Editor: SQ
_____________________
Thế này có được tính là bạo lực trong nghệ thuật không
Ở nhà nội có rất nhiều đồ của Trình Trạc thời còn bé, Mạnh Thính Chi lật xem album ảnh anh lúc học mẫu giáo.
Người này đúng là đẹp từ nhỏ.
Lông mi dài, da trắng, một tên nhóc rất lạnh lùng.
Giống như kiểu trẻ con kiêu ngạo nhưng có dỗ dành thế nào cũng không chịu cho ai ôm ấp hôn hít mà các dì các chị thích vây quanh.
Trên bước đường trưởng thành của anh hiếm thấy bóng dáng của bố mẹ, còn của Kiều Lạc và Từ Cách thì tỷ lệ xuất hiện cực cao, có cả mấy đứa trẻ khác, có thể tưởng tượng ra được rằng những cảnh tượng ồn ào đó chỉ diễn ra dưới gốc cây hay bên bờ hồ nào đó ở ngõ Giáp La.
Mạnh Thính Chi đang xem mê mẩn, hoàn toàn không để ý rằng cách cô không xa cũng có âm thanh lật giấy sột soạt, cho đến khi bị Trình Trạc gọi tên.
“Mạnh Thính Chi, em có thấy em nói một đằng làm một nẻo không?”
Nói một đằng làm một nẻo?
Không có à nha, Mạnh Thính Chi tự thấy mình càng lúc càng can đảm, càng lúc càng dám đối diện, thích là nhích, yêu là yêu một cách thẳng thắn.
Mạnh Thính Chi đắm chìm trong niềm vui tự khen ngợi mình, không hề nhận ra món đồ mà Trình Trạc đang cầm rất quen thuộc với cô, cô thậm chí còn chẳng để ý.
Trình Trạc mở một trang nào đó, giơ lên, tay huơ nhẹ.
“Phòng tranh của em có treo tấm biển ghi rất rõ ràng: ‘Kiêu ngạo vô lễ không vẽ, yêu cầu kỳ lạ không vẽ, đàn ông khỏa thân cũng không vẽ’, miệng thì nói không vẽ đàn ông khỏa thân, nhưng vẽ lén thì tích cực quá nhỉ.”
Mạnh Thính Chi nhận ra rồi, là quyển sổ phác thảo của cô mà!
Mặt cô hiện vẻ lúng túng vì bị bắt quả tang, nhưng anh lại cố tình bỏ quyển sổ xuống, lật qua lật lại vài trang, còn đưa ra nhận xét.
“Vẽ đến mức mà…..ngay cả chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.”
Hai má lập tức thấy nóng bừng, vì “sự cố” lần trước, Mạnh Thính Chi cẩn thật quan sát ngoài cửa, không thấy có đứa nhỏ nào đang nhìn lén.
Lúc này mới yên tâm nhào vào lòng Trình Trạc giật lại quyển sổ, biện hộ cho bản thân: “Gì chứ, thế này vẫn chưa được tính là trần nửa thân trên đâu.”
Trình Trạc tỏ ra nghiêm túc, bình thản nói: “Thì ra mức độ anh đưa ra vẫn chưa đủ.” Ngay sau đó ngây thơ nói thêm, “Mà anh không ngờ đấy, anh chăm chú cạo râu, không ngờ có người lấy anh làm mẫu.”
“Thì linh cảm….linh cảm cứ đến chốc chốc thế, em, em quen hay vẽ lại rồi.”
Mạnh Thính Chi lắp ba lắp đưa ra lời giải thích gượng ép, “Em vẽ cơ thể người từ hồi đại học rồi, cái gì cũng vẽ hết rồi, nghệ thuật là nghệ thuật, chỉ đơn thuần là vẽ lại thôi, không phải mấy kiểu…..”
Càng nói giọng càng nhỏ, càng về sau càng không tìm được từ thích hợp.
Logic của Trình Trạc cực mạnh, anh nhanh chóng thoát khỏi ngữ cảnh, tìm góc độ mới, đầu tiên là gật đầu khẳng định: “Ừm, nói vậy thì kiến thức của anh vẫn còn thiếu sót.”
