Sau chuyện mất đứa con cộng với việc Chiêm Thành thấy nước ta án binh bất động nên liên tục quấy phá biên giới đã khiến Nhật Tôn ăn không ngon, ngủ không yên.
Ỷ Lan thấy tâm trạng y không được vui, nàng lên tiếng hỏi.
- Bệ hạ có chuyện gì buồn sao? Thần thiếp có thể phân ưu cùng người không?
- Chuyện chính sự, hậu cung không nên xen vào làm gì.
Ỷ Lan khẽ vâng rồi tiếp tục day trán cho y.
- Hiện giờ nhà Tống triệu tập binh mã, Chiêm Thành liên tục quấy phá không thôi, nàng thấy trẫm nên làm gì?
Ỷ Lan suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
- Bẩm Bệ hạ, thần thiếp thân nữ nhi, tầm nhìn hạn hẹp, nhưng nếu Bệ hạ đã hỏi thì thần thiếp cũng xin được nói đôi lời. Muốn chống lại ngoại bang, dân phải giàu, nước phải mạnh. Muốn dân giàu nước mạnh, điều quan trọng là phải biết nghe lời can gián của đấng trung thần. Lời nói ngay nghe chướng tai nhưng có lợi cho việc trị nước giống như thuốc đắng uống vào khó chịu nhưng trị được bệnh. Điều hệ trọng thứ hai là phải xem quyền hành là thứ đáng sợ. Quyền lực và danh vọng thường làm thay đổi con người. Tự mình tu đức để giáo hoá dân thì sâu hơn mệnh lệnh. Dân bắt chước người trên thì nhanh hơn pháp luật. Muốn nước mạnh Hoàng đế phải nhân từ với muôn dân. Phàm xoay cái thế thiên hạ ở nhân chứ không ở bạo. Hội đủ những điều ấy, nước Đại Việt sẽ vô địch.
Nhật Tôn khẽ gật gù tán thành. Nghe kế của nàng, y cũng dần dần thay đổi cái nhìn về một nữ nhân ít học, có xuất thân thấp kém như nàng nói.
Hôm sau, người ta rỉ tai nhau rằng Nhật Tôn vì cảm mến tài trí của Ỷ Lan nên đã đổi hương Thổ Lỗi quê nàng thành hương Siêu Loại.
Tháng hai, Thiên Huống Bảo Tượng năm thứ nhất, Ỷ Lan chuyển dạ, sinh được một Hoàng tử. Nhật Tôn đặt tên Lý Càn Quyết, phong làm Minh Nhân vương, tấn phong Ỷ Lan làm Nguyên phi.
Nhờ có chuyện này mà tâm trạng của Nhật Tôn cũng đã khá hơn nhiều.
Hồng Hạc nhìn Càn Đức chạy vui chơi cùng Thu Nguyệt và Nguyệt Minh, nàng nghĩ cũng đã đến lúc phải đưa y về với Ỷ Lan.
Hồng Hạc dắt tay Càn Đức đi trên hành lang cung Nghinh Xuân. Cửa gỗ mở ra, nhìn thấy nàng, Ỷ Lan dè chừng nhìn về phía nhũ mẫu đang bế Càn Quyết.
- Nguyên phi không phải lo, ta không đến để đưa Minh Nhân vương đi, ta đến để đưa Thái tử về với sinh mẫu của nó.
Ỷ Lan nhìn thấy Càn Đức thì xúc động, vừa khóc vừa lao đến ôm lấy y. Càn Đức thấy mẹ mình khóc thì lau đi nước mắt rồi vỗ lưng an ủi. Hồng Hạc thấy cảnh này chợt chạnh lòng, nếu như nàng sinh đứa bé đó ra, chỉ qua vài năm nữa thôi, nó nhất định sẽ trở thành một đứa bé như Càn Đức, vừa thông minh, vừa hiểu chuyện.
Tháng bảy, Thường Kiệt trở về cùng với một đống thư từ của Dương Thành với nhà Tống.
- Hiện giờ Chiêm Thành quấy nhiễu, nhà Tống triệu tập binh mã, họ Dương mưu đồ làm phản. Ngươi thấy trẫm nên làm gì?
