Buổi tiệc tư gia nhà họ Mai chúc mừng Mai Tư Phú chuyển trụ sở công ty thương mại Phúc Thọ về phía bắc.
Tổ chức tại trang viên phía sau thiết kế kiểu Thái, lấy màu trắng làm chủ đạo, các khách mời là người quen và người làm ăn.
Mọi người lần lượt tới chúc rượu Mai Tư Phú, người chúc thành công về quê, người chúc mở rộng vốn, người thì đùa chúc con trai Mai Thế Thời sớm lấy vợ để được uống rượu tiếp.
Phía xa kia Phạm Chí Hòa đang đứng nói chuyện cùng vài người làm ăn, anh cười lên trông thật mê người, như ánh nắng chiếu vào con tim mọi cô gái.
Mọi người không còn ở chỗ Mai Tư Phú, di chuyển vào nhà tổ chức trò chơi, Ngọc Khanh mới lại gần "Chào mừng chú út trở về, sớm mở nhiều chi nhánh cho cháu chức giám đốc khu vực"
"Con bé này, không biết đang chúc mừng chú hay là tranh thủ đòi chức vụ" Tư Phú có chút rượu trong người nói năng khảng khái "chú về phụ mẹ cháu chăm ông đấy, chú không về sợ ông vác gậy lùa, cháu xem ông cháu già rồi nhưng vẫn khỏe lắm" ông ngoại cách đó không xa đánh bài cùng vài người bạn già.
Nói khỏe cho yên lòng, chứ ông tuổi cao, mọi việc chăm sóc thuốc thang đều do Mai Đào lo toan. Nay việc làm ăn khấm khá, thân là con trai nên phải có trách nhiệm với bố cũng như làm gương cho con cháu.
Quay lại nhìn ông ngoại vô tình thấy bóng dáng cao ráo, khí chất ngời ngời của Chí Hòa, cô liền hỏi "Chú quen thứ trưởng Phạm ạ?"
"Biết chứ, cậu đấy có cổ phần trong công ty" chú út cảm thấy quen được cậu ta đáng tự hào.
"Sao chú qua lại được?" Ngọc Khanh tò mò thốt lên.
Chú út vỗ vai cô "Người làm ăn mà, quen biết người cấp cao để chống lưng, may mà cậu ta để ý công ty nhà mình" rồi cười haha.
Chú út công ty làm ăn luôn xuất trình giấy tờ, không buôn gian bán lận mà còn cần quen Chí Hòa là để tìm người chống lưng, hai từ "chống lưng" này cô rất để tâm.
Muốn khơi gợi lại vụ án của bố cô cũng cần phải tìm người chống lưng, cái chức đội trưởng của Đức Hải không thấm vào đâu cả như lấy sức người chống lại xe tăng vậy.
Đang suy nghĩ vu vơ Lâm Minh Viễn kéo cô lại trò chuyện cùng đám người Đức Hải, Thế Thời. Bốn người đứng một góc bên hồ bơi luyên thuyên trên trời dưới đất, đúng là người kinh doanh Thế Thời rất biết cách ăn nói.
Bên kia hồ có tiếng cãi vã của hai cô gái "Sao mày cứ bám lấy Chí Hòa vậy? Tao mới là bạn gái của anh ấy" người con gái tóc ngắn Mai Thanh Thúy chỉ tay vào mặt Hà Linh Hương.
"Bố tôi người làm ăn tôi đến cùng, anh Hòa đâu phải người yêu chị, anh ấy nhìn tôi đắm đuối vậy thì tôi phải lại gần thôi" Linh Hương vênh mặt khiêu khích.
Ngón tay đang chỉ trước mặt Linh Hương chuyển thành cát tát bốp.
Bên đây bốn người há hốc mồm, Mai Thế Thời thốt lên "Chị họ của chúng ta thật lợi hại, tát luôn con gái nhà lành" đang cảm thán thì phía bên nghe bủm một cái, hai cô gái rơi xuống hồ trong tư thế túm đầu nhau.
Nhận ra bản thân rơi xuống nước, hai người cố tình kêu cứu to để kinh động người trong nhà, đặc biệt là muốn truyền đến Chí Hòa, xem ai được anh vớt lên coi như thắng.