Sau đó rũ mắt hổ thẹn nói: “Anh nhỏ mọn quá, bán khỏa thân thôi mà, chỉ là rất ngạc nhiên vì vợ anh kiến thức rộng rãi, cái gì cũng vẽ rồi, phải nhờ bà Trình chỉ dạy nhiều hơn vậy.”
Anh rất chi là khiêm tốn xin lời khuyên.
Sau bữa tối, hai vợ chồng ra ngoài tản bộ.
Trận tuyết đổ vào đêm giao thừa đã tan đi khá nhiều, trời tối nên nhiệt độ giảm, tuyết tan thành nước, vũng nước nhỏ đóng băng, ánh đèn rọi xuống.
Đi đến cổng nhà họ Từ.
Chị dâu của Từ Cách rất nhiệt tình.
Đúng lúc chị ấy nấu trà sữa cho con trai, Mạnh Thính Chi nói phải về, không ở lại uống được, vậy là chị dâu của Từ Cách đưa luôn cái ly cho Mạnh Thính Chi, bảo cô cầm uống trên đường về, còn giúp làm ấm tay.
Trên đường về, Mạnh Thính Chi nhấp mấy ngụm nhỏ, từ cổ họng đến dạ dày ấm lên. Đêm mùa đông, uống trà sữa nóng, không cần phải bó buộc trong áo khoác dày, cả người nhẹ nhàng hẳn.
Hễ mà thấy chỗ nào phản chiếu ánh sáng là cô phải giẫm vào, mặt băng nho nhỏ, kêu rắc rắc cả đường đi, Trình Trạc nhìn cô vòng sang trái quẹo sang phải thành hình con rắn, cả cái lỗ nhỏ xíu cũng không buông tha, dẫm nát toàn bộ.
Nghe âm thanh giòn tan đó, anh buồn cười hỏi: “Vui tới vậy hả?”
Mạnh Thính Chi cầm ly trà sữa thơm lừng tỏa khói lượn lờ, hào phóng bước sang một bên, trước mặt là một vũng băng nhỏ hoàn chỉnh, nhìn Trình Trạc nói: “Vui lắm đó, anh muốn thử không?”
Trình Trạc: “…..”
Trình Trạc chìa tay ra, “Nhường em.”
Mạnh Thính Chi đã lịch sự xong, đôi ủng nhung bước đến phía trước.
“Rắc rắc——”
Cô bỗng nhận ra mình có hơi trẻ con, nhưng vẫn rất muốn giẫm tiếp, vậy là dưới đèn đường vào đêm mùa đông, cô vừa giẫm lên băng, vừa nói cho Trình Trạc nghe về bạo lực trong nghệ thuật.
Bạo lực trong nghệ thuật là gì? Là nghi thức hóa bạo lực để giảm bớt sự khó chịu do hành động bạo lực đó gây ra, và thể hiện một vẻ đẹp của sự vỡ vụn bởi sự phá hủy của con người.
Mạnh Thính Chi nói như thế.
Cho nên là, điều cô đang làm đây, không đơn giản chỉ là giẫm lên băng, mà là quá trình nỗ lực thể chất để đạt được cảm giác thỏa mãn về mặt thẩm mỹ.
Lúc đó Trình Trạc còn cổ vũ.
“Cô giáo Mạnh nói rất đúng.”
Mạnh Thính Chi cho rằng Trình Trạc ủng hộ mình, vui vẻ nắm tay anh về nhà.
Ai ngờ đâu anh thực sự là một học sinh giỏi với tài năng xuất chúng, học một hiểu mười, áp dụng những gì học được ngay vào đêm hôm đó.
“Nỗ lực thể chất để đạt được cảm giác thỏa mãn về thẩm mỹ, thế này có được tính là bạo lực trong nghệ thuật không cô giáo Mạnh?”
Quá trình đã kết thúc, đôi mắt của Mạnh Thính Chi mê man, bắp chân thon thả trắng trẻo lúc nãy đặt trên vai bây giờ mềm nhũn rơi xuống vì kiệt sức.
Cô vùi mặt vào gối đầu, cả người đổ mồ hôi nóng như mới tắm xong, giọng hơi khàn, nghiêm khắc phê bình anh: “Anh đang ác ý bóp méo kiến thức!”
