Trầm Hương Uyển

Quyển 1 - Chương 12




Trần Uyển cho rằng Phương Tồn Chính sẽ chọn khoảng cách thích hợp để bảo vệ danh dự người đàn ông, dù sao đối với nhiều người đã bước chân vào xã hội đen mà nói, thể diện thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng. Không ngờ, mấy ngày sau anh ta lại đến tìm Trần Uyển nhờ vào sự giúp đỡ của mợ cô, khi cô nhận bọc giấy to trên tay anh ta, cả hai đều có chút lúng túng, ngại ngùng, những điều cô muốn nói bỗng chốc hòa tan vào không khí và không có cách nào mở miệng, chỉ đành im lặng.

Anh ta lại bật cười, kéo cái mũ của cửa hàng mà cô đội trên đầu xuống, nói: “Xấu xí quá”.

Cô đẩy vành mũ che rợp ánh nhìn của mình ra, lòng bỗng chốc như trút được gánh nặng, nở nụ cười nhìn Phương Tồn Chính.

Hai người như ngầm hiểu ý nhau, chẳng dám nói đến chuyện không vui lần trước, nhưng vẫn không tìm lại được sự thoải mái như trước kia. Hai người cứ thế đứng ở cửa sau nhìn nhau khá lâu thì Trần Uyển phát hiện ánh mắt dò xét của quản lý. “Tôi phải vào đây.”, cô bối rối.

“Tôi đợi em xong việc, em phải mời tôi ăn cơm đấy nhé, bị em làm cho tức đến nỗi mấy ngày ăn chẳng ngon bữa nào.”, Phương Tồn Chính xoa xoa bụng.

Trần Uyển cảm thấy đây mới chính là anh hai nhà họ Phương. “Anh trấn lột tôi không biết xấu hổ thế sao?” Cô cố tình làm bộ giận dữ, trong lời nói mang theo vẻ trách cứ, rồi rút trong túi quần ra tấm phiếu ưu đãi, nói: “Chỉ có cái này thôi, ăn không? Một tháng mới có một tấm đó.”

“Ăn chứ! Đừng nói là gà, bây giờ tôi còn có thể nhai được cả bò ấy chứ!” Phương Tồn Chính cười híp mắt, chụp lấy rồi đi ra cửa trước.

Đã vào đầu đông, Phương Tồn Chính vẫn chỉ khoác một chiếc áo nhung dày, màu đen, ngắn ngủn, lộ rõ cái cổ vạm vỡ, nhìn càng thêm rắn rỏi. Trong hẻm nhỏ, từng cơn gió lùa qua rất lạnh nhưng anh ta ngay cả một lần rụt cổ cũng không có.

Phải thừa nhận rằng, có một người âm thầm thích mình, vẫn giữ được cảm giác mập mờ giữa tình bạn và tình yêu, quả thực có thể đáp ứng được hư vinh nho nhỏ của không ít cô gái. Nhưng giây phút này, Trần Uyển vô cùng cảm kích trước sự kích động lần trước của Phương Tồn Chính. Mặc dù cô cũng có chút niềm vui khi được theo đuổi, nhưng suy đi xét lại mà nói thì điều cô thích hơn chính là giữa hai người không có sự mập mờ giữa tình bạn và tình yêu đó. Cô là người lý trí, biết chừng mực, nếu đã không để trái tim mình thổn thức vì anh ta, vậy thì hà tất phải hiểu lầm lòng tốt của người khác. Cô cũng càng cảm kích khi giữa họ đã có thể phá bỏ rào cản, vẫn còn cơ hội tiếp tục làm bạn. Chỉ hi vọng Phương Tồn Chính có thể thật sự buông bỏ. Cô nhìn theo bóng Phương Tồn Chính khuất dần, nụ cười dần dần tan biến, hòa vào trong một giây ngẩn ngơ.

Phương Tồn Chính vừa ăn vừa buồn cười nhìn bộ đồng phục cửa hàng cô đang mặc và cách cô thì thầm với mấy cô bạn nhỏ, một ly coca để kéo dài bữa tối. Tan giờ làm việc, Phương Tồn Chính đưa cô về Đại học Đông Bắc, xe vừa dừng trước cổng trường thì anh ta nói lại đói nữa rồi, sau đó chỉ quán súp thịt cừu ở cổng trường bảo muốn vào ăn.

