặp mắt căm hận.
Mặt cô vẫn đỏ gay,càng làm hiện rõ đôi đồng tử đen nhánh, như có thể nhìn rõ tận đáy lòng anh.Cơn giận dữ trong lòng bỗng tiêu tan, trong đầu anh hiện lên bộ dạng cô yếuđuối, cầu xin anh tha thứ. “Mình không ở cùng nhau bao lâu rồi? Nhất thời khôngkiểm soát được, là anh sai.” Anh cẩn thận mân mê vành tai cô, khẽ vỗ về: “Làmem đau phải không? Để anh xoa cho nhé”.
“Đồ mặt dày, đừng chạmvào tôi”, cô né tránh nụ hôn của anh, nhưng không tránh được những những ngóntay đang ve vuốt.
Tần Hạo cười ha hả,thu tay lại: “Không phải thế này. Không vui thì lên tiếng, yêu thì giận dỗi thếnào cũng được. Để nỗi bực dọc trong lòng, em không dễ chịu, anh cũng chẳngthoải mái. Đừng coi anh là yêu râu xanh, nếu như em đồng ý nói chuyện với anh,anh sẽ đồng ý không chạm vào em”.
Trần Uyển cười nhạt,“Anh còn dám thếp vàng lên mặt, bây giờ lại bắt đầu giả bộ thánh nhân sao?”.
Anh chăm chú nhìn vàokhóe miệng đang nói lời nhạo báng của cô, trong lòng nghẹn ngào khó hiểu, cốcười nói: “Lòng anh tựa gương sáng, biết em nhìn anh trái tim đã chết, dù saothì cả đời này cũng không chiếm được tình yêu của em. Em thích hận thì cứ hậnđi, hận anh đến tận tâm can, hận anh đến tận xương tuỷ, hận cả đời không quênnổi anh cũng được”.
Giọng anh nặng nềkhiến trái tim cô thấy chua xót, cô vẫn giữ nguyên nét mặt, nói: “Tôi hận làhận chính mình”. Cô hận bản thân mềm yếu dễ bị bắt nạt, hận bản thân cam tâmchấp nhận đọa đày, hận bản thân phát ra những tiếng rên rỉ.
Trước mắt Tần Hạo vụtqua ánh mắt nhìn bất ngờ, “Mèo ngốc”. Anh nâng cằm cô lên, kéo gương mặt cô vềphía mình, chậm rãi nói bằng giọng điệu biện bạch: “Em không có gì sai, đều tạianh. Anh tự thấy mình không phải người tốt, nhưng cũng chưa từng làm việc gìtàn ác, em là người đầu tiên. Nhưng anh không hối hận, nếu thời gian quay trởlại, anh vẫn sẽ làm thế. Trước đây chẳng phải em luôn con thường anh sao? Nếuanh không làm như vậy thì chúng ta mãi mãi không có cơ hội ở cùng nhau. Em hận anhthủ đoạn bỉ ổi cũng được, hận anh không có lương tâm cũng được, nhưng đừng hậnbản thân. Có tức giận gì cứ đổ lên anh, chỉ cần em đừng rời xa anh thì thế nàocũng được”.
Nhìn ánh mắt quyếnluyến của anh, lòng Trần Uyển khẽ rung động, giọng run run, cô nói: “Hại ngườihại mình, sao phải khổ thế?”.
Những động tác vuốt veban nãy lại hiện lên trước mắt, Tần Hạo nhếch miệng cười với cô. “Anh thấyđáng. Em không thích anh, anh thích em là được rồi.” Nhìn vẻ ủ rũ của cô, anhkhông nén nổi xót xa, thì thầm: “Em muốn ngủ thì ngủ chút đi, khi nào người tamang đồ ăn đến anh sẽ gọi em dậy”.
Không biết thời giantrôi qua bao lâu, anh để tay lên ngực tự hỏi, bản thân chẳng mong đợi điều gìkhác, chỉ cần hai người mãi mãi ở bên nhau như lúc này. Khổ đau, oán hận, buồnbã… rồi sẽ có một ngày được thời gian gột rửa, rồi sẽ có một ngày đón được ánhsáng.
Hơn hai mươi năm trôiqua, tính kĩ thì trong những ký ức quý giá phần lớn đều có cô. Trong đáy lòngvà đầu anh, lúc thì hiện lên hình ảnh cô thuần khiết buổi sáng sớm nơi con hẻmChu Tước lần đầu gặp gỡ; khi hình ảnh cô bướng bỉnh cố cắn để kháng cự sự ngangngược của anh; lúc lại là hình ảnh bóng lưng cô đi như vô hồn trên con đườngThượng Hải; khi là nụ cười hồn nhiên của cô dưới ánh hoàng hôn. Trong bóng tối,anh chăm chú lắng nghe hơi thở của cô, nét mặt anh theo những ký ức mà biếnđổi.
Lúc Trần Uyển tỉnhlại, ngoài trời vẫn còn sấm sét, không phân định được rõ thời gian nên nhấtthời cô có chút hoảng sợ. Tivi trong phòng khách bật nhưng tắt tiếng, cửa nhàbếp chiếu ra tia sáng vàng nhạt. Cô đẩy cửa, Tần Hạo một tay cầm nồi, một taycầm muôi, đúng lúc quay lại thì thấy cô.
“Sao không ngủ thêmchút nữa? Giờ mới hơn mười giờ.” Chú ý tới ánh mắt cô, anh nhìn xuống tay mình,xấu hổ vội ném cái muôi vào nồi. “Thời sự mới đưa tin, đây là trận mưa lớn nhấttrong ba mươi năm trở lại, pizza không giao đến, chúng ta tự nấu cơm ăn vậy.”Trần Uyển bước tới, nhìn vào nồi, bỗng bật cười, cô cố gắng giữ nguyên vẻ mặtlạnh lùng nhưng miệng không mím lại được.