Người nào đó hiếu học, cúi người hôn cô, giọng nói gần hơn nữa, thiêu đốt vành tai cô.
“Vậy sau này cô Mạnh dạy anh thêm nhé.”
Mạnh Thính Chi nhắm mắt lại, lắc đầu mạnh.
Không dạy nữa, không bao giờ dám dạy nữa.
.
Tháng giêng.
Mạnh Thính Chi phải cùng Trình Trạc đến nhà bên ngoại anh chúc Tết, Thư Vãn Kính qua đời đã lâu, nên những chuyện thăm hỏi trong mùa Tết thế này càng không được lơ là.
Nghĩ đến chuyện gặp họ hàng bên nhà ngoại anh, Mạnh Thính Chi lo lắng đến mức không ngủ được. Ngoài ở tiệc cưới, Mạnh Thính Chi chỉ từng gặp cậu của Trình Trạc là Thư Bân mới hai lần, lần nào cũng là trong lúc xã giao, cho nên không nói chuyện nhiều.
Sau khi cô quay lại với Trình Trạc, lần đầu gặp Thư Bân cũng rất thú vị.
Thật ra thì cô và cậu của Trình Trạc đã từng gặp nhau, vào lần hai cậu cháu muốn đến hẻm Trường Lâm để gặp ai đó nhưng tìm không ra đường vào trong, Mạnh Thính Chi đã chỉ đường cho Thư Bân.
Thư Bân không có ấn tượng gì về cô, phải ngẫm nghĩ một lúc sau mới nhớ ra, rồi chợt nhớ đến cách đây không lâu sếp Hoàng của hội sở Hợp La từng gọi điện cho ông.
Nói rằng cậu cháu trai cao quý của ông mới sáng sớm đã đến hội sở Hợp Lai tìm xe cho bạn gái.
Lần này tận mắt nhìn thấy, Thư Bân nhìn Mạnh Thính Chi, rồi nhìn Trình Trạc với vẻ ngạc nhiên, thông điệp trong ánh mắt rất rõ ràng.
Giống như đang nói, sao con gái nhà người ta chỉ đường thôi mà thành bạn gái con luôn rồi.
Nhiều năm qua, mối quan hệ giữa hai nhà Trình và Thư rất nhạy cảm, gần như phải nhờ vào Trình Trạc ở giữa để duy trì.
Thông qua Thư Bân, Mạnh Thính Chi có thể đoán được chút ít rằng có lẽ nhà ngoại của Trình Trạc rất coi trọng anh, nhưng lần nào nghĩ đến sự quan tâm và lấy lòng đó thì cô cũng thấy hơi ớn lạnh.
Càng nghĩ càng không ngủ được.
Đèn ở đầu giường được vặn sáng, Mạnh Thính Chi giở chăn xuống giường, chân trần ngồi xổm trên thảm nhung dài, mở ngăn tủ, lấy quyển sổ và cây bút trong tủ ra.
Trình Trạc đúng lúc nhìn sang, “Tìm gì thế?”
“Em phải chuẩn bị xíu.”
Trình Trạc: “Hửm?”
“Họ hàng bên nhà ngoại anh đông lắm đúng không? Anh thân với ai hơn?”
Cô chống khuỷu tay, tì người vào mép giường, mở sổ tìm trang trắng, soạt soạt viết chữ, sau đó đưa sổ cho Trình Trạc.
“Anh thích ai thì viết tên ra phía sau chữ thích, rồi xuống dòng ghi chú em cần chú ý những gì về người đó.”
Trình Trạc nhận lấy quyển sổ, ập ngay vào mắt là chữ “Thích”, kế bên là dấu hai chấm.
Sợ anh không chịu hợp tác, Mạnh Thính Chi giật nhẹ áo ngủ của anh, “Viết đi mà, dù sao anh cũng phải cho em biết chút ít chứ, không thì em cứ nghĩ ngợi hoài, không ngủ được.”
Anh nhìn Mạnh Thính Chi, sau đó gập đôi chân dài dưới chăn lên, đặt sổ lên đầu gối, ngón tay thon dài cầm cây bút viết nhanh gọn lẹ, rồi đưa cho Mạnh Thính Chi.
“Bây giờ ngủ được chưa?”
