Hắn đau đớn kêu lên oai oái, Nhật Tôn mới thả tay hắn ra làm hắn lùi lại mấy bước. Đỗ Châm kia thấy có người dám động đến mình thì tức giận giật lấy chiếc gậy trên tay đám gia nô rồi chỉ vào Nhật Tôn.
- Mày là thằng nào mà dám xen vào chuyện của tao?
Nhật Tôn nắm lấy tay nàng rồi giơ lên như thể vừa để đánh dấu chủ quyền, vừa để trêu ngươi hắn.
- Ngươi hiểu rồi chứ.
Nghe vậy, chúng cười lớn, lộ rõ vẻ khinh bỉ.
- Loại hạ đẳng mà cũng muốn trèo cao, làm chồng của tiểu thư này sao?
- Vậy ngươi định làm gì để có được tiểu thư này?
- Vậy để tao nói cho mày biết, dưới cái gầm trời này không có cái gì mà thương gia đây không sắp đặt được. Kể cả Bệ hạ.
Nhật Tôn tức giận siết chặt tay, gân xanh nổi đầy trên trán y, cơ hồ chỉ cần hắn nói thêm một câu nữa thôi, y sẽ lao đến một phen sống mái với hắn.
Y gào lên.
- To gan, dám động đến Thiên tử, ngươi...
- Thiên tử là con trời, trời đẻ ra mà có nuôi được ngày nào đâu, toàn là dân nuôi cả, mà dân thì nghèo, nghèo tới cái mức không nuôi nổi mình thì nuôi nổi ai. Rốt cuộc lại toàn cái đám thương gia này nuôi cả.
Nói xong cả đám chủ tớ bọn chúng cười phá lên. Nhật Tôn kiềm chế cơn giận, y nhìn bọn chúng từ trên xuống dưới, sau thì cười khỉnh một cái.
- Bọn gian thương các ngươi ta lạ gì, chỉ giỏi cái tài ăn thối nuốt tanh cho nên mới trở nên giàu có cự vạn như vậy. Tài lộc quá thừa thì chia cho bách tín, phúc trạch thừa thì chia bớt cho con cháu. Tại sao lại đi phá phách?
Đỗ Châm thẹn quá hóa giận, hắn ra lệnh cho thuộc hạ xông lên dạy cho Nhật Tôn một bài học. Chợt Cấm vệ quân tràn ra bao vây chúng. Một trong Cấm vệ quân lớn tiếng nói.
- Dám động đến đương kim Thái tử, các ngươi muốn chết hả?
Dân chúng xung quanh biết trước mắt là Thái tử thì vội vàng quỳ xuống. Đám người kia cũng không ngoại lệ, vừa nghe thấy người mình vừa động đến là Thái tử thì hoảng hồn quỳ rạp xuống, cả người đều run lẩy bẩy.
- Không biết là Thái tử đáng kính, hạ nhân tội đáng chết.
- Dám xúc phạm đến phụ hoàng của ta, mạng nhà ngươi cũng lớn lắm chứ hả.
Nhật Tôn đanh giọng nói lớn, nét mặt y thể hiện vẻ uy nghiêm của một người kế nhiệm trong tương lai.
- Điều tra tên này, nếu có chuyện gì dơ bẩn, trừng phạt theo quốc pháp cho ta.
Vừa dứt lời, Cấm vệ quân tiến đến bắt giữ Đỗ Châm rồi kéo đi. Qua một lúc, đợi khi tất cả mọi người đều tản ra, y mới quay sang nàng, giọng dịu dàng hơn ban nãy.
- Nàng không sao chứ? Vừa nãy chúng có làm gì nàng không?
- Thần thiếp không sao, may là Thái tử đến kịp.
- Vậy coi như là ta cứu nàng. Nàng cũng nên trả ơn đi.
- Bằng cách nào?
Y cúi xuống hôn lên vành tai nàng, tinh nghịch nói.
- Gọi ta bằng chàng đi.
Y nhếch mép cười, trông rất đáng ghét. Sau nàng cũng đành bất lực mà đồng ý với y.
- Chỉ trong hôm nay thôi.
- Vậy cũng được... À, nàng có muốn đi thả đèn hoa đăng không?
- Cũng được.
Nhật Tôn nắm lấy tay nàng, Hồng Hạc ngượng ngùng cúi gằm mặt mà không để ý nụ cười tinh nghịch của y.
Mua được đèn hoa đăng, y dắt tay nàng đến bờ sông Lục Thủy để thả. Trăng soi mình trên mặt nước. Những ánh nến từ đèn hoa đăng thắp sáng cả một dòng sông, làm nó từ dịu êm trở nên lãng mạn.
Đèn của Hồng Hạc cứ đứng yên một chỗ, nàng cố nhoài người ra đẩy nhưng tay không với tới. Nhật Tôn ở một bên thắp nến cố không phì cười trước điệu bộ của nàng. "Ùm" một cái, Hồng Hạc trượt chân ngã xuống sông.