Mấy món ăn trong căn tin Đại học Đông Bắc rất chán, ngược lại, các quán trước cổng trường lại rất ngon. Mấy tháng nay, thời gian Trần Uyển ở trường trôi qua vội vã, rất ít khi giao tiếp với bạn bè, cho nên lúc mở tấm rèm chắn gió dày cộm bước vào quán, cô thấy ngỡ ngàng, bên trong vô cùng náo nhiệt, từng tốp người ngồi ăn dường như đều là sinh viên Đại học Đông Bắc. Mấy năm nay, tình hình kinh tế Tế Thành phát triển tốt đến mức người ta đều bỏ qua những món ăn ở căng tin để đến những nơi như thế này sao?

Nhìn ngó xung quanh, không còn chiếc bàn nào trống, đang định nói qua quán khác thì nghe thấy có người gọi tên cô. Theo tiếng gọi, Trần Uyển nhìn thấy người bạn cùng phòng ký túc xá là Hà Tâm Mi, cô gái vừa giơ tay vẫy vừa không ngừng gọi lớn.

Cô gái vừa cất tiếng gọi thì tiếng huyên náo trong quán bỗng yên lặng trong chút chốc. Trần Uyển tự cảm thấy, ở trường cuộc sống của mình thật tẻ nhạt; không tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào; không kết bạn cùng ai; lên lớp hay tan học lúc nào cũng vội vội vàng vàng, không hề biết rằng danh tiếng mình đã nổi ngay từ tháng đầu tiên nhập học. Đại học Đông Bắc nằm ở phương Bắc, những cô gái đẹp dường như đều thuộc loại đường cong lý tưởng, trắng trẻo, đẫy đà. Tổ tiên của Trần Uyển là người phương Nam, trải qua mấy đời pha tạp dòng máu Nam – Bắc, vẻ đẹp của hai miền hòa nhập với nhau. Ở nơi đây, vào thời điểm này, rất nhiều người cho dù chưa từng gặp qua cô thì cũng đã nghe thấy danh tiếng một bông hoa đẹp của Đại học Đông Bắc, có người tò mò, có người kinh ngạc, có người rì rầm to nhỏ. Bao nhiêu cặp mắt dồn vào cô, Trần Uyển kéo tay Phương Tồn Chính “lăn lội” đến bàn Hà Tâm Mi, trong lòng hối hận vì đã dẫn theo Phương Tồn Chính vào, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy như thế cũng tốt, biết đâu ngày mai sẽ không có người chuyển cho cô mấy tờ giấy làm quen, trong căng tin không có kẻ ngồi cạnh tìm cách bắt chuyện với cô.

Phương Tồn Chính chạm vào những ngón tay lành lạnh của cô mà có chút cảm giác được yêu thương nhưng cũng không kém phần lo lắng, anh ta do dự một lúc rồi nắm chặt lấy tay cô.

Đang ngồi ở bàn có Hà Tâm Mi, Ninh Tiểu Nhã, còn có cả Thái Uẩn Khiết, ngoài ra còn có hai nam sinh, một là học trưởng Trần Kiếm – sinh viên Học viện Công nghệ Thông tin; một là sư huynh Lưu Thiệu Hòa học khoa Quản lý của viện trên. Cả hai đều là người của Hội sinh viên. Trần Uyển cũng có một chút ấn tượng với cái tên Lưu Thiệu Hòa, nhớ là trong buổi lễ đón tân sinh viên có thấy anh ta phát biểu. Bây giờ mới biết, hóa ra anh ta chính là phó chủ tịch kiêm thư kí của Hội sinh viên.

Phương Tồn Chính khuôn mặt cởi mở, cử chỉ cũng mang chút khí khái của người giang hồ, nên đối với sự hiếu kỳ và kinh ngạc không hề giấu giếm của mọi người, Trần Uyển chẳng thèm bận tâm. Chỉ có điều, phản ứng của Thái Uẩn Khiết khiến cô có chút khó hiểu, cô vốn tưởng cô ta sẽ không thèm để ý và tỏ ra khinh thường.

Mấy nam sinh uống loại rượu nổi tiếng nhất của Tế Thành, Phương Tồn Chính cũng không khách sáo, đầu tiên cụng ly, sau đó đưa danh thiếp cho họ. Trần Uyển không biết là Phương Tồn Chính còn có thứ này, cô cầm lấy một tờ, dòng đầu tiên trên tấm danh thiếp in chữ thật to: Công ty giải trí được ưa chuộng nhất đời Đường. Cô trộm cười mãi, hỏi anh ta: “Sao không ghi văn phòng làm việc là Thuần Dương quan?”, địa chỉ và điện thoại đều ghi ở Đường Hội.

“Đó là trụ sở chính.”, tiếng người trong quán quá ồn ào, anh ta phải ghé sát lại cô mới nghe rõ, “Trụ sở chính có thể tùy tiện để người khác biết sao?”