Mạnh Thính Chi rất ngạc nhiên vì anh viết cực nhanh, nhận lấy đọc, hàng mi chợt run nhẹ, ánh mắt hơi sửng sốt.
Phía sau chữ “thích”, anh viết “Mạnh Thính Chi”, ghi chú bên dưới Mạnh Thính Chi là “tin vào Trình Trạc, luôn luôn vui vẻ.”
Anh ném cây bút lên tủ đầu giường, rồi giơ lòng bàn tay ra, “Lên giường ngủ.”
Mạnh Thính Chi vẫn cầm quyển sổ trong ngơ ngác.
Trình Trạc nói: “Không ngủ được thì anh dỗ em ngủ, nếu vẫn không được, làm chút chuyện hỗ trợ giấc ngủ cũng được.”
Mạnh Thính Chi hiểu hỗ trợ giấc ngủ mà anh nói là gì, vành tai nóng lên. Cô nhìn người đàn ông mặc bộ đồ ngủ lụa màu trắng ngà, trong lòng thầm nghĩ đây chính là vẻ ngoài ngây thơ trần trụi, nhưng thật ra người đàn ông này có thể trở nên “xấu xa” chỉ trong một giây.
Sau đó trần như nhộng, ăn người cực kỳ giỏi.
Nhớ đến cái lần bạo lực nghệ thuật làm cô ngủ đến chiều mới dậy, cô lập tức sợ sệt.
“Anh hù em hả?”
Trình Trạc đỡ trán, nghiêng đầu cong môi, lộ ra nụ cười tươi rói tràn đầy trẻ trung.
Trong màn đêm tĩnh mịch, anh chồm người đến phía trước, vươn tay về phía trước hơn nữa, “Sao lại hù?”
Giọng nói càng lúc càng trầm, rất quyến rũ, “Thế này không phải là dụ dỗ hả?”
Anh hỏi thêm một câu: “Muốn anh không?”
Mạnh Thính Chi trúng độc của anh, đôi mắt hạnh cong lên, hai ngón tay di chuyển trên chăn, anh kiên nhẫn chờ, chờ cô đi vào lòng bàn tay đang mở rộng của anh.
“Muốn.”
Nghe được câu trả lời, anh đặt tay dưới nách cô, bế lên giường, chẳng tốn nhiều sức để kéo cô vào lòng mình, dùng chăn quấn cô lại như quấn trẻ con, hôn lên trán và gương mặt ngoan hiền của cô, sau đó hôn tai cô, giọng nói trầm thấp mà cực kỳ nóng bỏng.
“Muốn anh dỗ thế nào?”
Cô không nói ra cách cụ thể nào, cho nên Trình Trạc thử từng cách một, giày vò lăn lộn cô đến mức cả người nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển không nói được một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng còn quân tử đứng đắn hỏi cô thích kiểu nào nhất.
Nhưng cách hỗ trợ giấc ngủ này thật sự có hiệu quả, Mạnh Thính Chi ngủ một giấc này rất sâu.
.
Mùa Tết này, rốt cuộc Mạnh Thính Chi cũng không bị bắt ăn sủi cảo rau rừng.
Khi mùa xuân đến với Tô Thành, rau dại ở chân núi chùa Thọ Đáp vẫn chưa mọc, Nguyễn Mỹ Vân bỗng trúng hai vé du lịch mười nước châu Âu, mẹ Tiểu Lị nhà hàng xóm rất ganh tị.
“Ai cũng tới siêu thị bốc thăm trúng thưởng, sao có mỗi chị trúng giải đặc biệt, hên gì mà hên thế.”
Nguyễn Mỹ Vân vui khôn xiết.
Hoàn Năng có rất nhiều công ty con, nhưng Nguyễn Mỹ Vân chỉ nhớ được duy nhất bất động sản Vạn Cạnh, còn công ty du lịch có cái tên không hề có chút liên quan không thể làm bà liên tưởng đến Trình Trạc.
Bà cũng không biết được rằng giải cao nhất ở quầy bốc thăm trúng thưởng ngoài cổng siêu thị là chuyến du lịch bảy ngày đến Singapore, Malaysia và Thái Lan.
