Những giọt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ kính, như hòa điệu cùng những tiết tấu nhịp nhàng của anh. Trần Uyển bị anh kéo theo nhịp điệu đó mà không thể chống cự, đầu óc mụ mị bấu chặt vào tay anh, khàn giọng liên tục nói: “Đừng”.
“Mèo con, cố chịu chút nữa, xong ngay thôi”, tay anh nâng cằm cô lên, lẩm bẩm nói.
Cả người cô bị anh gập lại, hai chân cong lên ép vào trước ngực. Trần Uyển xấu hổ tột cùng, vung tay cản anh nhưng anh đã giữ chặt eo cô.
Tia chớp bên ngoài cửa sổ xoẹt qua, làn da trắng muốt của cô như được nhuộm một lớp màu son đỏ, đôi môi khẽ hé mở, run run, nói trong mơ hồ: “Tôi hận anh”. Tần Hạo dừng lại, nhìn chăm chú ánh mắt mơ màng của cô, ngón tay len vào mái tóc giữ chặt cổ cô và hôn mãnh liệt bằng tất cả nhiệt tình. Ngón tay cô bấu vào lưng anh, cảm giác đau đớn nhưng vẫn không đau bằng vết thương trong trái tim. “Mèo con, hận anh nữa đi, hận anh đến tận tâm can đi.” Nói rồi anh ngưng cười, theo tiếng sấm đi đến tận cùng.
Toàn thân cô mềm nhũn không còn sức lực. Tiếng sấm ngoài cửa sổ dội lại ùng ùng, mưa như trút, những mạch máu bắt đầu ổn định trở lại.
“Đừng ngủ, anh gọi pizza rồi.”Anh tắm xong bước ra, mùi nước hoa phả ra như gột rửa sạch sẽ bầu không khí.
“Tôi rất mệt.” Trần Uyển nhắm mắt, không muốn đôi co.
Tần Hạo nằm nghiêng xuống cạnh cô, cẩn thận giúp cô gỡ mái tóc đang rối bù, rồi ôm cô vào lòng. “Vậy đợi ăn xong hãy ngủ, bụng đói thì không ngủ được đâu.” Thấy cô chau mày không nói, nghĩ là cô vẫn còn tức giận chuyện vừa rồi. Anh khẽ cười, luồn tay vào trong chăn ấp lấy bầu ngực nở nang của cô. “Giận cũng được, nhưng không được phớt lờ anh.”
Trần Uyển trở mình quay lưng lại phía anh.
Tần Hạo nghiến răng, đưa tay qua lật người cô lại. Trần Uyển hết kiên nhẫn, vung tay đẩy ra. “Anh không thấy chán sao? Giày vò tôi cả tối, giờ còn muốn giày vò nữa ư? Cho tôi một chút yên tĩnh có được không?”
Tần Hạo bị khuỷu tay cô thúc vào mặt, cơn giận cũng bùng lên. Một tay giữ chặt cổ tay cô, một tay ôm chặt eo cô. “Anh giày vò? Anh giày vò? Lòng tốt của anh lại bị coi là lòng lang dạ sói, anh nhẫn nhịn từng giây từng phút để dỗ dành, chiều chuộng em, chuyện ấy có dễ không?”
Trần Uyển bị anh ôm chặt trong lòng không cử động được, chỉ có thể nhìn anh bằng cặp mắt căm hận.
Mặt cô vẫn đỏ gay, càng làm hiện rõ đôi đồng tử đen nhánh, như có thể nhìn rõ tận đáy lòng anh. Cơn giận dữ trong lòng bỗng tiêu tan, trong đầu anh hiện lên bộ dạng cô yếu đuối, cầu xin anh tha thứ. “Mình không ở cùng nhau bao lâu rồi? Nhất thời không kiểm soát được, là anh sai.” Anh cẩn thận mân mê vành tai cô, khẽ vỗ về: “Làm em đau phải không? Để anh xoa cho nhé”.
“Đồ mặt dày, đừng chạm vào tôi”, cô né tránh nụ hôn của anh, nhưng không tránh được những những ngón tay đang ve vuốt.
Tần Hạo cười ha hả, thu tay lại: “Không phải thế này. Không vui thì lên tiếng, yêu thì giận dỗi thế nào cũng được. Để nỗi bực dọc trong lòng, em không dễ chịu, anh cũng chẳng thoải mái. Đừng coi anh là yêu râu xanh, nếu như em đồng ý nói chuyện với anh, anh sẽ đồng ý không chạm vào em”.
Trần Uyển cười nhạt, “Anh còn dám thếp vàng lên mặt, bây giờ lại bắt đầu giả bộ thánh nhân sao?”.