Mà việc này căn bản là kế hoạch của anh, lợi dụng Linh Hương để Thanh Thúy đừng bám theo, ai ngờ lại ra tay với nhau, xem như buổi tiệc đang nhạt thêm tí kịch tính cho ấn tượng.
Hai cô này liên tục kêu gào, bên này Minh Viễn lắp bắp nói "Làm sao bây giờ?".
Hai người đàn ông còn lại thì do dự, người trong nhà nhận ra tiếng kêu cứu liền rời ghế, ba trai một gái đứng đây thấy hai cô gái yếu đuối kêu cứu mà không giúp sẽ bị người lớn trách phạt.
Ngọc Khanh liền đẩy Đức Hòa xuống, thấy Thế Thời ngơ ngác nhìn mình cô cho xuống cùng, còn đứa em trượng nghĩa cứ chị chị cô đẩy xuống nốt, còn mình ở trên thì la lên "Mau cứu hai cô đấy đi".
Mọi người thấy hai chàng trai xả thân đến cứu nên chỉ đứng trên bờ nhìn xì xào không biết sao lại rơi xuống hồ.
Thế Thời kéo Thanh Thúy lên, Đức Hải cứu Linh Hương, người trẻ đúng là làm việc nhanh gọn mặc hai người này giãy giụa vì không đạt được mục đích.
Còn bên bờ Minh Viễn chới với may mà có Lý Ngọc Lan con gái Lý Lâm nhảy xuống lôi lên bờ.
Cảm thấy áy náy cô chạy lại phía thằng em, người nhà cũng lại cùng, Minh Viễn nhìn chị uất ức "Chị..." chưa hết câu đã bị Ngọc Khanh lấy tay bịt miệng rồi lườm, cô giả vờ di chuyển tay lau nước cho em.
Mai Đào mặt trắng bệch chạy tới "Sao con rơi xuống nước vậy?" quay sang nhìn cô gái ướt sũng "cảm ơn cháu Lan nhiều, may có cháu".
"Con lúc đó hốt hoảng quá nên trượt chân, không sao rồi, mẹ xem con có sứt miếng thịt nào không" nhưng trên mặt tràn đầy uất ức như muốn cáo trạng chị gái mình.
Ngọc Lan cười cười nói không sao rồi theo Mai Đào đi thay đồ.
Hai cô gái tuy ướt sũng nhưng vẫn còn sức chiến tiếp.
"Tại chị tát tôi trước".
"Mày ăn nói không phải phép, con quỷ này" Thanh Thúy nhảy lên định tát.
Hại cho Đức Hòa, Thế Thời đã ướt người rồi mà vẫn ở lại can ngăn, Thế Thời còn suýt nữa bị ăn luôn cú đá của chị họ, còn bị Linh Hương cào vào tay.
Phụ huynh hai nhà phải kéo ra mới thôi.
Mọi người quay lại vào nhà, chẳng mấy chốc bên ngoài vắng tanh, tiếng cười đùa, trò chuyện tiếp tục.
Mà việc làm của Ngọc Khanh đã lọt vào tầm mắt Chí Hòa, một cô gái đẩy ba chàng trai sức dài vai rộng xuống nước, còn mình đứng trên bờ kêu giúp đúng là thú vị.
Chí Hòa tiến lại gần Ngọc Khanh, anh không bóc mẽ việc cô làm chỉ hỏi "Sao em không du học?".
"Là con cả em nên san sẻ với mẹ" Ngọc Khanh né tránh ánh mắt của anh.
"Hay là có lí do gì khác? Ngại anh à?" Chí Hòa hơi ghé sát thăm dò ánh mắt cô.
Ngọc Khanh hơi mất bình tĩnh ấp úng chỉ tay vào nhà "Mọi người vào hết rồi, vào thôi".
Chí Hòa cười trừ, rõ ràng là muốn né anh đây mà. Tay đút vào túi quần nhìn bóng lưng của cô rời đi.
Vội vàng bước Ngọc Khanh suýt nữa té do vũng rượu, trong lòng tràn đầy xấu hổ, đỏ mặt quay lại thấy Chí Hòa cười, một tay xòe ra như kiểu không biết gì.