Giải đặc biệt là do Trình Trạc cố ý chuẩn bị cho Nguyễn Mỹ Vân, ngày tháng đã định sẵn, quà thưởng nào cũng có thời hạn, bà không thể không gấp gáp chuẩn bị đồ đạc, kéo Mạnh Huy lên máy bay.
Nhưng khi nghĩ lần này mình phải đi tận hơn nửa tháng, Nguyễn Mỹ Vân không yên tâm quá nhiều chuyện, trước khi lên máy bay cứ cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện nào đó.
Hôm nay cả Trình Trạc và Mạnh Thính Chi không dành ra được thời gian đưa hai người ra sân bay. Triển lãm tranh ở thành phố kế bên mới kết thúc, Mạnh Thính Chi chưa về được. Trình Trạc thì bận họp định kỳ, vẫn còn ở Thân Thành.
Người xách vali ra sân bay giúp Nguyễn Mỹ Vân là Đặng Duệ.
Thư ký Đặng biết rất rõ rằng mẹ vợ của sếp còn khó nhằn hơn mẹ vợ của chính mình, anh không dám cẩu thả.
Theo lời dặn của sếp, phải đáp ứng mọi yêu cầu, phải đồng ý mọi chuyện.
Ngoài miệng nói, cô cứ yên tâm đi chơi, có gì cứ gọi cho con, con chắc chắn sẽ báo cho anh Trình đầu tiên, nhất định giải quyết ổn thỏa cho cô.
Cô yên tâm, cô đi thong thả, cô đi chơi vui vẻ.
Khi đã cười mỏi miệng, vẫy mỏi tay, cuối cùng thư ký Đặng cũng đưa được hai vị Phật lớn này lên máy bay.
Cứ tưởng rằng chuyện đến đây là kết thúc.
Không ngờ rằng vài ngày sau, Nguyễn Mỹ Vân thực sự gọi điện thoại cho Đặng Duệ. Nhìn thấy màn hình hiển thị “Mẹ vợ của sếp”, adrenaline của Đặng Duệ tăng cao hơn ở bất kỳ cuộc họp khẩn nào.
Anh đang đi cùng Trình Trạc tham gia lễ khai xuân của một thương hiệu xa xỉ ở Vọng phủ Tây Kinh.
Trình Trạc có mặt với tư cách là nhà tài trợ cho các show diễn thời trang của thương hiệu trong nhiều năm, anh chỉ chụp ảnh chung với các quản lý cấp cap của thương hiệu ở hội trường nội bộ, không dự thảm đỏ hay nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào của giới truyền thông nào.
Nhà thiết kế chính của thương hiệu đang nói đến phần thứ hai của bài phát biểu cảm ơn, giới thiệu ý tưởng thiết kế cho bộ sưu tập mới, từ gửi lời chào đến đổi mới, cả một bài phát biểu hùng hồn lưu loát.
Khi mọi người cùng vỗ tay, Trình Trạc cũng vỗ tay vài cái có lệ, Đặng Duệ ngồi phía sau Trình Trạc, cúi người nói nhỏ bên tai anh: “Anh Trình, bà Nguyễn gọi đến, tôi ra ngoài nghe máy.”
Trình Trạc không nói gì, hơi nghiêng mắt sang, ý bảo anh đi.
Đặng Duệ nghe điện thoại xong thì quay lại, nhà thiết kế chính đã phát biểu xong, bắt đầu chiếu đoạn phim lịch sử phát triển của thương hiệu.
Ánh sáng thay đổi, dưới hội trường cực kỳ yên tĩnh.
Đặng Duệ đi đến hàng đầu tiên, lần nữa cúi người, giọng nói nhỏ hơn nữa.
“Anh Trình, bà Nguyễn nói mình nhớ ra có một gia đình chưa trả tiền thuê nhà, theo lời bà Nguyễn, nhà số 7 này đã trả chậm ba tháng, lần trước bàn bạc không mấy vui vẻ, họ đã hứa sẽ trả vào thứ bảy tuần này, bà Nguyễn nói, mong rằng sẽ không trễ dù chỉ một ngày.”
Trình Trạc nhíu mày.
Có gì đó rất không ổn. Với sự hiểu biết của Trình Trạc về Nguyễn Mỹ Vân, những lời như thế, hình như không giống như những gì mẹ vợ anh có thể nói ra.
