Trái Tim Rung Động

Chương 16: Trời sập




Thịt cá thu phấn có vị ngọt, béo, bùi lại khá chắc nên khi ăn sẽ mang đến cảm giác vô cùng đậm đà, ngon miệng. Thịt cá trắng, không có mùi tanh. Không chỉ ăn ngon miệng, mà cá thu phấn còn rất bổ dưỡng và tốt cho sức khỏe.

Ấy vậy mà chính món cá thu ấy lại là thứ tước đi sinh mạng của đứa con giữa y và nàng.

Phạm Thân tiến vào châm trà, lưỡng lự một hồi mới dám nói.

- Bệ hạ, nô tài có chuyện muốn bẩm báo.

Nhật Tôn phẩy tay.

- Hôm nay nô tài mang cơm đến thì thấy một tên nội thị cứ lén la lén lút, nô tài tra hỏi mãi hắn mới nói rằng sợ bị hỏi tội chuyện Hoàng hậu sảy thai.

Nhật Tôn liếc mắt nhìn Phạm Thân, bắt gặp ánh mắt của y, Phạm Thân sợ hãi quỳ xuống.

- Từ khi Hoàng hậu mang thai, người luôn ăn những món có dinh dưỡng tốt cho long thai. Nhưng mấy tuần nay Hoàng hậu lại ra lệnh cho nhà bếp nấu món cá thu phấn, không phải là thi thoảng mà là ngày nào cũng nấu. Hắn nói không biết Hoàng hậu mang thai, nếu biết chắc chắn sẽ không bảo nhà bếp nấu món cá thu.

- Đi gọi Trần Văn đến đây.

- Bệ hạ...

Nhật Tôn hất văng chén trà, gào lên.

- Đi mau.

Một lúc sau Trần Văn đi tới. Chính ông cũng nói, cá thu chứa nhiều thủy ngân, người bình thường ăn sẽ không sao, nhưng nếu là phụ nữ mang thai ăn nhiều thì sẽ sảy thai hoặc chết lưu. Trần Văn khi biết cung Thượng Dương ngày nào cũng nấu cá thu thì mặt biến sắc không còn chút máu.

Đêm ấy, Nhật Tôn mang sát khí đùng đùng đi đến cung Thượng Dương. Hồng Hạc chưa biết chuyện gì, nàng nhìn thấy y thì khẽ cười rồi cầm bát chè trên bàn lên đi về phía Nhật Tôn.

- Bệ hạ, chè long nhãn hạt sen có chút nguội rồi, để...

Nhật Tôn hất tung bát chè, Hồng Hạc ngẩn người, nàng chưa biết nguồn cơn cơn thịnh nộ của y xuất phát từ đâu, lại càng không biết sao hôm nay y lại tức giận như vậy.

- Phải, nguội, nguội lạnh như lòng ta hiện giờ vậy.

Xâu chuỗi lại một hồi, Hồng Hạc cũng đại khái đoán ra chuyện gì. Nhật Tôn chờ nàng giải thích, nhưng nàng lại lặng thinh chẳng buồn nói, càng làm y tức điên lên.



Đêm động phòng, nàng nhắc đến Thường Kiệt trước mặt hắn, hắn kiềm chế nuốt cơn giận xuống. Nhưng đêm nay, hắn lại mất kiểm soát đập nát cung Thượng Dương.

- Có phải do Thường Kiệt sắp quay về không?

Hồng Hạc thoáng nhìn y ngạc nhiên, sau lại cười nhẹ bẫng.

- Bệ hạ biết cả rồi.

Lời thừa nhận nhẹ nhàng đó lại như hàng vạn con dao đâm xuyên trái tim Nhật Tôn.

- Chắc là Bệ hạ thất vọng lắm.

- Phải, ta đã chạy như điên đến đây, chỉ để nhận được một lời giải thích từ nàng. Nhưng không, thứ ta nhận được lại là một lời thừa nhận nhẹ nhàng như cứa vào tim như vậy, thử hỏi sao ta không thất vọng cho được.

Y bật cười chua chát.

- Ta vì nàng mà làm tất cả mọi thứ, thiếp của ta cũng do nàng chọn, đến cả công chúa của ta, cũng do nàng nuôi dưỡng. Vậy mà nàng lại vì Thường Kiệt mà từ bỏ con của chúng ta.

