Trái Tim Ngày Nắng Chở Che Cho Em

Chương 2: Đôi chuyện xưa cũ




Chí Hòa mới về nước công việc còn nhiều cần xử lý, ngồi ở bàn làm việc tại nhà, anh vuốt tóc chống tay lên trán. Những lời nịnh nọn buổi chiều đều không đáng để anh lưu tâm.

Mở ngăn khéo lấy ảnh người thầy quá cố, nội tâm hỗn độn, ánh mắt thâm trầm, thành công ngày hôm nay là nhờ thầy định hướng, giảng đạo lý ở đời cho anh. Cái chết của thầy quá bất ngờ để lại trong lòng anh nhiều nghi vấn không chỉ đơn giản là tai nạn xe.

Năm đó báo chí rầm rộ tai nạn xe của thứ trưởng bộ Giáo dục, thất trách của người lái xe hay là âm mưu đã được lên kế hoạch, thời điểm đang tìm ứng viên chức bộ trưởng mà Lâm Khánh Vĩnh là người khả năng cao nhất trúng cử.

Rầm rộ chỉ chừng hơn một ngày tất cả thông tin đều lắng xuống, các bài báo đều lần lượt bị xóa, những người lên tiếng nghi ngờ thì công việc gặp rắc rối, mọi thứ dần vào lãng quên.

7 năm trước khi về nước công tác ngắn ngày, gần trưa Chí Hòa nhận được thông tin chú Vĩnh tai nạn giao thông, t.ử v.ong tại chỗ khi đang trên đường tới thăm công trình xây dựng trường THPT trọng điểm.

***

Chí Hòa theo đoàn người tiến vào nhà tang lễ quốc gia, không khí u buồn bi thương, từng người lần lượt đến dâng hương rồi lui về phía sau.

Người vợ mới ngoài 40 tuổi, gương mặt thất thần, mắt đỏ hoe cùng hai đứa con một gái một trai đang nức nở trước linh cữu người cha.

Mọi người lặng đi, những giọt nước mắt không kìm được lặng lẽ rơi khi Mai Đào đọc lời tiễn biệt Lâm Khánh Vĩnh lần cuối trong tiếng nấc nghẹn.

"Gửi anh muôn vàn yêu thương của cả nhà! Đến giờ phút này, cả nhà vẫn không thể tin và chấp nhận nỗi sự thật rằng anh đã ra đi mãi mãi" Mai Đào khó lòng nói.

"Anh ra đi khi còn ấp ủ và nung nấu nhiều điều cần làm cho giáo dục và còn nhiều kế hoạch dang dở. Anh đã sống một cuộc đời thật sự ý nghĩa, trọn vẹn".

Mai Đào cố cân chỉnh lại cảm xúc nhưng nước mắt vẫn cứ thế chảy làm nhòe đi dòng chữ trước mắt "Anh ra đi yên lòng anh nhé, em và các con sẽ mạnh mẽ, tiếp tục sống cuộc sống không còn anh bên cạnh. Em sẽ thay anh nuôi dạy 2 con khôn lớn, trưởng thành theo đúng kim chỉ nam mà anh đã định hướng "là sống ở trên đời cần có chữ tâm. Làm gì cũng phải xuất phát từ tâm" ai nấy không khỏi xót thương trước lời nhắn nhủ của Mai Đào.

"Hai con hứa với bố Vĩnh sẽ thi đại học thật tốt theo đúng kỳ vọng mà anh hằng mong ước. Ngọc Khanh sẽ đi du học, Minh Viễn sẽ học Đại học Giáo dục để theo ngành của bố và sẽ tiếp tục những ước mơ mà anh còn dang dở. Anh ra đi thanh thản anh nhé!" – giọng của người góa phụ nấc trong nghẹn ngào.

***

Trước đây Lâm Khánh Vĩnh từng trao đổi với Chí Hòa về việc để Ngọc Khanh du học Mĩ, nhờ anh đón con gái mình ở sân bay sắp xếp nơi ở, phương tiện đi lại; ở đất khách quê người để ý con bé hộ ông xem có khó khăn gì thì giúp nó.

