Trái Tim Không Ngủ Yên

Chương 62: 62: Em Nhớ Ra Là Em Yêu Anh




Lan Phương nghe những lời này liền cười thành tiếng, cô nói với Hải Phong:

“Anh còn chưa ăn tối kìa.”

“Mau ra ngoài, em hâm lại đồ ăn cho anh.”

Hải Phong tủm tỉm cười, ngoan ngoãn theo sau Lan Phương. Bà bầu thường nhạy cảm, có lẽ thời gian tới anh cần chăm lo cho gia đình nhỏ nhiều hơn nữa.



Hạ Vy tỉnh lại liền phát hiện bản thân nằm gọn trong chăn ấm nệm êm. Cô lên tiếng:

“Vân Anh, bão đã tan chưa?”

Vân Anh cười khúc khích:

“Vẫn còn muốn ngắm tuyết nữa sao?”

Hạ Vy ngồi dậy, nói lời cảm ơn rồi nhận cốc nước ấm từ tay cô bạn:

“Thật tiếc vì chuyến đi ngắn ngày lại gặp thời tiết xấu.”

Vân Anh tủm tỉm cười:

“Lúc đội cứu hộ tìm thấy mọi người rồi đưa về đây, cậu ngủ say như chết.”

“Anh JK muốn đưa cậu về phòng anh ấy nhưng anh Đình Vũ không cho phép.”

Hạ Vy nhấp một chút nước từ trong cốc rồi nói:

“Hiện giờ tớ không muốn gặp anh Thiên Minh. Nếu anh ấy hỏi

thì cậu cứ nói tớ còn ngủ nhé.”

Vân Anh ấp úng:



“Nhưng… nhưng… tớ vừa báo tin rồi.”

Hạ Vy bật cười:

“Nhiều lúc tớ nghĩ cậu là bạn của Thiên Minh chứ không phải của tớ nữa.”

Vân Anh tò mò:

“Này… Lúc ở nhà gỗ không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

Mặt Hạ Vy nóng dần lên, cô lắc đầu như trống bỏi:

“Không có…”

“Anh Thiên Minh tới tìm tớ thì bị ngất do kiệt sức. Sau đó anh Đình Vũ tới nữa.”

Vân Anh cười thành tiếng:

“Vậy có gì mà tránh mặt người ta?”

Hạ Vy đáp:

“Thật ra cậu cũng biết hiện tại tớ lúc nhớ lúc quên mà.”

“Tớ nhớ một số chuyện liên quan tới anh Thiên Minh, biết anh ấy là bạn trai của mình.”

“Chỉ có điều tớ không nhớ rõ vì sao lại thích người này. Anh ấy là người nổi tiếng như vậy, tại sao lại chọn tớ? Rồi cả việc hẹn hò nữa. Bọn tớ có ra ngoài như những cặp đôi khác không?”

Vân Anh ôm bụng cười.

“Là vì như vậy nên cậu muốn tránh mặt bạn trai, muốn đợi tới khi nhớ rõ mọi chuyện sao?”

Hạ Vy khẽ gật đầu xác nhận.

Vân Anh lập tức nói:

“Tớ nghĩ hai người cũng hẹn hò bên ngoài nhiều đấy.”

“Có lần tớ bắt gặp cậu và JK ngồi uống nước mía nóng đấy.”

Hạ Vy mỉm cười. Thảo nào hôm

bị “bắt cóc” tới biệt thự, Thiên Minh lại cho cô uống món nước này dù trời không hề lạnh.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng. Vân Anh vội vàng chạy ra:

“Anh vào đi ạ.”

Dứt lời, Vân Anh lao ra phía cửa.

“Cậu nói chuyện với anh ấy đi.”

“Đám kia thiếu chân đánh bài.”



Hạ Vy còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã đóng lại.

Thiên Minh ngồi xuống ghế bên cạnh giường của Hạ Vy.

“Ngủ có ngon không?”

Nhìn thấy Thiên Minh, những hình ảnh trong căn nhà gỗ lại hiện về khiến Hạ Vy đỏ mặt.

