Trái Tim Không Ngủ Yên

Chương 61: 61: Hai Đứa Nhịn Thêm Một Lúc






Hải Phong sau khi nhận được tin nhắn từ Đình Vũ liền tới quán bar tìm Mỹ Dung, chỉ có điều anh không gặp được cô. Nghe những người ở đó nói, Mỹ Dung vớ được khách sộp, không phải kiểu tình một đêm mà muốn cô làm người tình trong một thời gian.

Hải Phong không giấu nổi nỗi thất vọng, anh chưa từng nghĩ người em đã cùng mình lớn lên lại chọn con đường bán phấn buôn hương như vậy. Lúc đầu còn bán tín bán nghi nhưng khi anh đưa ảnh của Mỹ Dung ra, những người ở đó liền nhận ra “Sát thủ Hoa hồng”. Hải Phong khẽ thở dài, khởi động ô tô để rời khỏi nơi ồn ào đó.

Về tới nhà, anh thấy Lan Phương phần cơm cho mình trong phòng ăn còn cô nằm yên trên giường giống như đã ngủ từ lâu. Anh không hề biết rằng cô chỉ giả vờ say giấc, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.

Dạo gần đây, Hải Phong thường nói anh qua đêm tại nhà bố mẹ đẻ tận ngoại thành. Cô biết công việc tại HPJ đã tốn không ít thời gian và công sức của anh, hơn nữa sức khoẻ Hạ Vy cũng không được tốt, anh muốn chăm lo cho người em gái ruột thất lạc đã lâu. Lan Phương từng tin tưởng anh nhưng gần đây cô cảm thấy bất an, sợ rằng anh có người khác bên ngoài.

Lan Phương vừa thuê thám tử đi theo Hải Phong thì ngay lập tức nhận được hình ảnh ở quán bar, vây quanh anh là những bóng hồng nóng bỏng.

Lan Phương khóc cạn nước mắt, cô đặt tay lên bụng như để an ủi sinh linh bé bỏng vừa mới hình thành. Cô muốn báo tin vui cho anh nhưng lại được dội cho một gáo nước lạnh. Cô ngu ngốc tin vào tình yêu của Hải Phong, tin rằng anh thực tâm muốn cưới cô làm vợ.

Hải Phong từng nói năm nay sẽ cùng cô về ra mắt gia đình, cùng cô làm đám cưới. Vậy mà còn chưa chính thức làm vợ người ta đã bị Hải Phong lừa dối như vậy.

Lan Phương nhất thời không biết phải đối mặt với anh ra sao nên chỉ biết lên giường nằm giả vờ như đã say giấc khi có tiếng người mở cửa căn hộ.

Đột nhiên, Hải Phong bước vào phòng, trên tay là điện thoại của Lan Phương.

“Bà xã…”

“Em cho người theo dõi anh sao?”

Lan Phương giật mình nhận ra bản thân để quên điện thoại ở phòng ăn, nhất định thám tử đã nhắn tin tới cho cô.

Lan Phương lấy tay lau nước mắt, lập tức ngồi dậy, đối mặt với Hải Phong.

“Đúng vậy.”

Hải Phong cười thành tiếng:

“Thì ra vợ anh khóc hết nước mắt là vì chuyện này.”

“Em cho rằng anh cặp kè với người khác bên ngoài sao?”

Lan Phương giật lại điện thoại từ tay Hải Phong:

“Ai cũng biết đó là chỗ nào.”

“Tổng giám đốc của HPJ nhất định là thu hút không ít sự ngưỡng mộ của chị em ở đó.”

“Anh hỏi thẳng em như vậy, chứng tỏ anh đã có chuẩn bị từ trước.”

Hải Phong ôm bụng cười, nhìn cô gái nhỏ đang tức giận tới đỏ mặt.

“Chuẩn bị cái gì?”

Lan Phương vừa nói, vừa lấy tay lau nước mắt:

“Là em ngu ngốc nên mới tin lời anh.”

