Thiên Cảm Thánh Vũ năm thứ sáu. Thường Kiệt từ chức Kỵ mã hiệu úy trở thành Hoàng môn chi hậu, mới đó đã ngót nghét tám năm.
Hôm ấy Nhật Tôn cho gọi Thường Kiệt đến điện Hội Tiên.
- Không biết Thái tử cho gọi hạ thần có điều gì?
- Ngươi định như vậy đến bao giờ?
- Thần vẫn chưa hiểu ý Thái tử.
- Ta hỏi ngươi định giữ chức vị này đến bao giờ?
Thường Kiệt lặng đi. Y đã ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chỉ giữ chức Hoàng môn chi hậu nhỏ nhoi này.
Nhật Tôn rời khỏi ghế đi đến trước mặt Thường Kiệt, y nắm chặt lấy cổ áo Thường Kiệt. Nhật Tôn nghiến răng nói lớn.
- Chẳng phải năm đó ngươi nói ngươi muốn trở thành quan võ cấp cao sao. Tám năm qua ngươi đã làm gì? Rốt cuộc tới lúc nào ngươi mới làm được?
- Thần xin lỗi.
- Ngươi xin lỗi ta làm gì trong khi người ngươi làm thất vọng đó là chú Bồ.
Nhật Tôn cuộn tròn nắm tay, đấm vào mặt Thường Kiệt. Y ngã xuống sàn, Nhật Tôn tiến đến túm lấy cổ áo y.
- Vết thương của con mãnh hổ nhà ngươi bao giờ mới lành lại?
Nói đến đây, Nhật Tôn ôm lấy Thường Kiệt, không nhịn được oà khóc.
Y tức giận với Thường Kiệt không phải trên cương vị Thái tử, mà là trên cương vị một người anh em thân thiết. Năm đó Thường Kiệt tịnh thân, y đau lòng mà khóc nấc lên, y lo là Thường Kiệt sẽ tuyệt vọng rồi làm điều ngu muội. Nhưng khi nhìn Thường Kiệt không hề gì mà tám năm qua vẫn chỉ làm Hoàng môn chi hậu, Nhật Tôn không nhịn được mà đấm y một cái. Bởi vì y muốn thấy một Thường Kiệt vô ưu vô lo, đầy ý chí cầu tiến chứ không phải là người bi quan, chỉ dậm chân tại chỗ như vậy.
*******
Đêm ba mươi Tết, các Hồng Thuận náo nức chuẩn bị rượu cùng mâm cúng. Hồng Hạc cũng không màng thân phận trên dưới mà cùng các cung nữ chuẩn bị đồ.
Nhật Tôn đến các Hồng Thuận, trước mắt y là hình ảnh nữ nhân ngồi trên kỉ đang sắp lá trầu và ngũ quả lên mâm.
- Khấu kiến Thái tử.
Nhật Tôn phẩy tay miễn lễ, y ngồi xuống đối diện nàng.
- Để ta làm cùng nàng.
- Thần thiếp làm sắp xong rồi, Thái tử ngồi chờ một lát.
Chợt y cầm lấy tay nàng.
- Nàng cứ để đó cho cung nữ làm, đi dạo một chút đi.
- Cũng được.
Trăng lên cao in bóng đôi phu thê trên nền gạch tại vườn Ngự Uyển. Cuối năm trời lạnh, gió bấc thổi qua làm đôi vai nàng run lên. Nhật Tôn tinh ý liền cởi áo đối khâm phủ lên người nàng.
- Thần thiếp không sao, Thái tử cứ mặc đi kẻo cảm.
- Nàng lo cho mình trước đi, lạnh đến thế kia còn lo cho ta.
Chợt nàng hắt xì một cái, Nhật Tôn đưa tay lên trán nàng, y hốt hoảng bế thốc nàng lên.
- Nàng cảm rồi, về thôi.
Y đưa nàng về các Hồng Thuận rồi cho người gọi Trần Văn đến.
- Bẩm Thái tử, Thái tử phi bị sốt nhẹ, hạ thần sẽ kê đơn thuốc cho Thái tử phi, uống đều đặn thì sẽ khỏi.