Hà Tâm Mi là người thẳng thắn, nhướng mày hỏi: “Tết tụi em đi hát karaoke thì có được giảm giá không?”

“Có, không chỉ giảm giá, mà còn được miễn phí rượu và nước, em đừng kêu trùm sò đến là được”, Phương Tồn Chính gật đầu lia lịa, nhân dịp gặp bạn bè của Trần Uyển, anh ta ra sức lấy lòng, “Mùng Ba Tết còn sàn mới khai trương, đến lúc đó cũng rất hân hạnh được mời các bạn đến vui chơi.”

Lưu Thiệu Hòa có vẻ đã từng nghe qua cái tên Đường Hội, nửa cười nửa không, hỏi: “Không phải là vào được mà không ra nổi sao?”

“Haizz, đâu có thể?”, Phương Tồn Chính đã uống hai ly nhưng mặt không hề đỏ, “Chúng tôi làm ăn chân chính, tuân thủ pháp luật, sao có thể làm những việc vô đạo thế chứ”.

Ninh Tiểu Nhã kéo Hà Tâm Mi nói nhỏ mấy câu, Hà Tâm Mi liền vui cười hớn hở: “Thật may quá, chúng em đang chán đây, giờ gặp đúng người rồi”.

Ông nội và cha của Hà Tâm Mi đều là giảng viên của Đại học Đông Bắc, tính cách của cô nàng rất hoạt bát, cởi mở, quan hệ với những người xung quanh rất tốt, vào năm học mới đã gia nhập Hội sinh viên. Vừa rồi, họ đang bàn luận về buổi liên hoan cuối năm, Hội sinh viên không có nhiều kinh phí, tiền rượu nước, phần thưởng đều phải tìm nhà tài trợ. Phương Tồn Chính coi như là gặp đúng hội rồi, anh luôn miệng đồng ý, chỉ cần đêm tiệc có treo tên Đường Hội là nhà tài trợ là được rồi.

“Tính ra không ít đâu, anh thật sự muốn tài trợ sao?”, Trần Uyển hỏi nhỏ.

“Trường các em sau này sẽ cung cấp cho xã hội các phần tử trung kiên, tôi muốn đóng góp chút tiền coi như xây dựng cho nền móng tương lai.”

“Vậy thì cảm ơn anh trước, tụi em về bàn bạc mấy ngày rồi sẽ gọi điện cho anh nhé!”, Trần Kiếm là người cẩn trọng, lời nói vô cùng lịch sự.

“Đừng nói thế, chuyện của bạn Trần Uyển, tôi có thể không giúp sao?”

Hà Tâm Mi và Ninh Tiểu Nhã lập tức vui vẻ nhìn Trần Uyển, Trần Uyển cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ cười cười.

Về đến ký túc xá, Trần Uyển chuẩn bị đi giặt bộ đồng phục làm việc ngày hôm nay, Hà Tâm Mi đã kìm nén lâu lắm rồi, giờ mới nhào tới nói với cô: “Chẳng trách cậu bận bịu tối ngày như con quay ấy, còn nói với bọn tớ là cậu phải làm thêm để trang trải học phí, thì ra là bận yêu đương”.

“Đúng đấy, lần trước còn nói dối tụi mình là chưa có bạn trai, cô nàng chết giẫm kia, hôm nay phải thành thật khai báo.”, Ninh Tiểu Nhã và Hà Tâm Mi kẻ tung người hứng.

Ngay cả đến lúc chuẩn bị đi ngủ, hai người còn cúi nửa người xuống, nhìn chằm chằm vào cô, Trần Uyển giậm chân cười khổ: “Thật sự không phải mà, đó là người bạn hàng xóm, tới đưa đồ giúp cho tớ”.

Cô quay người lấy cái túi Phương Tồn Chính mang đến đặt lên bàn, “Đó, muốn ăn gì thì cứ việc”.

Trong túi là món dưa chua và thịt bò muối do mợ làm, Hà Tâm Mi xé mấy sợi thịt bò cho vào miệng, “Ồ, ngon quá. Trần Uyển, nhà cậu cậu có thiếu con gái không? Tớ sẽ nhận làm con nuôi của họ”.

Ninh Tiểu Nhã dùng khuỷu tay huých huých Hà Tâm Mi, “Ghét cậu quá, chẳng bao giờ kiên định lập trường”.