Nhật Tôn sững người, da đầu y tê rần, y không còn quan tâm gì nữa, cởi áo rồi vội nhảy xuống sông tìm kiếm nàng. Tháng giêng nước lạnh cắt da cắt thịt, nếu Hồng Hạc ở dưới này lâu thêm một khắc nào nữa chắc nàng sẽ chết cóng mất. Nhưng trời tối như vậy, để tìm được nàng đúng là mò kim đáy bể. Trong cơn tuyệt vọng, chợt y nhìn thấy thứ vải màu xanh giống y phục của nàng, y lao đến như một mũi tên.
Nhật Tôn nắm lấy tay nàng kéo vào lòng mình rồi bơi lên bờ. Y lay người nàng, ấn vào lồng ngực để ép nước trong người nàng ra mà nàng vẫn không tỉnh, tưởng chừng y đã mất nàng, Nhật Tôn khóc nấc lên, hoảng hốt gọi tên nàng.
- Hồng Hạc, nàng đừng làm ta sợ, nàng mau tỉnh dậy đi... Ta xin nàng đấy Hồng Hạc ơi.
Như thể nghe thấy lời gọi của y, nước từ trong người nàng được đẩy hết ra ngoài. Nhật Tôn vỡ oà ôm chặt lấy nàng, như thể chỉ cần y buông tay là nàng sẽ biến mất.
- Nàng tỉnh rồi, nàng làm ta sợ chết khiếp.
Nàng thấy Nhật Tôn khóc như một đứa trẻ thì phì cười.
- Nàng cười cái gì, còn không phải là ta sợ mất nàng.
Nói xong y lấy áo đắp lên người nàng rồi nhấc bổng nàng lên.
- Về thôi, ở ngoài lâu thêm nữa thì nàng bị cảm mất.
Dân chúng xung quanh tản ra để lối đi cho Nhật Tôn. Hồng Hạc cúi gằm mặt ngượng ngùng, cũng phải thôi, đây lần đầu y thể hiện tình cảm với nàng ở chốn đông người như vậy mà.
- Nhưng mà... còn phần bắn pháo hoa.
- Nàng còn đòi xem bắn pháo hoa, muốn đổ bệnh cả tháng hay sao?
Nhác thấy nàng buồn ra mặt, y dịu giọng vỗ về.
- Ngoan, Nguyên Tiêu năm sau, ta nhất định sẽ cùng nàng ngắm pháo hoa
Đi đến gần cổng thành, nàng thấy qua vạt áo ướt sũng của y, ngoài cơ bắp săn chắc thì còn có một hình xăm trên tay, nàng hiếu kì hỏi.
- Thái tử xăm mình sao?
Nhật Tôn nhìn nàng, rồi lại nhìn lên tay, đoạn y cười rồi bảo.
- Ta và Thường Kiệt hồi trước còn ở độ tuổi háo thắng, hai đứa cùng xăm để khoe cho mọi người biết về độ thân thiết. Ta xăm hình rồng, còn hắn thì chỉ xăm hình thủy quái.
- Thái tử có đau không?
- Lúc xăm thì cũng đau đấy, nhưng qua mấy ngày là hết. Dù gì da thịt ta cũng dày, chịu được, còn Thường Kiệt thì tuy da mỏng nhưng sức chịu đựng lại hơn ta.
Ngoại trừ Thường Kiệt, nàng là người đầu tiên y than đau khi nói về hình xăm ấy. Nhưng câu hỏi của nàng chợt khiến Nhật Tôn nghĩ theo hướng khác, rốt cuộc là nàng lo lắng cho y, hay là đang gián tiếp hỏi cho Thường Kiệt?
Về đến các Hồng Thuận, Đào thấy Nhật Tôn bế nàng cả người sũng nước thì vội chạy lại.
- Thái tử với Thái tử phi bị sao vậy ạ?
- Khoan nói đã, ngươi đưa nàng ấy vào thay đồ đi, kẻo cảm mất.
- Dạ.
Y thả nàng xuống, Đào vội tới dìu nàng vào trong. Hồng Hạc quay lại nhìn Nhật Tôn vẫn đứng đó.
- Người về đi, thần thiếp không sao.
- Nàng phải vào thì ta mới yên tâm.
Đào dường như cũng đoán ra chuyện gì đó, con bé tò mò hỏi.
- Thái tử phi cho em hỏi một câu được không?
- Em đúng là nhiều chuyện.
Nhìn nàng như không có ý tức giận, Đào được đà bày tỏ thắc mắc trong lòng.
- Thái tử cứ bế Thái tử phi suốt cả đường đi như vậy sao?
- Ta bảo người cứ thả ta xuống nhưng người không chịu, cứ nằng nặc đòi bế ta.