Tần Hạo nhìn vào nồi,nét mặt càng trở nên lúng túng, “Trong tủ lạnh toàn là bia, không có rau, chỉcó mấy quả trứng, gạo thì lần trước mẹ anh đem đến vẫn còn. Mình làm cơm chiêntrứng”.
Cô gật đầu, “Rất giốngcơm chiên trứng”.
“Cái gì là giống? Quantrọng có ngon hay không?” Anh không hài lòng liếc mắt nhìn, xúc một muôi rồiđưa lên miệng cô, “Nếm thử đi”.
Trần Uyển vội lắc đầu.
Anh nhìn cô hồi lâukhông nói, rồi chầm chậm thu tay lại, “Anh nên đợi em dậy để làm mới phải”, nóirồi ném cái muôi vào chỗ cũ.
Không biết do gió bênngoài hay bầu không khí đột nhiên lạnh lẽo, Trần Uyển bỗng rùng mình, sau đónhũn nhặn một cách khó hiểu. Cô cầm chiếc muôi lên thử một miếng, ngước mắtnhìn thái độ thấp thỏm của anh, nụ cười dần dần hiện nơi khóe miệng, nhưngtrong lòng có chút chua xót không thể nói ra. “Không tệ, nếu trứng chín thêmchút, cơm khô hơn chút, vị nhạt hơn chút là được.”
Sự căng thẳng của anhnhư được thả lỏng, anh lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi cười, đưa tay véo véo mũicô, nói: “Cô nàng bướng bỉnh, dám sỉ nhục anh à?”.
Trần Uyển huơ tay đẩyra, “Tay toàn dầu mỡ với trứng”.
“Đầu bếp lần đầu ratay, dám sỉ nhục anh? Em to gan thật đấy”, anh đắc ý hỏi, “Chúng ta ăn chứ?”.
Trần Uyển tức giậnliếc anh một cái, “Phải thêm một công đoạn nữa”.
Rượu vang đỏ với cơmchiên trứng có lẽ là bữa tối lãng mạn nhất thế giới, ít nhất là đối với anh.Nhớ lại cái nhìn đầu tiên khi gặp nhau trong con hẻm Chu Tước, chưa bao giờ anhnghĩ họ có thể tiến xa thế này. Cho dù có mất mát nhưng so với thời khắc vui vẻnày thì đáng gì? Tình cảm mà anh không có cách nào nắm bắt được cũng sẽ dần dầntích lũy, dần dần trở nên rõ ràng.
“Mèo con, cứ thế nàyđến già được không?” Anh lặng nhìn cô.
“Hả?” Tuy cũng có niềmvui nho nhỏ theo cảm xúc của anh, nhưng câu nói vừa rồi lại khiến Trần Uyểngiật mình. Cô ngẩng đầu, ngay lập tức bị cuốn vào hố sâu trong mắt anh. Nụ cườidần mất đi. “Tôi phải về rồi. Mưa cũng đã ngớt.” Cô nghiêm mặt thu dọn chén đĩatrên bàn. “Về trễ sẽ khó giải thích.”
“Anh nói thật đấy!”
“Tôi không muốn cãivã.”
“Anh nói thật đấy!”
Cô quay người lại nhìnchằm chằm vào anh, “Tôi không muốn, tôi không muốn để cả đời mình oan ức, tôikhông muốn lãng phí tất cả những gì mình có vào một con người chẳng liên quangì cả, tôi không muốn sống cùng anh, tôi sẽ khinh bỉ bản thân, khinh bỉ cả đờimình. Tôi không muốn sống gần anh, ngay cả bây giờ cũng không muốn”.
Anh vẫn nhìn cô, ánhmắt chăm chú khiến cô hồi hộp. Cô ngụy trang cho mình bằng cách trút hết nhữnguất hận trong lòng ra với anh, cô sợ ánh mắt anh sẽ nhìn thấy sự yếu đuối củamình.
Cô ngẩng đầu lên, nhìnanh bằng con mắt khinh thường, nghển cổ nhỏ xinh đầy khiêu hãnh. Anh nhớ côcũng từng dùng ánh mắt và tư thế này để nhìn mình, sau đó cúi đầu rút dao, lúcngẩng lên thì khóe mắt đã ẫng nước, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu khuất phục.Anh nhớ đến mấy ngày trước, khi đôi tay cô run rẩy cầm xấp tài liệu, nghĩ đếnnỗi đau và sự đơn độc của cô lúc cha tự sát, nghĩ tới sự tàn nhẫn cứ ập vào thểxác và tinh thần cô, đầu óc anh bỗng chốc hoang mang.
Tính người vốn ác. Từnhỏ tới lớn, anh đã chứng kiến đủ mọi hạng người. Anh tự cho rằng trái tim mìnhlà bức tường đồng bất khả xâm phạm, nhưng anh lại quên rằng mỗi trái tim đều cónơi mềm yếu, luôn có một thứ sức mạnh sẽ xuyên thẳng vào nơi mềm yếu ấy, khiếnanh đau đớn, khiến anh cam chịu.
Trái tim như bị lànsương mù bao phủ cả ngày trời bỗng chốc tiêu tan. Anh đứng dậy, thấy cô lùi lạicảnh giác, bất giác lòng cảm thấy dịu dàng, dịu dàng đến xót xa, cảm giác ấynhanh chóng lan vào lục phủ ngũ tạng.
“Vừa rồi anh nói đùađó, thử em thôi, đừng bận tâm”, anh nhìn cô cười an ủi, “Giao hẹn của chúng taanh vẫn nhớ. Đợi khi em tốt nghiệp…”.
Đợi khi em tốt nghiệp…