Tần Hạo là dânkinh doanh. Dân kinh doanh thì luôn trục lợi, suy tính theo lối thương nghiệphóa, anh rất nhanh nhạy nhận thấy hẻm Chu Tước hiện tại chính là chậu châu ngọcchưa bị người khác khai quật.
Đường Hành Sơncủa Thượng Hải là một phiên bản khá tốt, con hẻm Chu Tước có cảnh trí và bầukhông khí tương tự, điều duy nhất thiếu đó là cơ sở mở mang thương nghiệp –tiêu chí chính thể hiện khả năng kinh tế bản địa.
Với những gì quansát được trong vòng một năm, Tần Hạo nhận thấy kinh tế vùng Tế Đông phát triểncàng ngày càng nhanh chóng, sau hai, ba năm nữa thì mức tăng trưởng GDP của TếĐông rất lạc quan. Nếu như lúc đó bắt đầu phát triển con hẻm Chu Tước, lấynguyên mô hình kinh tế ở Hành Sơn Thượng Hải đến áp dụng thì tương lai đây sẽlà vùng đất tiềm năng, hứa hẹn sẽ có nhiều nhà đầu tư nhảy vào kinh doanh.
Tần Hạo là ngườilàm việc dựa vào sở thích, trong mắt anh, con người không phân địa vị cao thấp,xã hội không phân chia giai tầng… Tất cả chỉ là những lời tán dóc của mẹ anh!Trên thế giới chỉ có hai loại người, một là tự đặt ra những điều kiện cho bảnthân để phấn đấu, có ngày được sống thẳng lưng; một là loại người trời sinh rađã được thừa hưởng, khi tiêu hết chỗ được thừa hưởng rồi thì mới tính đếnchuyện tiếp tục làm việc. Tần Hạo, chính là loại người thứ hai.
Hồng Kiến Học, tháitử gia lớn nhất Tế Đông trong con mắt người khác, đối với Tần Hạo mà nói thìchẳng qua chỉ là tên tiểu tử ngang ngược tàn ác mà thôi. Tần Hạo nhiều lần chịuđựng không phải vì nể Hồng Kiến Học, cũng chẳng phải nể mặt cha hắn, mà chỉ làanh không muốn gây chuyện phiền phức khiến bậc trưởng bối trong gia đình mìnhphải đau lòng. Nhưng hôm nay Hồng Kiến Học to gan, ngông cuồng múa võ giươngoai với anh, nếu anh vẫn tỏ vẻ yếu đuối đáng thương thì đã chẳng phải là cậunăm của Tần gia nữa. Anh không chỉ muốn khiến Hồng Kiến Học phải ấm ức, mà cònmuốn kéo hắn từ trên cao rơi phịch xuống, toàn thân tan nát.
Ngoài ra, cònnhiều lý do khác.
Đó là nơi bà nộianh sống, nơi ấy đã trải qua những tháng ngày đằng đẵng, bầu không khí toát lênmùi ẩm mốc khó chịu, tất cả đều là mùi vị của lịch sử, nếu như phải phá bỏ vàdi dời đi nơi khác thì sẽ khiến nhiều người tiếc nuối. Nhớ tới hình bóng ngườiđứng bên cánh cửa gỗ với những tiếng kẽo kẹt dưới ánh hoàng hôn, tại sao chiếccổ ngẩng lên ngắm cảnh hoàng hôn cũng đẹp đến thế? Anh buồn bực, lập tức nhậnthức được dòng suy nghĩ của mình đã trôi quá xa. Dừng lại, dừng lại! Tần Hạo,ngươi đâu còn bồng bột nữa, tại sao nghĩ tới cái cổ ấy mà cũng có thể phản ứngnhư thế chứ?
“Theo tất cảnhững gì cậu nói thì hiện giờ việc di dời con hẻm Chu Tước là chắc chắn rồi,cậu dựa vào uy thế của chú Hai để lấy giấy chỉ thị hành chính ngăn chặn giữachừng? Hơn nữa vấn đề hành chính của Tế Thành thuộc về thẩm quyền của phó tỉnhtrưởng, trong tỉnh chưa chắc đã biết được hết chính sách địa phương.”, đầu dâybên kia Tần Dao cũng bắt đầu thấy hứng thú, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi.