Đào ở một bên cứ tủm tỉm cười, hiếm khi con bé thấy hai người mặn nồng như vậy.
Hồng Hạc tắm rửa xong, nàng vừa vào phòng thì thấy Nhật Tôn đã nằm ngay ngắn trên giường. Nhìn thấy nàng, y vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh ra hiệu cho nàng nằm xuống đây.
- Thái tử...
Nàng vừa nói đến đây y liền chau mày nhìn nàng, nàng mới nhớ ra là mình đã hứa hẹn với y, vội sửa lại cách xưng hô.
- Chàng cứ ngủ trên giường đi, em ra trường kỉ nằm.
Thấy nàng quay đi, Nhật Tôn vội chạy đến ngăn nàng lại.
- Không cho phép nàng ngủ trên trường kỉ. Nàng vừa rơi xuống nước xong, ngủ trên giường đi, để ta ra đó cho.
Nhật Tôn hậm hực ôm chăn gối đi đến bên trường kỉ. Y thầm nghĩ không biết Hồng Hạc bị cái gì nữa, có người trượng phu nào mà không được chung chăn gối với vợ của mình hay không.
******
Sùng Hưng Đại Bảo năm thứ năm. Thường Kiệt được phong làm Nội thị sảnh đô tri.
Thường Kiệt đang đi tuần trong cấm thác, chợt y gặp Hồng Hạc. Đã qua bao nhiêu năm, nhưng nàng ở hiện tại thật sự vẫn giống với nàng khi xưa. Vẫn cứ sắc nước hương trời như vậy, có khi vẻ đẹp của nàng còn mặn mà hơn lúc ấy.
- Khấu kiến Thái tử phi.
- Đại nhân miễn lễ.
Thường Kiệt toan lên tiếng thì Hồng Hạc đã mở lời trước.
- Nhìn ngài vượt qua được nỗi đau như vậy, ta mừng cho ngài quá. Chúc con đường quan lộ của ngài suôn sẻ, Thường Kiệt Đại nhân.
Nói rồi nàng lướt qua y. Đến lúc y định thần, toan đưa tay gọi nàng lại thì đã không còn kịp. Có lẽ kiếp này đã định sẵn là cả hai đều không có duyên với nhau.
Tối hôm ấy, Nhật Tôn rủ Thường Kiệt đến điện Hội Tiên để uống rượu mừng.
Thường Kiệt vừa đến đã thấy Nhật Tôn đợi sẵn ở đó, trên bàn còn có mấy vò rượu cùng hai cái chén.
- Đến rồi à. Ngươi ngồi xuống đây.
Nhật Tôn rót một chén rượu đầy đưa cho y.
- Cuối cùng cũng làm được.
- Cũng nhờ có cú đấm của Thái tử hôm ấy.
Cả hai cười phá lên rồi uống cạn chén rượu. Nhật Tôn cất lời, chất giọng có chút u buồn.
- Lâu lắm rồi mới được uống rượu với ngươi. Ta cảm thấy chúng ta đã thay đổi rồi, không còn thân thiết như trước nữa. Có phải do cùng thích chung một nữ nhân không?
- Không phải chúng ta thay đổi, cũng không phải do Thái tử phi, mà là chúng ta đã trưởng thành. Đi kèm với nó đương nhiên là những trọng trách trên vai của người quân tử, những nỗi niềm không thể giãi bày, chứ đâu thể vô tư như thời niên thiếu được.
Trăng sáng lên cao, gió thổi qua thoang thoảng, mây lững lờ trôi, gợi cho con người ta nhớ lại những hồi ức ngày trước kia.
Không sợ những hồi ức đau thương mất mát, chỉ sợ vì những hồi ức ấy mà buông bỏ nhau.
- Vậy tối nay ngươi có qua ngủ với ta không?
- Thái tử lo hâm nóng tình cảm với Thái tử phi đi. Thần không muốn làm hòn đá ngáng đường.
Thường Kiệt đứng dậy vươn vai, ngáp dài một cái ra hiệu đã buồn ngủ rồi bỏ đi.
- Biết tửu lượng của người nhiều, ta chuẩn bị nhiều rượu như thế mà ngươi không thèm ở lại uống sao?
Thường Kiệt không đáp lại, y chỉ vẫy tay cáo từ.
Nhật Tôn nhìn bằng hữu từ nhỏ của mình mà chỉ biết lắc đầu cười. Y biết Thường Kiệt đã phải kìm nén cảm xúc lắm khi nhắc tới Hồng Hạc.
Thường Kiệt vừa quay đi thì sắc mặt đã thay đổi. Y thương Hồng Hạc là thật, nhưng nhìn tình cảm của Nhật Tôn và người ấy không trọn vẹn, y cũng không thể không phiền lòng.
_______________________
+Giờ Dậu: 19h-21h
+Toàn bích: đẹp không chút tì vết.
+Sùng Hưng Đại Bảo năm thứ năm: năm 1053.