Trần Văn đưa đơn thuốc cho cung nữ rồi ra hiệu cho ả đi sắc thuốc. Đợi chén thuốc vừa đến, y cầm lấy, ra hiệu cho tất cả lui ra ngoài rồi đút cho nàng.
- Hồng Hạc, nàng uống đi.
Thấy nàng nhăn mặt, y cầm lấy tay an ủi nàng.
- Hồng Hạc, thuốc đắng giã tật, nàng cố một chút, sẽ khỏi thôi.
Hồng Hạc khẽ gật đầu. Đôi mắt y chợt mờ đi vì nước mắt.
- Hồng Hạc, xin lỗi nàng, ta lại đưa nàng đi dạo vào cái đêm lạnh này.
- Thần thiếp không sao... Chỉ có điều, năm nay sẽ không được đón Giao thừa, không được ngắm pháo hoa nữa.
- Hồng Hạc, vẫn còn Tết Nguyên Tiêu, ta hứa, nhất định ta sẽ ngắm pháo hoa cùng nàng. Rồi năm sau, ta sẽ cùng nàng đón Giao thừa.
Hồng Hạc khẽ gật đầu mỉm cười. Y đút hết chén thuốc ấy rồi cẩn thận chỉnh lại chăn cho nàng. Trước khi quay về điện Hội Tiên, y hôn nhẹ lên trán nàng.
- Hồng Hạc, ngủ ngon nhé... Ta xin lỗi.
*******
Rằm tháng giêng là ngày Tết Nguyên Tiêu.
Trước hôm ấy một ngày, Nhật Tôn đi đến các Hồng Thuận. Cửa gỗ mở ra, Hồng Hạc đang thêu khăn đứng dậy hành lễ.
- Khấu kiến Thái tử.
- Hồng Hạc, ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, nàng có muốn xuất cung đi chơi không?
Hồng Hạc tròn mắt nhìn y, gả vào Đông cung đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nàng được ra ngoài ngắm nhìn cảnh vật.
Nhật Tôn nín thở chờ nàng mở lời, nàng hơi cúi đầu suy nghĩ gì đó, lát sau mới ngẩng lên nói.
- Vậy mai đi tầm giờ nào?
Nhật Tôn vui vẻ nhanh nhảu nói.
- Giờ Dậu, giờ Dậu ta sẽ tới đón nàng.
Nhật Tôn toan quay đi, chợt Hồng Hạc nhớ ra gì đó, nàng lên tiếng gọi y lại.
- Ngày mai chúng ta cải trang được không? Thần thiếp không muốn bị nhận ra.
- Được, chỉ cần nàng muốn là được.
Hôm sau, cả kinh thành đều trang trí đèn lồng rực rỡ đón Tết Nguyên Tiêu.
Giờ Dậu, Nhật Tôn vận viên lĩnh màu tía, trông đơn giản nhưng vẫn toát ra sự uy nghiêm. Y đến các Hồng Thuận thì thấy nàng đã đứng trước cửa chờ. Có vẻ là nàng háo hức lắm, lâu lắm rồi nàng mới được vui chơi thoả thích mà.
Hồng Hạc hôm nay cũng chỉ vận tà giao lĩnh màu xanh da trời giản dị, nàng trang điểm nhẹ, nhưng trong mắt Nhật Tôn, nàng lại đẹp đến lạ, dịu dàng như làn nước hồ Lục Thủy.
- Nàng đợi có lâu không?
- Không lâu.
- Vậy ta đi thôi.
Nhật Tôn tiến đến nắm lấy tay nàng, nàng hơi khựng lại nhưng sau cũng quen.
Hai người rảo bước trên con phố tấp nập nơi Thăng Long thành. Dù đã cải trang nhưng Nhật Tôn cũng đã bố trí Cấm vệ quân đi theo, chỉ cần có biến, tất cả sẽ tràn ra.
Chợt Hồng Hạc kéo y đến một sạp hàng bán bánh cốm Vòng.
- Ông chủ, cho hai cái bánh cốm Vòng.