Tất nhiên là không phải rồi.
Vì đó là bản dịch ngắn gọn và nhã nhặn của thư ký Đặng.
Còn nguyên văn lời Nguyễn Mỹ Vân nói là thế này:
“Thư ký Đặng à, cô nói cháu nghe nè, nhà số 7 đó cô đang cho tiệm sửa ô tô thuê, hồi đầu lúc mới thuê bên đó làm cái tường chịu lực, cô đã không cho làm rồi, làm tầy huầy hết cả lên, tiền điện tiền nước tính vào tiền thuê luôn, có ghi trong hợp đồng rồi, giấy trắng mực đen rõ rành rành, họ rửa xe thu tiền, tiền nước phải trả riêng. Chi Chi biết hợp đồng đó để ở đâu, Tiểu Trình cũng biết, nhưng chắc chắn Tiểu Trình nhiều việc, cháu đừng nói với nó. Thứ bảy này cháu đi với Chi Chi đến đường Trấn Nam, mấy người ở tiệm sửa xe đó dữ dằn lắm, cháu không được lý luận với bọn họ, tốt nhất là không thuê tiếp, nói họ cút càng sớm càng tốt giùm cô, thế kỷ nào rồi mà còn phải vất vả đòi tiền thuê nhà thế này không biết, cháu nhớ hết chưa đó thư ký Đặng?”
Thư ký Đặng vội đáp lại: “Dạ nhớ rồi nhớ rồi ạ.”
Sau khi báo lại cho Trình Trạc, Đặng Duệ thận trọng hỏi: “Có cần báo cho bà chủ biết không?”
Đoạn phim trên sân khấu cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn, mọi người lại vỗ tay hoan hô.
Trình Trạc vỗ tay vài cái có lệ lần nữa, chỉ liếc nhìn Đặng Duệ bằng khóe mắt, giọng điệu hờ hững hỏi lại: “Anh nghĩ có cần không?”
Đặng Duệ hiểu ra, hỏi tiếp: “Vậy tôi báo cho luật sư Trương là đủ?”
Trình Trạc lại cho anh một cái nhìn lạnh nhạt, giọng điệu vẫn trầm thấp, “Không thì sao, không lẽ báo cho bộ phận pháp chế của Vạn Cạnh? Nhà đó mở tiệm sửa xe hay là công ty luật, anh có nghe rõ không vậy?”
Một câu không nặng không nhẹ làm thư ký Đặng rợn sống lưng.
Anh căng thẳng quá mức, lập tức gật đầu nói: “Nghe rõ ạ, tiệm sửa xe, bây giờ tôi báo cho luật sư Trương để anh ấy chuẩn bị.”
Ánh đèn tối đi, show diễn bộ sưu tập mới đã bắt đầu.
Người mẫu mở đầu xuất hiện đi theo ánh đèn, bước chân theo nhịp nhạc, ngẩng đầu thẳng lưng.
Trình Trạc cạn lời, cảm xúc chỉ lóe lên rồi thôi, hạ giọng nói.
“Cậu định bảo anh ta chuẩn bị gì? Tôi đến đường Trấn Nam để đàn áp người ta à? Làm chuyện chính đáng, cậu dặn anh ta đến đó là được.”
Thư ký Đặng gật đầu.
Phải phải phải, sếp thu tiền thuê nhà giùm mẹ vợ là chuyện chính đáng.
Sáng thứ bảy, ngày nắng đẹp.
Trình Trạc tự lái xe, luật sư Trương ngồi ở ghế phụ lái đã chuẩn bị đầy đủ tất cả những thứ cần mang theo, xe chạy thẳng đến đường Trấn Nam.
Bản thân chiếc xe đã rất bắt mắt, nhưng biển xe rất nhiều số 7 mà Mạnh Thính Chi nhớ từ đó đến giờ còn bắt mắt hơn.
Xe dừng trước tiệm sửa xe, Trình Trạc ăn mặc bình thường rút chìa khóa bước xuống xe.
Nhân viên trong tiệm ra chào đón, rất biết điều mà nói: “Chỗ chúng tôi không sửa xe này, hỏng chỗ nào thì phải mang đến chỗ mua để sửa, hay rửa xe không? Làm thẻ giảm 20%.”