- Bẩm Bệ hạ, hạ thần thấy người nên nghĩ cách bình Chiêm trước, nếu không biên giới bị loạn, nhà Tống có sang thì cũng khó mà đối phó.
- Có lí, cứ làm theo ý ngươi đi.
******
Canh hai, một nữ nhân mặc áo trùm đầu, lính canh thấy nàng thì vội ngăn lại.
- Ta có chuyện muốn gặp Đại nhân.
Lính canh đáp lại nàng bằng chất giọng cộc lốc.
- Muộn rồi, sáng hãy tới.
- Ngươi...
Thường Kiệt nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau, y nói vọng ra.
- Có chuyện gì?
Lính canh đi đến cúi đầu, tay nắm thành quyền.
- Bẩm Đại nhân, có một nữ nhân muốn gặp ngài, hạ thần thấy đã muộn nên đuổi về.
- Cho vào gặp đi.
Lính canh đi ra ngoài ra hiệu cho nàng vào.
- Có chuyện gì cần tìm bổn quan?
Nàng ta cởi bỏ mũ trùm đầu, để lộ ra dung nhan tuyệt thế. Thường Kiệt vội đứng dậy hành lễ.
- Khấu kiến Nguyên phi, không biết Nguyên phi đến tìm hạ thần có chuyện gì?
- Ta muốn ngài giúp ta một việc.
- Mời Nguyên phi nói.
- Bệ hạ và ngài sắp tiến đánh Chiêm Thành, đương nhiên là cần phải có người lo chính sự, mà xưa nay Nguyên phi thì không được tham gia vào. Cho nên ta muốn ngài giúp ta.
- Dựa vào đâu thần phải giúp người?
Ỷ Lan nở nụ cười khỉnh.
- Ta nghĩ ngài không muốn tin đồn về đôi tiên đồng ngọc nữ chốn kinh kỳ lại được lan ra khắp thành đâu phải không? Từ lâu Bệ hạ đã cho phong toả tin này, nên nó đã dần chìm vào quên lãng. Không lẽ ngài muốn kinh thành này lại rầm rộ chuyện... hoạn quan có gian tình với Chính cung?
Đoạn Ỷ Lan tiến tới ghé vào tai Thường Kiệt, nàng chầm chậm nói.
- Thanh danh của Chính cung phụ thuộc vào ngài đó, Thường Kiệt Đại nhân.
Thường Kiệt cuộn chặt tay, gân xanh nổi đầy trên trán, y trừng mắt nhìn nàng như muốn lập tức bóp chết nàng. Lúc sau y mới thốt ra một chữ.
- Được.
******
Tháng hai, Thiên Huống Bảo Tượng năm thứ hai, Nhật Tôn khởi binh nam chinh Chiêm Thành.
Trước hôm ấy một ngày, triều đình chia làm hai phe, phe của Thường Kiệt ủng hộ Ỷ Lan, phe của Thái sư Lý Đạo Thành ủng hộ Hồng Hạc.
- Bẩm Bệ hạ, người thân đi đánh Chiêm Thành, tất nhiên cần một người lo chính sự, mà Thái tử lại còn quá nhỏ, cho nên để Hoàng hậu giám quốc là vô cùng hợp lí.
- Bẩm Bệ hạ, thần lại cho rằng Nguyên phi thông quyền đạt biến, chúng ta vẫn nên để Nguyên phi giám quốc thì hơn.
- Nhưng điển lễ xưa nay không nói Nguyên phi sẽ lo chính sự.
- Thái sư, nếu việc gì cũng tuân theo những điển lễ xưa nay, thì làm gì có được một nước Đại Việt như bây giờ. Vì vậy, hạ thần nghĩ...
Nhật Tôn không chịu được lời qua tiếng lại nữa, y tức giận đập bàn đứng dậy, đanh giọng nói lớn.
- Biên ải đang bấn loạn lên kia kìa, có một chuyện như vậy, bàn mãi cũng không xong.
Quần thần thấy y tức giận thì cúi gằm mặt, không dám hé môi nửa lời.