“Chia tay đi.”

Hải Phong bế bổng Lan Phương lên sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Anh nhìn thẳng vào người con gái trước mặt:

“Không dễ dàng như vậy đâu.”

Dứt lời, Hải Phong cúi người hôn lên môi Lan Phương khiến cô không ngừng vùng vẫy, đẩy anh ra.

“Em ghét anh…”

“Đừng có động vào em.”

Hải Phong dường như không quan tâm tới lời của Lan Phương, lập tức đưa tay cởi từng nút áo trên người cô.

“Rốt cuộc tên thám tử kia nói gì với vợ mà vợ ghét anh như vậy?”

Lan Phương giữ chặt tay Hải Phong:

“Đừng có dùng bàn tay này chạm vào em…”

Nói xong, cô oà khóc như một đứa trẻ:

“Anh tới quán bar tìm của lạ…”

“Anh đừng có động vào em…”

“Đừng tưởng anh ở HPJ hô mưa gọi gió mà em phải sợ.”

“Cho dù không có anh, mẹ con em vẫn có thể sống tốt.”

Hải Phong đưa tay lau đi những giọt nước mắt của Lan Phương.

“Mẹ con em?”

“Em nói chúng ta có con rồi sao?”

Lan Phương khẽ gật đầu xác nhận.

“Em không cần anh phải chịu trách nhiệm.”

“Em sẽ rời khỏi HPJ.”

Hải Phong hôn lên trán Lan Phương, khẽ ôm cô vào lòng.

Vừa rồi anh không biết trong bụng Lan Phương là một sinh linh bé nhỏ nên mới doạ cô như vậy.

Hải Phong nhẹ nhàng nói:

“Em biết anh tới quán bar ở trung tâm thành phố đúng không?”

Lan Phương không hề trốn tránh, thẳng thắn đáp:

“Thám tử gửi ảnh cho em cách đây năm mươi phút.”

“Em nghĩ là không có gì hiểu nhầm ở đây cả.”

Hải Phong mỉm cười:

“Anh tới đó nhưng không giống em suy diễn đâu.”

“Anh tới để tìm Mỹ Dung.”

“Các cô gái ở đó đều có thể làm chứng.”

“Nếu em không tin anh sẽ đưa em tới.”

Dứt lời, Hải Phong đưa điện thoại cho Lan Phương đọc tin nhắn của Đình Vũ.

Hải Phong giải thích:

“Mỹ Dung dù sao cũng lớn lên cùng anh. Không phải ruột thịt nhưng anh không muốn con bé lầm đường lạc lối như vậy.”

Lan Phương cúi đầu, hàng lông mi dài khẽ động.

“Em xin lỗi.”

Hải Phong tủm tỉm cười:

“Anh còn chưa phạt em vì tội lén cho người theo dõi anh đâu.”

Lan Phương hoảng hốt khi người nào đó vẫn có ý tiếp tục công chuyện còn dang dở.

Cô giữ chặt lấy tay Hải Phong:

“Bác sĩ nói ba tháng đầu phải hết sức cẩn thận. Không được làm kinh động tới thai nhi.”

“Tốt nhất là không làm gì cả.”

Hải Phong bật cười, lấy điện thoại gọi cho Thiên Trang.

“Chị ơi, chị hỏi bác sĩ Thành giúp em.”

Từ đầu dây bên kia, Thiên Trang nói lớn:

“Đang đêm hôm hỏi bác sĩ Thành nào? Tuấn Thành đúng không?”

Hải Phong lập tức gật đầu:

“Dạ. Đúng rồi chị.”

“Em muốn hỏi vợ em có em bé, ba tháng đầu có cần phải kiêng không ạ?”

Thiên Trang cười khúc khích:

“Anh Tuấn Thành đang có ca mổ.”

“Hai đứa nhịn thêm một lúc. Xong việc chị hỏi cho.”