Anh chăm chú nhìn vào khóe miệng đang nói lời nhạo báng của cô, trong lòng nghẹn ngào khó hiểu, cố cười nói: “Lòng anh tựa gương sáng, biết em nhìn anh trái tim đã chết, dù sao thì cả đời này cũng không chiếm được tình yêu của em. Em thích hận thì cứ hận đi, hận anh đến tận tâm can, hận anh đến tận xương tuỷ, hận cả đời không quên nổi anh cũng được”.
Giọng anh nặng nề khiến trái tim cô thấy chua xót, cô vẫn giữ nguyên nét mặt, nói: “Tôi hận là hận chính mình”. Cô hận bản thân mềm yếu dễ bị bắt nạt, hận bản thân cam tâm chấp nhận đọa đày, hận bản thân phát ra những tiếng rên rỉ.
Trước mắt Tần Hạo vụt qua ánh mắt nhìn bất ngờ, “Mèo ngốc”. Anh nâng cằm cô lên, kéo gương mặt cô về phía mình, chậm rãi nói bằng giọng điệu biện bạch: “Em không có gì sai, đều tại anh. Anh tự thấy mình không phải người tốt, nhưng cũng chưa từng làm việc gì tàn ác, em là người đầu tiên. Nhưng anh không hối hận, nếu thời gian quay trở lại, anh vẫn sẽ làm thế. Trước đây chẳng phải em luôn con thường anh sao? Nếu anh không làm như vậy thì chúng ta mãi mãi không có cơ hội ở cùng nhau. Em hận anh thủ đoạn bỉ ổi cũng được, hận anh không có lương tâm cũng được, nhưng đừng hận bản thân. Có tức giận gì cứ đổ lên anh, chỉ cần em đừng rời xa anh thì thế nào cũng được”.
Nhìn ánh mắt quyến luyến của anh, lòng Trần Uyển khẽ rung động, giọng run run, cô nói: “Hại người hại mình, sao phải khổ thế?”.
Những động tác vuốt ve ban nãy lại hiện lên trước mắt, Tần Hạo nhếch miệng cười với cô. “Anh thấy đáng. Em không thích anh, anh thích em là được rồi.” Nhìn vẻ ủ rũ của cô, anh không nén nổi xót xa, thì thầm: “Em muốn ngủ thì ngủ chút đi, khi nào người ta mang đồ ăn đến anh sẽ gọi em dậy”.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh để tay lên ngực tự hỏi, bản thân chẳng mong đợi điều gì khác, chỉ cần hai người mãi mãi ở bên nhau như lúc này. Khổ đau, oán hận, buồn bã… rồi sẽ có một ngày được thời gian gột rửa, rồi sẽ có một ngày đón được ánh sáng.
Hơn hai mươi năm trôi qua, tính kĩ thì trong những ký ức quý giá phần lớn đều có cô. Trong đáy lòng và đầu anh, lúc thì hiện lên hình ảnh cô thuần khiết buổi sáng sớm nơi con hẻm Chu Tước lần đầu gặp gỡ; khi hình ảnh cô bướng bỉnh cố cắn để kháng cự sự ngang ngược của anh; lúc lại là hình ảnh bóng lưng cô đi như vô hồn trên con đường Thượng Hải; khi là nụ cười hồn nhiên của cô dưới ánh hoàng hôn. Trong bóng tối, anh chăm chú lắng nghe hơi thở của cô, nét mặt anh theo những ký ức mà biến đổi.
Lúc Trần Uyển tỉnh lại, ngoài trời vẫn còn sấm sét, không phân định được rõ thời gian nên nhất thời cô có chút hoảng sợ. Tivi trong phòng khách bật nhưng tắt tiếng, cửa nhà bếp chiếu ra tia sáng vàng nhạt. Cô đẩy cửa, Tần Hạo một tay cầm nồi, một tay cầm muôi, đúng lúc quay lại thì thấy cô.
“Sao không ngủ thêm chút nữa? Giờ mới hơn mười giờ.” Chú ý tới ánh mắt cô, anh nhìn xuống tay mình, xấu hổ vội ném cái muôi vào nồi. “Thời sự mới đưa tin, đây là trận mưa lớn nhất trong ba mươi năm trở lại, pizza không giao đến, chúng ta tự nấu cơm ăn vậy.” Trần Uyển bước tới, nhìn vào nồi, bỗng bật cười, cô cố gắng giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng nhưng miệng không mím lại được.
Tần Hạo nhìn vào nồi, nét mặt càng trở nên lúng túng, “Trong tủ lạnh toàn là bia, không có rau, chỉ có mấy quả trứng, gạo thì lần trước mẹ anh đem đến vẫn còn. Mình làm cơm chiên trứng”.
Cô gật đầu, “Rất giống cơm chiên trứng”.
“Cái gì là giống? Quan trọng có ngon hay không?” Anh không hài lòng liếc mắt nhìn, xúc một muôi rồi đưa lên miệng cô, “Nếm thử đi”.
Trần Uyển vội lắc đầu.