Người bố ở xa không thể làm gì được chỉ có thể nhờ người quen, huống hồ anh cũng có chức vị ở Mĩ, mọi thứ nhất định sẽ theo hướng tốt.

Gần đến ngày tới Mĩ nhập học, chênh lệch múi giờ nên Chí Hòa nhắn tin cho Ngọc Khanh "Em chuẩn bị giấy tờ cần thiết, thời tiết ở đây không nóng đem vài bộ đồ thôi, thiếu gì sang đây mua. Giữ sức khỏe tốt để đi đường dài, đến Mĩ rồi anh đón em".

Không hồi âm nhưng chắc tin nhắn cô đã thấy.



Máy bay từ trong nước hạ cánh đến Mĩ trên ứng dụng, Chí Hòa gọi điện cho Ngọc Khanh hơn năm cuộc đáp lại là tiếng chuông, khẩn trương nhắn tin "Em xuống máy bay vẫn ổn chứ? Anh đang ở ngoài chờ, gọi lại cho anh nhé"

Chí Hòa khoanh tay chậm rãi bước vòng vòng chờ người ra, tiếng tút phản hồi tin nhắn "Xin lỗi làm phiền anh. Em nhập học trong nước rồi. Cảm ơn anh nhiều".

***

Ngọc Khanh nằm trên giường khó ngủ mà lật qua lật lại, trong đầu hiện ra bữa cơm gia đình, đã lâu cô không nghĩ đến cảnh cả nhà quây quần.

Lâm Khánh Vĩnh nhìn Mai Đào cười cười nói "Em xem thằng bé Hòa trán cao, nhân trung rõ, mắt cương nghị, lông mày rậm hướng lên sau này ắt hẳn làm nên chuyện hay vợ chồng mình nhận làm con nuôi".

Mai Đào gắp thức ăn vào bát chồng "Anh này, nhận nuôi Đức Hải còn chưa đủ sao? Anh xem hai mặt con anh đi, anh lo ổn thỏa chưa? Cái gì cũng đến tay em".

Mắt hai người con trố lên nhìn bố "Tụi con lại có thêm anh nữa ạ?"

"Tạm xem là thế đi" bố cười xòa nhìn hai con.

"Ăn đi ăn đi, đừng nghe bố con nói đùa, anh Chí Hòa gia cảnh tốt, học giỏi đáng để noi theo" mẹ liếc nhìn bố rồi nhìn hai con cười nhẹ.

Trần Đức Hải là con Trần Hồng Anh một người bạn cùng quê của Lâm Khánh Vĩnh, Hồng Anh trót lỡ mang thai sinh con rồi để cho ông bà ngoại nuôi, còn mình đi vùng khác lấy chồng.

Một lần đi thực tế giáo dục ở quê, thấy cậu bé đáng yêu kháu khỉnh, biết được hoàn cảnh liền nhận nuôi.

Cậu bé bướng bỉnh khăng khăng đòi ở với ông bà, Khánh Vĩnh chỉ có thể trợ cấp ăn học.

Từ ngày nhận nuôi Đức Hải công việc Khánh Vĩnh phất lên như diều gặp gió, có thể việc ông làm cảm động trời đất, điều này khiến ông đối xử không tệ với Hải.

Lên đến cấp ba, Đức Hải chuyển lên thành phố học, đăng kí ở nội trú kệ cho Khánh Vĩnh bảo đến nhà ở với các em cho vui.

Thỉnh thoảng cuối tuần Đức Hải đến nhà ăn cơm, chơi đùa cùng các em, coi như đã hòa hợp. Khánh Vĩnh và Mai Đào cười mãn nguyện.

Vợ chồng hai người để cho Hải tự do chọn trường đại học, anh đăng kí Học viện Cảnh sát để không làm phiền họ, anh nghĩ 18 tuổi rồi có thể tự lo cho mình.