Tần Hạo đổi thếngồi, “Mưu sự tại nhân.”. Nói xong cảm thấy giọng nói của mình không được tốt,anh ho một tiếng rồi nói tiếp: “Hai năm nay ngày càng có nhiều người quan tâmđến vấn đề bảo vệ môi trường và bảo tồn, tu sửa di sản văn hóa lịch sử, em tìmngười viết mấy bài về vết tích lịch sử của con hẻm Chu Tước rồi gửi đến báothành phố, báo tỉnh, trước tiên phải gây dư luận cái đã. Còn có Diệp lão tứ,chị cũng biết hắn ta mà, hắn là người có ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực bất độngsản, bảo hắn đi tìm người tung tin thì việc di dời này nếu không dừng lại cũngsẽ gặp nhiều phiền toái.”.
“Nhưng cũng cònchưa thật sự rõ ràng. Chuyện của Chính phủ không thể làm cho căng thẳng quá, nếuvỡ lở ra thì người khó xử chính là chú Hai.”
“Điều này em rõ.Em sẽ không ra mặt, cứ từ từ thu thập, khi việc thâu tóm con hẻm Chu Tước hoànthành thì sẽ gọi cho tên tiểu tử Hồng Kiến Học ù ù cạc cạc ấy, nói là có ngườigiở trò sau lưng hắn. Đầu đường phía tây đang di dời hầu như toàn là những cănlều cũ kĩ, những gian nhà còn tốt đều nằm ở phía sau con đường, đợi đến khi hắnta xây dựng những tòa nhà cao tầng xong, chắc chắn sẽ tiếp tục cải tạo tiếpđường phía tây, em bên này vẫn án binh bất động, để hắn đứng trên lầu trôngxuống nét tàn tạ của những mái nhà lợp ngói, có bán cũng không được giá.”, TầnHạo tưởng tượng đến nét mặt của Hồng Kiến Học, bất giác cười ha ha.
Đầu dây bên kiaTần Dao cũng cười khúc khích, “Cậu em cũng biết cách quấy rối đấy nhỉ?”, cườixong lại hỏi, “Theo như em nói thì mấy nghìn tệ sẽ bỏ đó mấy năm, để sau nàylàm phí tu sửa, nếu muốn sửa những căn nhà cũ để chúng mang đậm nét cổ kính thìphí vẫn cao hơn so với xây dựng nhà mới, vậy số tiền này lấy từ đâu ra?”
“Lúc đó tiền củaem chẳng phải đã sinh sôi nhờ cổ phiếu hay sao? Còn nữa, nếu như mọi chuyệnkhông như em dự tính, thì kéo Diệp lão tứ nhập bọn. Thằng cha ấy giống như cáimáy in tiền vậy, lo gì không có ngân quỹ chứ?”
“Hắn có khả năngnhư vậy, sao hắn không nhúng tay vào?”
“Diệp lão tứkhông giống chúng ta, chuyện của cha hắn chắc chị cũng nghe qua rồi, làm việcgì cũng thận trọng hơn chúng ta rất nhiều. Cách thức kiếm tiền nhiều vô kể, hắncũng đã từng nói rằng vấn đề lợi ích dính dáng đến con hẻm Chu Tước quá phứctạp, nên chẳng muốn nhúng tay vào.”
“Vậy thì tốt,việc này quyết định vậy đi. Chị sẽ gửi tiền cho cậu, không tính là cho mượn màcoi như đầu tư. Cậu phải chia cho chị một nửa.”
Tần Hạo chẹp chẹpmiệng: “Chị cũng xấu xa quá đó, chỉ bỏ ra một chút mà muốn nuốt gọn nửa số tiềnem sẽ kiếm được sao?”