- Bệ hạ làm mọi thứ, nhưng lại chưa hỏi đến thần thiếp xem là có muốn hay không. Nếu như Bệ hạ cứ nhọc lòng, để rồi người lại đi kể lể trước mặt thần thiếp như thể thần thiếp ép người làm những điều đó, thì thần thiếp không cần.

Đoạn nàng nhìn thẳng vào mắt y. Có lẽ vì quá tức giận mà y không để ý đến đôi mắt nàng, nước mắt như đang trực trào ra ngoài.

- Hãy cứ để người ngoài nghĩ chủ nhân cung Thượng Dương... đã bị thất sủng đi.

Nhật Tôn sững người, y muốn lập tức bóp chết nàng, nhưng lại không nỡ ra tay, chỉ đành trút giận lên mọi thứ xung quanh.

Nhật Tôn cầm chặt lấy hai vai nàng, giọng nói đè nén bao cảm xúc.

- Hãy nói với ta là không phải tự tay nàng giết chết đứa bé đi, nói đi.

- Thần thiếp không muốn có đứa bé này, thật sự không muốn.

Y tuyệt vọng buông hai vai nàng ra, giọt nước mắt lăn dài trên má y mặn chát.

- Họ Dương các người... đúng là giỏi gieo hi vọng rồi lại dập tắt nó nhỉ.

Nhật Tôn cầm chén trà trên bàn lên, y siết chặt đến nỗi chén trà tưởng như sắp vỡ.



- Nếu cuối cùng lại đạp ta xuống vực thẳm đen tối, thì ban đầu xin đừng cho ta thấy ánh mặt trời.

Nhật Tôn đập tan chén trà, nước trà văng tung tóe, mảnh thủy tinh cứa trúng tay y, máu rỉ ra từng chút một. Nhưng giờ tâm y đã chết theo đứa con y còn chưa nhìn thấy mặt kia rồi, vết cứa của mảnh thủy tinh có hề gì.

Bầu trời như sập xuống, sấm chớp vang trời. Nhưng đó chỉ là trời chuyển cơn giông đầu mùa, chỉ có bầu trời trong y là sập thôi.

Y bước ra cửa, cung nữ đồng loạt sợ hãi quỳ xuống.

- Kẻ nào hầu Hoàng hậu cơm nước?

Âm giọng không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhưng cũng đủ làm các cung nữ khẽ rùng mình, trái tim như bị bóp nghẹt.

Cung nữ nọ run lẩy bẩy vừa cúi đầu vừa quỳ tiến tới.

- Là... là con thưa Bệ hạ.

Nhật Tôn nheo mắt liếc nhìn ả.

- Đem tiện tì này ra đánh chết cho trẫm.

Dứt lời, thị vệ tiến tới lôi cung nữ kia đi, ả hốt hoảng lớn tiếng cầu xin.

- Bệ hạ, xin hãy tha cho con... xin hãy tha cho con.

Tiếng van xin cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Nhật Tôn lững thững đi trong cơn mưa đầu hạ, y không biết hiện giờ trên mặt mình là nước mắt hay nước mưa. Đi đến giữa sân, y bỗng quỳ thụp xuống, tay đấm mạnh xuống nền, máu từ tay y hoà lẫn vào nước mưa len qua nền gạch, hệt như ngày hôm ấy, máu của nàng và con y hoà lẫn vào làn mưa.

Y xót không? Xót chứ. Nhưng sao xót bằng chuyện mất đi đứa con y hằng mong chờ. Đứa con của y và nàng, mãi mãi không nhìn thấy ánh mặt trời.

- Dương Hồng Hạc, trẫm hận nàng.

Lần đầu tiên y xưng "trẫm" với nàng. Có vẻ y tuyệt vọng lắm, từ lâu y đã mong có một gia đình hạnh phúc với nàng, mong đến một ngày mỗi sáng thức dậy, y lại thấy người nằm trong vòng tay mình đã thức từ lâu, nàng trao ánh mắt dịu dàng cho y, lúc ấy nàng cười, để lộ hàm răng đã được nhuộm đen, nụ cười toả sáng dưới ánh bình minh, rồi y khẽ hôn lên trán nàng như một cách để chào ngày mới. Y đã những mong rất nhiều điều với nàng, vậy mà nàng lại...

Màn đặt cược này, có khi nào y đã thua rồi không?