***

Tan làm Ngọc Khanh đến nhà Trần Đức Hải, tùy tiện để cặp sách lên bàn làm việc của anh, đi rót hai cốc nước một cốc cầm uống một cốc đặt lên bàn.

Đức Hải đang mặc đồng phục công an, gương mặt xán lạn ngồi ở ghế xoay xoay nhàn rỗi "Đến làm gì? Tính trấn lột tiền anh à?"



Ngọc Khanh kéo ghế ngồi đối diện "Vào việc chính đi anh".

Đức Hải chỉnh lại tư thế ngồi, lôi trong ngăn kéo ra tập tài liệu "Hơn 7 năm rồi thông tin còn ít, hôm trước anh có lấy được video lúc xảy ra tai nạn, có xe cố ý lấn lên tạt đầu xe chú, tài xế đánh lái lao vào thành đường".

Trầm tư một lúc "ngày đó anh đến hiện trường có nghe cấp trên nói xe mất phanh nhưng không có quyền hành chẳng làm gì được" còn hiện tại anh làm đội trưởng đội cảnh sát điều tra, muốn tìm thông tin dễ như trở bàn tay.

"Mất phanh? Ngày đó kết luận tài xế lúc lái xe không tỉnh táo, đi xe lạ không quen lái" Ngọc Khanh nghi hoặc.

"Anh có tìm hiểu chú Long lái xe lâu năm có kinh nghiệm, là người điềm tĩnh; việc không tỉnh táo với lạ xe là cái cớ, chỉ có mất phanh dẫn đến đánh lái sang hướng khác. Với lại lực va chạm rất mạnh, không có dấu mài mòn lốp xe" Đức Hải đưa vài hình ảnh hiện trường cho cô "Chú Long giờ là người thực vật, còn thư ký Sáu sau tai nạn trở nên ngu ngơ, nói năng linh tinh".

Ngọc Khanh chỉ vào bức ảnh được chụp từ camera "Chiếc xe này tìm được người lái không?" khẩn trương hỏi thêm "Chiếc xe tai nạn ngày đó đâu rồi, chúng ta đi kiểm tra phanh".

"Em đừng kích động, xe đó anh vẫn đang tìm, xe bố em là xe công sau tai nạn đã được tu sửa không tìm được gì".

"Anh có nghi ngờ ai không?" Ngọc Khanh sát lại gần.

"Chú Huỳnh lúc đó muốn lên bộ trưởng, chú Vĩnh từng mâu thuẫn với chú Huỳnh vụ thay đổi sách giáo khoa''

Đưa bảng điểm thi "Trước em thi một năm, đề khó, cháu gái chú Húc có điểm các môn cao đều nhau, học ban C nhưng điểm toán văn anh top 10 cả nước".

"Sao anh biết?" Hà Linh Hương học lực không nổi trội từng bị bố cô chê là con cháu cán bộ giáo dục mà kém, điểm thi đại học cao cô còn nghĩ do tìm gia sư tốt.

"Cái gì cũng nên tìm hiểu và đặt ra câu hỏi, ông Húc này còn nâng cho vài người nữa để trục tiền. Bên công an đang điều tra điểm thi năm đó, em tuyệt đối đừng nói ra ngoài".

"Em từng thấy bố ngồi soi bảng điểm, phải chăng bố nghi ngờ gian lận" Ngọc Khanh nhắm mắt suy nghĩ.

"Có thể bố em biết gian lận điểm, phía ông Húc tìm cách bịt đầu mối nên ra tay".

Ngọc Khanh nắm chặt tay để lên đùi "Em vẫn luôn biết bố ch.ết oan".

"Tai nạn của bố em giờ không còn thông tin gì, khó có ai còn nhớ"

"Em sẽ có cách, đăng lại bài báo tai nạn năm đó"

Đức Hải có vẻ lo lắng "Vụ này liên quan đến trung ương, đã giải quyết xong xuôi khó có thể lật lại để nghi vấn. Chúng ta không có ai chống lưng, làm việc cần cẩn thận".