Tra Nam Cùng Nam Phụ HE

Chương 7: Giới hạn




Việc làm tình nên là bạn tình tôi nguyện.

Sáng sớm Phong Tấn là thời gian anh lười biếng nhất, vì thế không muốn tự mình vận động, vậy nên anh để Trịnh Ý Đông cởi quần áo, ngồi lên người anh.

Cả người Trịnh Ý Đông trần truồng, lộ ra cơ thể lực lưỡng uy mãnh, cơ ngực no đủ rắn chắc, làn da màu đồng cổ trông vô cùng khoẻ mạnh.

Mà Phong Tấn ở thân trên chỉnh tề, cổ áo chỉ hơi lệch một chút, quần ngủ anh chỉ kéo đến mắt cá chân, hiện ra dương v*t ở giữa vùng tam giác.

Trịnh Ý Đông cúi người, sườn mặt hắn dựa vào vai Phong Tấn, hai cánh môi bởi vì đau đớn mà trở nên nhợt nhạt, từ giữa cánh môi hắn tràn ra vài tiếng thở dốc.

Từng luồng hơi nóng ập đến phần da cổ Phong Tấn, làm anh có chút ngứa.

Phong Tấn vỗ vỗ quả mông to căng tròn của Trịnh Ý Đông, "Anh kẹp chặt quá, làm tôi đau rồi."

Nơi đó của đàn ông căn bản không phải dùng để làm tình, mà Trịnh Ý Đông lại là lần đầu tiên, đồ vật của Phong Tấn cũng quá thô to.

Màn dạo đầu cả hai chỉ làm qua loa vài phút, Trịnh Ý Đông đã gấp không chờ nổi ngồi xuống, trực tiếp đem cúc huyệt của hắn ngậm lấy dương v*t hùng dũng đang trong trạng thái cương cứng.

Mùi máu tươi tanh nồng nháy mắt lan tràn khắp căn phòng.

Không có gì bất ngờ, Trịnh Ý Đông chảy máu.

Phong Tấn nhắm mắt, cảm nhận rõ ở đó vừa ấm áp lại vừa chật hẹp, từng lớp thịt non nhẵn nhụi chen chúc vào nhau, cản trở anh đi vào.

"Đau à?" Nghe thấy làm đau Phong Tấn, Trịnh Ý Đông nâng lên mặt hôn nhẹ lên khoé môi anh, như là muốn an ủi.



"Em xin lỗi, là do em không chuẩn bị tốt." Trịnh Ý Đông hít sâu một hơi, áp xuống cảm giác không khoẻ truyền đến từ phía sau, nỗ lực thả lỏng cơ thể.

Sau một hồi, có máu bôi trơn và Trịnh Ý Đông phối hợp, đường dường như trở nên dễ dàng đi hơn.

Phong Tấn mười ngón tay bám vào vòng eo thon thả rắn chắc của đối phương, anh nâng hông, dương v*t gân guốc chậm rãi tiến sâu, sau đó rút ra, lại cắm vào, từng chút từng chút thăm dò.

Loại đau đớn như bị xé rách làm hai khiến Trịnh Ý Đông có cảm giác chỗ đó của hắn có phải bị hư luôn rồi hay không.

Phong Tấn buồn cười nhìn cơ bắp Trịnh Ý Đông căng chặt, bàn tay to nổi đầy gân xanh, biểu tình tuy có hơi dữ tợn, nhưng mà hắn vẫn cắn chặt răng không kêu ca tiếng nào.

Tính cách của anh cũng không muốn ngược đãi bạn giường, khi làm tình nhìn thấy đối phương sung sướng rên rỉ càng thú vị hơn.

Đâm chọc vài cái, đột nhiên cơ thể cường tráng tràn ngập cơ bắp lực lượng hiếm khi hơi run, một cảm giác tê dại ngưa ngứa vô cùng quái dị ở phía đó truyền đến, khiến hắn nhịn không được a một tiếng.

"Chạm tới rồi?"

Phong Tấn cười nhạt, "Điểm G của anh cũng không sâu lắm."

Trịnh Ý Đông cũng cười, hai cánh tay rắn rỏi chống trên giường, hắn nhẹ giọng nói: "Để em động đi, anh nằm hưởng thụ là được."

Phong Tấn nhướng mày đồng ý, buông tay ra, bộ dáng anh giống như con cá trên thớt mặc đối phương làm gì thì làm.

Trịnh Ý Đông ghi nhớ vị trí mà Phong Tấn vừa nãy chạm vào, hắn nhấc mông, phun ra nuốt vào dương v*t.

Cảm giác được người yêu lắp đầy thực sự làm người vui sướng, Trịnh Ý Đông lắc mông càng thêm hăng hái.

Yêu thầm Phong Tấn 15 năm, từ những sở thích ăn uống, trên giường Phong Tấn yêu nhất làm tư thế gì, loại người nào hợp khẩu vị với anh... Trịnh Ý Đông đều biết rõ.



Phong Tấn thích ăn đồ cay nóng, và cũng thích ăn tôm nhưng ghét bóc vỏ, anh thích kiểu người ôn nhu hiền thục như Tần Tô, trên giường lại thích dạng người phóng đãng không kiềm chế.

Theo cốt truyện, vì Tần Tô là kiểu người bảo thủ lúc trên giường, ghét ăn hải sản và những đồ có hương vị nồng, vậy nên Phong Tấn đã từ bỏ tất cả những điều mình yêu thích.

Từ những điều nhỏ nhặt nhất, anh hèn mọn lấy lòng, chỉ vì muốn được Tần Tô vui vẻ hài lòng.

Không ai thấy được, trong ánh mắt Trịnh Ý Đông, những ái dục và đố kị vặn vẹo thành một cục, giống như một màn sương đen chứa đầy độc tố.

Trịnh Ý Đông điên cuồng vặn vẹo cơ thể, Phong Tấn sảng khoái nhắm mắt, thi thoảng anh nâng hông, khiến phần dưới của hai người gắn bó với nhau càng sâu hơn.

"Phong Tấn..."

Giọng nói Trịnh Ý Đông rất hay và êm tai, bên trong chứa đựng vô vàn cảm xúc và tình yêu khó diễn tả.

Trịnh Ý Đông thoả mãn cúi người hôn môi người yêu, răng môi triền miên gắn bó.

Không khí trong căn phòng quay cuồng sóng nhiệt nóng bỏng, nền gạch bóng loáng phản chiếu hai cơ thể cao lớn dán chặt lấy nhau.

Phong Tấn thích ăn tôm, hắn sẽ bóc vỏ. Muốn ăn đồ cay nóng cũng được, thích người phóng đãng cũng chẳng sao, hắn sẽ vì anh mà thay đổi.

Đôi tay hắn tuy chai sần xấu xí, hai mươi mấy năm chỉ biết cầm súng đạn huỷ diệt sinh mệnh. Nhưng vì Phong Tấn, hắn sẽ dùng nó xuống bếp làm việc hằng ngày, nâng niu chăm sóc anh từng li từng tí.

Kể cả nếu anh muốn ngôi sao, hắn cũng sẽ tìm cách hái xuống cho anh.

Giới hạn của Trịnh Ý Đông là Phong Tấn.