Thiên Minh bật cười, lấy tay áp vào trán của cô rồi nói:

“Có vẻ như sốt rồi.”

“Có muốn hạ sốt không?”

Dứt lời, Thiên Minh chui vào trong chăn cùng Hạ Vy, ánh mắt hiện lên ý cười.

“Tôi cũng không ngại dùng thân mình hạ sốt cho em đâu.”

Hạ Vy tức giận tới đỏ mặt. Cô vội vàng rời giường:

“Lưu manh.”

Thiên Minh cười tới híp cả mắt. Anh chỉ lưu manh với một mình cô thì có gì không được chứ? Rõ ràng chỉ có cách này mới khiến con mèo lười biếng kia rời giường.

Tuy rằng chẳng thể ra bên ngoài nhưng cùng nhau xuống dưới phòng ăn của khách sạn nhâm nhi cốc sô-cô-la nóng không phải là lựa chọn tồi.



Hạ Vy dùng tay áp vào cốc sô-cô-la nóng, ánh mắt hiện lên ý cười:

“Lạnh thế này ngồi trong phòng kín ngắm tuyết rơi thật thích.”

Thiên Minh nhìn cô rồi nói:

“Vậy mà con mèo lười nào đó mãi mới chịu rời giường.”

Hạ Vy nhoẻn miệng cười:

“Giường và tôi là đôi bạn thân.”

“Anh không thấy chỉ có nó mới chịu nâng đỡ cơ thể tôi trong suốt thời gian dài à?”

Nói xong, Hạ Vy tiếp lời:

“Hơn nữa lại không một lời oán thán.”

Thiên Minh nghe vậy liền ho thành tiếng:

“Tôi cũng làm được vậy.”

“Em không tin cứ nằm thử lên người tôi mà xem.”

“Giống như là xếp chồng ấy.”

Hạ Vy đỏ mặt tía tai. Mấy hình ảnh thiếu trong sáng kia lại hiện về.

Thiên Minh ghé sát vào cô rồi nói:

“À quên. Hạ Vy nhà chúng ta đã thử qua rồi mà.”

“Thế nào? Em có hài lòng về chất lượng không?”

Hạ Vy không biết phải đáp ra sao, liền đưa cốc sô-cô-la nóng lên uống một ngụm nhỏ.

Thiên Minh đợi cô đặt cốc xuống bàn rồi ghé người hôn lên môi cô.

“Để xem đồ uống em chọn có ngon hơn của tôi không.”

Hạ Vy nhìn quanh, thật may là lúc này rất vắng người. Có lẽ với thời tiết này tất cả đều đang chùm kín chăn trong phòng cũng nên.

Đột nhiên, có người mang tới một cây đàn guitar. Thiên Minh mỉm cười:

“Đợi tôi một lát nhé.”

Dứt lời, anh bước về phía sân khấu, từng ngón tay lướt trên dây đàn một cách điệu nghệ. Hạ Vy lập tức nhận ra đó là bài Hạnh Phúc Giản Đơn.

Ban đầu Thiên Minh viết bài hát này và có kế hoạch ra MV ngay sau Điều Chưa Nói. Tuy nhiên, vì sức khoẻ Hạ Vy không tốt nên kế hoạch tạm thời bị hoãn lại. Tính đến thời điểm này, có lẽ mới chỉ duy nhất Hạ Vy là người được nghe ca khúc này.

Lời bài hát khiến cho trái tim Hạ Vy rung động, những hình ảnh về cô và anh trước kia lần lượt hiện ra.

Từng giọt nước mắt nóng hổi đua nhau lăn dài trên má Hạ Vy. Cô lấy bông tai từ đá Opal đeo lên tai trái của chính mình.

Thiên Minh đi tới bên cạnh Hạ Vy, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng:

“Cô ngốc này. Có phải em nhớ ra được điều gì rồi không?”

Hạ Vy khẽ gật đầu, cô nhón chân lên rồi hôn nhẹ vào môi Thiên Minh.

“Em nhớ ra là em yêu anh.”