Anh nhìn cô hồi lâu không nói, rồi chầm chậm thu tay lại, “Anh nên đợi em dậy để làm mới phải”, nói rồi ném cái muôi vào chỗ cũ.
Không biết do gió bên ngoài hay bầu không khí đột nhiên lạnh lẽo, Trần Uyển bỗng rùng mình, sau đó nhũn nhặn một cách khó hiểu. Cô cầm chiếc muôi lên thử một miếng, ngước mắt nhìn thái độ thấp thỏm của anh, nụ cười dần dần hiện nơi khóe miệng, nhưng trong lòng có chút chua xót không thể nói ra. “Không tệ, nếu trứng chín thêm chút, cơm khô hơn chút, vị nhạt hơn chút là được.”
Sự căng thẳng của anh như được thả lỏng, anh lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi cười, đưa tay véo véo mũi cô, nói: “Cô nàng bướng bỉnh, dám sỉ nhục anh à?”.
Trần Uyển huơ tay đẩy ra, “Tay toàn dầu mỡ với trứng”.
“Đầu bếp lần đầu ra tay, dám sỉ nhục anh? Em to gan thật đấy”, anh đắc ý hỏi, “Chúng ta ăn chứ?”.
Trần Uyển tức giận liếc anh một cái, “Phải thêm một công đoạn nữa”.
Rượu vang đỏ với cơm chiên trứng có lẽ là bữa tối lãng mạn nhất thế giới, ít nhất là đối với anh. Nhớ lại cái nhìn đầu tiên khi gặp nhau trong con hẻm Chu Tước, chưa bao giờ anh nghĩ họ có thể tiến xa thế này. Cho dù có mất mát nhưng so với thời khắc vui vẻ này thì đáng gì? Tình cảm mà anh không có cách nào nắm bắt được cũng sẽ dần dần tích lũy, dần dần trở nên rõ ràng.
“Mèo con, cứ thế này đến già được không?” Anh lặng nhìn cô.
“Hả?” Tuy cũng có niềm vui nho nhỏ theo cảm xúc của anh, nhưng câu nói vừa rồi lại khiến Trần Uyển giật mình. Cô ngẩng đầu, ngay lập tức bị cuốn vào hố sâu trong mắt anh. Nụ cười dần mất đi. “Tôi phải về rồi. Mưa cũng đã ngớt.” Cô nghiêm mặt thu dọn chén đĩa trên bàn. “Về trễ sẽ khó giải thích.”
“Anh nói thật đấy!”
“Tôi không muốn cãi vã.”
“Anh nói thật đấy!”
Cô quay người lại nhìn chằm chằm vào anh, “Tôi không muốn, tôi không muốn để cả đời mình oan ức, tôi không muốn lãng phí tất cả những gì mình có vào một con người chẳng liên quan gì cả, tôi không muốn sống cùng anh, tôi sẽ khinh bỉ bản thân, khinh bỉ cả đời mình. Tôi không muốn sống gần anh, ngay cả bây giờ cũng không muốn”.
Anh vẫn nhìn cô, ánh mắt chăm chú khiến cô hồi hộp. Cô ngụy trang cho mình bằng cách trút hết những uất hận trong lòng ra với anh, cô sợ ánh mắt anh sẽ nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng con mắt khinh thường, nghển cổ nhỏ xinh đầy khiêu hãnh. Anh nhớ cô cũng từng dùng ánh mắt và tư thế này để nhìn mình, sau đó cúi đầu rút dao, lúc ngẩng lên thì khóe mắt đã ẫng nước, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu khuất phục. Anh nhớ đến mấy ngày trước, khi đôi tay cô run rẩy cầm xấp tài liệu, nghĩ đến nỗi đau và sự đơn độc của cô lúc cha tự sát, nghĩ tới sự tàn nhẫn cứ ập vào thể xác và tinh thần cô, đầu óc anh bỗng chốc hoang mang.
Tính người vốn ác. Từ nhỏ tới lớn, anh đã chứng kiến đủ mọi hạng người. Anh tự cho rằng trái tim mình là bức tường đồng bất khả xâm phạm, nhưng anh lại quên rằng mỗi trái tim đều có nơi mềm yếu, luôn có một thứ sức mạnh sẽ xuyên thẳng vào nơi mềm yếu ấy, khiến anh đau đớn, khiến anh cam chịu.
Trái tim như bị làn sương mù bao phủ cả ngày trời bỗng chốc tiêu tan. Anh đứng dậy, thấy cô lùi lại cảnh giác, bất giác lòng cảm thấy dịu dàng, dịu dàng đến xót xa, cảm giác ấy nhanh chóng lan vào lục phủ ngũ tạng.
“Vừa rồi anh nói đùa đó, thử em thôi, đừng bận tâm”, anh nhìn cô cười an ủi, “Giao hẹn của chúng ta anh vẫn nhớ. Đợi khi em tốt nghiệp…”.
Đợi khi em tốt nghiệp…