“Ha ha, khôngkiếm chác ở cậu thì còn kiếm chác ở ai được chứ?”, Tần Dao cười, “Còn nữa, LạcNhã tháng sau trở về rồi, cậu muốn chơi bời gì thì cứ tranh thủ đi. Một thángnữa những lời con bé tụng niệm sẽ thành sự thực, muốn chơi bời cũng chẳng có cơhội nữa đâu”.
“Cô ấy tụng kinhmà em không chạy sao? Em sẽ trốn đến Tế Thành để thoát khỏi tầm tay cô ấy, côấy làm gì được em chứ?”, Tần Hạo uống nốt chỗ rượu trong ly.
Việc Tần Hạo đầutư vào con hẻm Chu Tước cứ thế được tiến hành, chỉ là có chút kiêng dè, khôngthể quá khoa trương, không thể rút dây động rừng, chỉ có thể thực hiện từngbước từng bước một.
Vì trận hỏa hoạnở con đường phía tây nên sự phẫn nộ của người dân càng tăng cao. Mặc dù đó đượcxem như là sự việc ngoài ý muốn nhưng công cuộc di dời cũng tạm thời ngưng lại.Có điều, ở đầu đường treo cái loa công suất cỡ lớn, suốt ngày suốt đêm tuyêntruyền về tiền đồ của con hẻm Chu Tước khi được quy hoạch khiến người dân xungquanh vô cùng khó chịu.
Hôm đó Trần Uyểnnhận được giấy báo nhập học, cậu đã đặt gần mười vò rượu, mời hàng xóm lánggiềng và thầy cô đến chung vui. Cô giáo Chu thấy tiếc khi Trần Uyển không chọnnhững trường đại học hàng đầu, nhưng Trần Uyển không quá coi trọng điều đó,khuôn mặt vẫn tươi cười.
Trường Đại họcĐông Bắc nằm ở phía đông thành phố, việc đi lại hằng ngày không được thuận tiệnnên cô đành nội trú tại trường. Trong ngày tân sinh viên đi đăng ký cô gặp lạiThái Uẩn Khiết – người bạn đã lâu không gặp – tại ký túc xá, hai người đều sữngsờ. Nhưng chỉ một giây sau, Thái Uẩn Khiết vội vàng quay mặt đi. Trần Uyển hơithất vọng, là bạn bè từ thời tiểu học và trung học, ban đầu hai người là bạnthân, coi nhau như chị em, từng qua nhà nhau ngủ, mặc đồ ngủ của nhau, kể chonhau nghe những điều bí mật nhất, bao gồm cả việc lần đầu tiên nảy sinh tìnhcảm với anh chàng mà mình ngưỡng mộ… Qua một đêm, bỗng trở thành người xa lạ.
Cho dù tất cả mọingười đều phán định cha cô có tội, thì cô đã làm gì để người khác phải né tránhnhư tránh loài rắn rết thế? Trò đời lạnh căm như nước, tình người mỏng tang tựagiấy. Cô tưởng rằng mình đã chai sạn từ lâu, nhưng cái quay đầu của người bạncũ khiến cô có cảm giác mình bị xem thường, bị khinh bỉ. Trần Uyển cười cười,không biết nên giận dữ hay bi thương.
Thì ra Thái UẩnKhiết cũng ghi danh học ngành Tài chính, Trần Uyển nhớ trước đây cô ấy luôn nóimuốn trở thành cô giáo. Mấy năm nay, ngành Sư phạm cũng rất được ưa chuộng,nhưng vẫn không phát triển mạnh bằng Thương mại, Thái Uẩn Khiết ngay từ nhỏ đãnổi tiếng là cô bé ngoan ngoãn, học sinh gương mẫu, có lẽ cô ấy không chống đốilại lựa chọn của cha mẹ.