“Không làm thẻ, đến thu tiền nhà.” Giọng nói của Trình Trạc không chút cảm xúc.
Anh nói xong, luật sư Trương cầm cặp da bước lên một bước, đầu tiên là tự giới thiệu mình là luật sư, nói tôi đại diện cho bà Nguyễn Mỹ Vân.
Theo hợp đồng thuê trước đó, luật sư Trương liệt kê ra bảy tám điều khoản có thể phải chịu trách nhiệm nếu vi phạm hợp đồng, cùng với bồi thường thiệt hại tương ứng.
Luật sư Trương là luật sư riêng của Trình Trạc, danh tiếng trong ngành cực kỳ cao, mặc dù tranh chấp dân sự không phải chuyên ngành của anh, nhưng đối phó với kiểu người mù luật pháp thì hoàn toàn dư dả.
Trình Trạc ngồi trong tiệm sửa xe nhìn đống giấy tờ trải đầy trên bàn, một bên là luật sư Trương ngồi ngay ngắn, một bên là hai chủ tiệm sửa xe cao to vạm vỡ, đằng sau còn có một nhân viên xăm trổ nhuộm tóc.
Mấy người nhìn qua ngó lại, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Hả? Cái này cũng bắt chúng tôi bồi thường?”
Luật sư Trương trả lời: “Đúng vậy, bà Nguyễn có quyền truy tố.”
……
Thu tiền nhà, sẵn tiện mở một lớp phổ cập pháp luật.
Điện thoại của Trình Trạc đổ chuông, Từ Cách gọi đến, chỉ nghe âm thanh cũng có thể tưởng tượng ra được gương mặt hớn hở của thiếu gia Từ, “Hôm nay vợ anh ở thành phố kế bên tổ chức triển lãm mà, còn không tranh thủ gian tự do của đàn ông đã có gia đình? Ghé đây chơi đi anh!”
Luật sư Trương vẫn đang triển khai điều một hai ba bốn, Trình Trạc lười nhác phơi nắng, trả lời điện thoại, “Không đi được, đang ở đường Trấn Nam.”
Từ Cách thấy khó hiểu: “Anh tới phu phố cổ đó làm gì? Bố mẹ vợ anh đi du lịch châu Âu rồi mà? Hình như hơn nửa tháng mới về?”
“Đi rồi, nhưng đến kỳ thu tiền nhà, vợ tôi không rảnh, tôi đến thu.”
Luật sư Trương đã giải quyết xong xuôi, đối phương đã thanh toán tiền thuê, còn hứa rằng sau này không bao giờ trễ hạ nữa. Trình Trạc gọi cho Nguyễn Mỹ Vân đang ở châu Âu, nhắc bà kiểm tra tài khoản để xác nhận.
Nguyễn Mỹ Vân đã thấy tin nhắn đến điện thoại, nói đã nhận được, còn nói: “Sao phải để con đi làm mấy chuyện nhỏ nhặt này thế, đã nói với thư ký Đặng là đừng làm phiền con rồi mà, con bận nhiều việc.”
Trình Trạc trả lời: “Dạ không có việc, rảnh rỗi cũng không có gì làm, con mới gửi WeChat của luật sư Trương cho mẹ, sau này có chuyện gì, mẹ cứ nhờ cậu ấy tư vấn.”
Nguyễn Mỹ Vân đồng ý, còn dặn dò Trình Trạc đừng làm việc quá sức, tiền ấy mà, không bao giờ kiếm hết được.
Trình Trạc ngoan ngoãn đáp lại: “Con biết rồi mẹ, mẹ với bố đi chơi vui nhé.”
Kết thúc cuộc gọi, Trình Trạc và luật sư Trương ra khỏi tiệm sửa xe, đi về phía chiếc xe gần đó.
Hai người chưa đi xa, cả nhóm đàn ông trong tiệm sửa xe nhao nhao bảo ngưỡng mộ không ngớt.
“Phụ nữ đúng là nông cạn, bảo sao, đàn ông phải đẹp trai mới được! Đẹp trai mới có tương lai!”
“Vãi! Lái luôn Bentley đi thu tiền thuê nhà cho vợ!”
“Ông đây cũng muốn ráng thêm 20 năm!”