- Trẫm thấy không nên vì điển lễ mà đưa một người không lào thông chuyện triều chính lên. Nếu các khanh không còn ý kiến gì nữa thì bãi triều.
Có lẽ Nhật Tôn sợ nếu để Hồng Hạc lưu thủ kinh sư, Dương Thành sẽ dùng nàng như một con cờ để khuấy đảo triều đình. Đến lúc đó lại khiến y phải nhức đầu nghĩ kế kìm hãm ông ta.
Tối ấy Nhật Tôn đến cung Thượng Dương. Vừa đến, Nhật Tôn có chút ngỡ ngàng vì xung quanh cung Thượng Dương đã thay đổi. Lúc này y mới nhớ ra, hôm ấy, trong cơn tức giận, y đã đập phá hơn nửa cung Thượng Dương.
Y đẩy cửa gỗ, Hồng Hạc thấy y thì đứng dậy hành lễ.
- Khấu kiến Bệ hạ.
- Khấu kiến phụ hoàng.
Y cười hiền, xoa đầu Nguyệt Minh, ân cần nói.
- Nguyệt Minh, con vào phòng trước đi, phụ hoàng có chuyện muốn nói với Dương mẫu.
Nguyệt Minh hiểu chuyện đi về phòng của mình, để lại không gian riêng cho hai người.
- Bệ hạ có chuyện gì muốn nói với thần thiếp sao?
- Ngày mai Nguyên phi sẽ...
- Thái bảo đã nói cho thần thiếp biết rồi, Nguyên phi có tài trị quốc, sẽ giúp người không ít.
Nhật Tôn chau mày, muốn thấy nàng ghen, nhưng nàng đều dửng dưng cho qua. Y tiến đến ôm lấy nàng, vùi đầu vào tóc nàng.
- Nguyên phi xuất thân không bằng nàng.
- Bệ hạ từng coi trọng xuất thân sao? Vậy mà thần thiếp nghe nói, Bệ hạ với Nguyên phi ngày đêm đối thơ, tâm đầu ý hợp.
Nhận ra trong câu nói của nàng có chút ghen tuông, y khẽ nhếch miệng, trong lòng y không ngừng vui sướng, cuối cùng cũng có một ngày nàng vì nữ nhân khác mà ghen với y. Có lẽ nào trong lòng nàng, y đã có một chỗ đứng rồi không?
Chỉ thấy vút một cái, y đã bế thốc nàng lên giường. Y vòng tay ôm lấy nàng.
- Hồng Hạc này, vợ người ta trước khi chồng xuất trận đều có lời muốn nói, nàng có muốn nói gì với ta không? Tỉ dụ như thượng lộ bình an hay là sớm ca khúc khải hoàn.
Thấy nàng lặng thinh không đáp trả, y xoay người nàng lại, đập vào mắt y là hàng mi đẫm nước mắt của nàng. Y bật dậy, tay chân luống cuống.
- Ôi trời ơi, chỉ là đánh trận thôi mà. Ta trị nước bao nhiêu năm, cũng từng chinh chiến nơi sa trường, không lẽ chỉ vì đám giặc cỏ đó mà nàng lo cho ta đến phát khóc sao?
Chợt y nhớ đến điều gì đó, lòng cũng nguội ngắt.
- Nàng lo cho Thường Kiệt phải không? Phải rồi, hắn dẫn đầu đội quân tiên phong mà, tính mạng như treo trên đầu ngọn gió.
Y bật cười chua chát, cứ nghĩ nàng lo cho mình, nhưng nàng lại lo cho người tình xưa cũ, hoá ra y cũng chỉ là trò đùa.
- Bệ hạ ngủ đi, sáng mai thần thiếp sẽ dậy sớm tiễn người ra trận.
- Không cần, nàng cứ ngủ đến lúc ta thua trận hẵng dậy.
Nói xong y bỏ ra trường kỉ nằm. Đang chìm vào giấc ngủ, chợt y thấy như có tấm chăn đắp lên người mình. Mở mắt ra thì thấy, Hồng Hạc vừa từ trường kỉ quay trở lại giường.
_________________
+Thiên Huống Bảo Tượng năm thứ hai: năm 1069.