Trường Đại họcĐông Bắc hai năm nay theo sự phát triển của xã hội rất coi trọng vấn đề kiếnthiết trong học viện: Thầy giáo hướng dẫn và những giảng viên trực tiếp giảng dạyđều là những nhân vật có tiếng trong giới học thuật; ngay cả phòng học và thưviện cũng đều mới khách thành không lâu. Bởi vậy, Đại học Đông Bắc nổi trội hơnso với các trường của những tỉnh lân cận. Chất lượng tổng thể của học sinhtrong trường cũng khá tốt. Nhìn cách trang điểm của mấy cô bạn nữ cùng phòngthì có vẻ họ đều là con nhà khá giả, Trần Uyển cả năm trời cũng chỉ có ba cáiquần jean và hai cái váy mặc thay đổi nhau, nhưng cô không vì thế mà tự ti haybuồn bã. Từ khi bước vào khuôn viên trường đại học, cô luôn nhắc nhở bản thânkhông được giống những bạn khác, họ có thể trốn học không lý do, đi chơi điệntử hay yêu đương nhăng nhít, thỏa thích tận hưởng một cuộc sống đại học thoảimái vô tư. Cô thì không thể, hoàn cảnh cô không cho phép. Tương lai của cô đềuphụ thuộc vào mấy năm ở nơi đây, sau này có thể có được công việc tốt, cuộcsống tốt hay không, có thể báo đáp công ơn cậu mợ lúc tuổi về già hay không,tất cả đều trông vào sự nỗ lực của cô. Không chỉ thế, cô cũng không muốn để áplực về chi phí sinh hoạt đè nặng lên vai cậu, dù sao thì năm sau Tiểu Vũ cũngđã học đại học nữa rồi.
Cho nên sau khinhanh chóng thích ứng với công việc học tập mới, Trần Uyển bắt đầu tìm côngviệc làm thêm.
Sau đó, từ lúcchào đời cho tới giờ, lần đầu tiên cô cảm thấy bực bội vì lớn lên mình lại cógương mặt thế này.
Cô tìm trên bảngthông báo của trường thấy có mấy công việc gia sư nhưng đều bị chính gương mặtcô phá hỏng, phụ huynh vừa nhìn thấy cô đã không khỏi nghi ngờ về thành tíchhọc tập của một nữ sinh có gương mặt tuyệt đẹp và quyến rũ như cô, vì vậy họthẳng thừng từ chối. Ba tháng sau, cô mới tìm được việc làm tại KFC.
Phương Tồn Chínhhỏi lương cô bao nhiêu một tháng, cô không tức giận, nghĩ đến mấy tháng nay đềubị đối xử bất công mà tủi thân: “Tính theo giờ, một giờ bốn đồng”.
Phương Tồn Chínhđeo bao tay đánh vào bao cát, cười ha hả: “Vậy thì tôi không dám đi ăn rồi,nghĩ tới cảnh em làm việc bán sức suốt năm tiếng đồng hồ như vậy thì làm saotôi nuốt trôi chứ?”.
Trần Uyển trừngmắt nhìn, cuộn mình trên chiếc ghế sofa cũ kĩ nhẩm tính, vẻ buồn chán, “Một tốilàm ba tiếng, tính ra một tuần sáu ngày, một tháng cũng được hơn bốn trăm, trừđi mấy khoản phí sinh hoạt và các vật dụng hằng ngày thì có thể để dành đượcmột trăm không nhỉ”, nghĩ rồi cô nói: “Không được, phải tìm thêm một việc nữa”,cô đưa tay ôm đầu tiếp tục suy nhĩ.
Phương Tồn Chínhvừa lau mồ hôi vừa ngồi xuống bên cạnh, “Nói với em rồi, đến quán bar Đường Hộicủa tôi làm việc, tính toán hóa đơn, em cầm tiền của tôi thì bỏng tay hay sao?”
Trần Uyển nhìnanh ta, không nói lời nào. Vay mượn tiền còn được, chứ vay mượn tình cảm thìkhông thể. Tình cảm của Phương Tồn Chính lại càng không thể.
“Chỗ anh xa lắm,về ký túc xá không tiện.”
“Tôi chịu tráchnhiệm đưa đón là được chứ gì?”, Phương Tồn Chính cảm thấy đây không phải là vấnđề khó giải quyết.