Hà Tâm Mi đã vội quên vấn đề ban nãy đang đề cập, tay không ngừng thò vào túi bốc đồ ăn, “Cậu yên tâm, tớ giỏi nhất là lấy lòng người mà. Ngày mai cậu mang chút đồ ăn ngon tới, tớ bảo đảm sau này sẽ không nói xấu cậu trước mặt anh chàng có khuôn mặt trắng bệch Lưu Thiệu Hòa ấy”, miệng vẫn đang nhai, cô ấy nói thêm: “Tớ còn giúp cậu giành lại hắn ta từ tay Thái Uẩn Khiết”.

Gia đình Lưu Thiệu Hòa rất có thế lực, thành tích học tập của anh ta cũng tốt, rất có tiếng nói trong Hội sinh viên. Một người đàn ông có kế hoạch lâu dài cho cuộc đời chính trị nhất định sẽ bắt đầu ngay từ thời học sinh, cho nên chức vụ anh ta đạt được trong Hội sinh viên không phải là ngẫu nhiên. Đối với các bạn nữ, tiếng nói của anh ta cũng rất có trọng lượng, trong trang tin điện tử của trường, anh ta đứng trong danh sách mười chàng tài tử đẹp trai với hơn ba nghìn lượt bình chọn, ngay cả Ninh Tiểu Nhã cũng không nén nổi rung động, luôn nhờ vả mối quan hệ của Hà Tâm Mi trong Hội sinh viên để tìm cơ hội tiếp cận anh ta. Hà Tâm Mi không ấn tượng với những kẻ mặt mày non nớt, thư sinh như Lưu Thiệu Hòa, cô thường chế nhạo Ninh Tiểu Nhã rất nhiều lần.

Hà Tâm Mi vừa nói dứt lời thì Thái Uẩn Khiết từ ngoài đi vào, nghe đến tên mình liền liếc nhìn khiến Trần Uyển đang đứng ở cửa, bất giác sững người. Lúc có mặt nhau, hai người luôn giữ sự im lặng khác thường, mọi người trong ký túc xá đều cảm nhận được điểm này, nhưng do việc ấy đã diễn ra quá lâu nên không ai tiện hỏi nguyên nhân. Tối nay sau khi Trần Uyển xuất hiện, Thái Uẩn Khiết dường như chẳng nói lời nào, Hà Tâm Mi và Ninh Tiểu Nhã cũng xem đó như chuyện thường ngày. Chỉ là vừa rồi đang nói sau lưng Thái Uẩn Khiết thì bị cô này nghe thấy, khiến Hà Tâm Mi có chút bối rối.

Cô ấy giả bộ hấp tấp cầm cái túi trên bàn, hỏi: “Trần Uyển, dưới đáy túi còn cái gì nè”.

Nói rồi mở túi ra, là chiếc áo khoác màu xanh, còn nguyên mác. “Đẹp quá, cho tớ thử nhé!” Hà Tâm Mi nhìn vào cái nhãn hiệu đã thấy sung sướng, cho dù nhà có điều kiện thì cô ấy cũng chỉ là một sinh viên, món đồ mang nhãn hiệu này bình thường chỉ có thể nhìn ngó và thèm thuồng lúc đi dạo phố mà thôi, miệng gần như nhỏ dãi, vừa nói vừa xoa xoa tay vào quần, rồi ướm thử chiếc áo lên người.

Ninh Tiểu Nhã cười gục xuống bàn, Thái Uẩn Khiết đi đến ngồi xuống bên giường cũng cười phá lên. Trần Uyển và những người còn lại mím môi cười khiến Tâm Mi ngượng ngùng.

Tâm Mi người mập, lại phát triển quá mức, nên áo khoác mặc vào người cô chỉ được hai phần ba, càng làm nổi bật đôi bồng đào trước ngực, hai cánh tay bị tay áo thít chặt nhìn như hai cây củ cải lớn. “Tớ sẽ giảm béo, tớ thề lần này kiên trì chế độ ăn uống điều độ. Trần Uyển, sau này không được mang đồ ăn ngon lên dụ dỗ tớ nữa.”

Trần Uyển cười không nói, Hà Tâm Mi ba bữa nửa tháng lại hô khẩu hiệu giảm cân, cô đã nghe quen rồi.

Nhìn cái áo đó Trần Uyển hơi nghi ngại, Phương Tồn Chính trên đường đi có đề cập tới một lần, nói là mua tặng mẹ anh ta nhưng số nhỏ quá không đổi được. Giờ nhìn lại màu sắc và kiểu cách thì thấy không giống với món quà mua cho người trung tuổi. Phải trả chiếc áo này lại cho anh ta thôi, cô thầm nghĩ, còn những điều khác nữa, quả thực cô không thể báo đáp hết được.