Cốm làng Vòng, sản vật đặc trưng, nổi tiếng của đất Thăng Long khi được đưa vào cung tiến vua, có màu xanh ngọc bích, hạt cốm dẻo thơm, vị ngọt thanh, mang hương vị đặc trưng của lúa nếp non. Khi giã xong, cốm sẽ được đóng gói trong hai lớp lá. Lớp bên trong là lá ráy hoặc lá sen giữ cốm không bị khô và không phai nhạt màu xanh ngọc. Lớp ngoài là lá sen có hương thơm thoang thoảng. Cốm làng Vòng thường được mua về ăn với chuối chín hoặc nấu chè cốm.
Hồng Hạc nhận lấy chiếc bánh rồi đưa cho Nhật Tôn. Nàng ngập ngừng, đỏ mặt gọi y.
- Ch... chàng... ăn thử đi.
Nhật Tôn nghe nàng gọi y một tiếng "chàng", y vội cầm lấy chiếc bánh cho vào miệng.
- Ngon lắm...
Y ngân dài giọng ra, rồi ghé vào tai nàng.
- Tiếng "chàng" hồi nãy còn làm nó ngon gấp bội.
Nghe y nói vậy, nàng lại càng ngượng ngùng, đôi má theo đó mà cũng ửng hồng hơn.
Chủ sạp thấy hai người tình tứ, đoán chắc là nàng đã theo chàng về dinh rồi, không thì chí ít cũng đang đợi ngày bước qua ngưỡng cửa nhà chàng, ông ấy không bỏ lỡ cơ hội mà chào thêm hàng.
- Tôi còn có thêm bánh phu thê, hai cô cậu có muốn mua để tình nghĩa thêm mặn nồng không?
- Vậy thì tốt quá rồi.
Đoạn chủ sạp đưa cho y một cặp bánh phu thê. Như tên gọi của mình, món bánh này không lẻ chiếc mà đi theo cặp. Phía sau những lớp lá chuối, chiếc bánh hiện ra với lớp vỏ làm bằng bột nếp óng ánh màu vàng tươi. Nhân bánh là đỗ xanh giã nhuyễn, nhào đường, có thể cho thêm dừa. Hương vị của bánh ngọt ngào như duyên vợ chồng.
Hồng Hạc bỗng nhìn thấy tiệm bán trâm ven đường, nàng quay sang ghé sát vào tai Nhật Tôn.
- Người cứ trả tiền đi, thần thiếp qua kia một lát.
Nói xong nàng chạy đến tiệm bán trâm. Vừa đến, đập vào mắt nàng là chiếc trâm khắc hoa mạt lỵ.
- Tiểu thư đúng là có mắt nhìn, chiếc trâm này được cài lên mái tóc của tiểu thư chắc chắn sẽ rất toàn bích.
Nhật Tôn đi đến chỗ nàng, y cầm lấy chiếc trâm trên tay nàng.
- Nàng thích cái này hả?
Hồng Hạc bỗng ngập ngừng, nàng thật sự rất thích nhưng sau lại nói trái lòng mình.
- Chỉ là tiện tay cầm lên thôi.
Nói rồi nàng quay người bỏ đi, nhưng Nhật Tôn đã nhận ra ý nàng, y khẽ cười rồi toan mua chiếc trâm làm quà bất ngờ cho nàng, chợt y nghe thấy tiếng hét của nàng. Y vội đặt chiếc trâm xuống rồi chạy về phía tiếng hét của nàng phát ra.
- Tiểu thư, ta chỉ muốn làm quen thôi mà.
Kẻ lên tiếng nọ là Đỗ Châm, thương gia nổi tiếng ở kinh thành là trêu hoa ghẹo nguyệt. Trong phủ dù đã có thêm mấy bà vợ lẽ rồi, nhưng vẫn không bỏ được cái tật chuyên đi hiếp đáp con gái nhà lành.
- Ta không muốn.
- Tiểu thư quả có cá tính.
Hắn đưa tay toan nâng gương mặt nàng lên, chợt Nhật Tôn bước đến bẻ tay hắn. Y đanh giọng nói lớn.
- Dừng lại.
_________________
+Thiên Cảm Thánh Vũ năm thứ sáu: năm 1049.