“Tính logic củaanh có vấn đề, thuê một kế toán mà đưa đi đón về, ngày ăn ba bữa, thì còn làmđược gì?”
“Chỉ cần em đồngý, điều gì tôi cũng làm.”, đột nhiên anh ta nghiêm mặt: “Tấm lòng của anh khônglẽ nào em không hiểu?”.
Trần Uyển cắnmôi, đầu ngoẹo sang một bên, không muốn đối diện với vấn đề mà Phương Tồn Chínhđề cập, cũng không thể nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc đang nhìn mình.
“Nói thật là, anhđã luôn chờ đợi em lớn lên, thật không dễ dàng để đợi đến lúc em học xong đạihọc, trong lòng anh rất lo lắng.”, Phương Tồn Chính thấy cô né tránh, sự buồnbã lại dấy lên trong lòng, hối hận vì mình đã đề cập tới chuyện ấy, nhưng rồilại tiếp tục: “Hình như chúng ta càng ngày càng xa cách. Mấy ngày nay anh rấtmuốn đi tìm em, nhưng lại không dám, trong lòng cứ nghĩ có phải em đã có bạntrai, hay là đang có nhiều người theo đuổi?”.
“Không có.”, TrầnUyển quay mặt sang nhìn anh ta, vầng trán sáng sủa thường ngày hơi nhăn lại,mang theo sự phiền muộn mà rất ít khi cô nhìn thấy. Anh ta là người đàn ôngtốt, có nghĩa khí, là một thiên thần trong mắt rất nhiều cô gái của con hẻm ChuTước này. Nếu như có thể, cô cũng muốn mặc kệ để bản thân được sống cùng anhta, cùng anh ta dạo phố, sinh những đứa con tinh nghịch. Nhưng, đó không phảilà điều cô muốn. Cô thấy anh ta buồn bực nắm lấy mớ tóc ngắn cũn, dường như cóthể cảm nhận được sự đau khổ, dằn vặt đang diễn ra trong anh ta, đột nhiên côthấy có chút chua xót. Cô chưa từng nếm trải mùi vị của tình yêu nhưng đã mơ hồcảm nhận được sự buồn bã khi tình yêu không được đền đáp, cảm thấy mình vô cùngcó lỗi.
“Tâm tư của anh…đã vứt bỏ hết rồi sao?”, anh ta giận dữ nhìn cô, cô bình tĩnh nhìn, cười và nóitiếp: “Không phải vì có người theo đuổi hay có ai khác, tôi chưa từng nghĩ tớinhững chuyện đó. Tôi có trách nhiệm, sau này phải chăm sóc cho cậu mợ, cho nênmấy năm nay đều không nghĩ tới chuyện này.”. Cô thấy ánh mắt anh ta đã lấy lạithần thái, cảm thấy mình thật tàn nhẫn, đã tự tay đập nát hi vọng của mộtngười. “Không phải tôi đang hứa hẹn với anh, tâm tư của anh ngay cả cậu mợ tôicòn biết thì sao tôi lại không biết? Tôi luôn coi anh là anh trai, là người bạnthân thiết, những thứ khác thì không thể.”
Anh ta nhìn côchằm chặp, tay nắm chặt, những cơ bắp trên cánh tay hiện rõ, bên trong đó nhưchứa đựng sức mạnh to lớn chỉ chực bùng nổ.
Tôi xin lỗi, TrầnUyển buồn bã thầm nói. “Tôi phải đi đây, ngồi lâu rồi, cậu tôi sẽ lo. Lấy xongxe đạp là tôi về lại ký túc xá, tuần sau không biết có thời gian để về khôngnữa.”
Cô đóng cửa lại,mới đi được hai bước thì từ đằng sau vang lên tiếng kính vỡ, trong Thuần Dươngquan vắng vẻ, chỉ cần một âm thanh khẽ thôi cũng vang đi rất xa, nên tiếng độnglớn thế này làm kinh động đến cả những con chim sẻ đậu trên cây hòe già, chúngchấp chới đập cánh bay lên khoảng không mờ mịt.