Phong Tấn lười nhác nâng mí mắt, trong lúc lơ đãng anh thấy máy điều hoà đang hoạt động, mơ màng nghĩ đến, hình như anh không có bật nó mà.
Một tiếng cạch —— Cửa mở.
Hương thơm của đồ ăn lập tức tràn khắp khoang mũi Phong Tấn.
Lúc đầu Phong Tấn cho rằng là do trợ lý Trần kêu dì Hoa đến chăm sóc nấu cơm cho anh, vì vậy cho nên anh không có nghi ngờ gì mà tiếp tục chôn mình vào ổ chăn ấm áp dễ chịu.
"Phong Tấn, anh dậy chưa?"
Buổi sáng nay Trịnh Ý Đông ăn mặc một chiếc áo hoodie và tròng thêm áo giữ nhiệt ở bên trong, đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc bởi chiếc quần tây, biểu tình cứng ngắc ngày thường hiếm khi trở nên mềm mại nhìn người đàn ông đang ấp mình ở trên giường.
Vừa dứt lời, Trịnh Ý Đông đã thấy người ở trên giường bật dậy.
Phong Tấn nhướng mày nhìn Trịnh Ý Đông đứng ở ngoài cửa.
"Anh vào đây bằng cách nào?"
Trên tay Trịnh Ý Đông bưng một cái mâm, trên đó đựng vài cái chén nhỏ đang bốc khói, hiển nhiên đồ ăn mới được làm xong gần đây.
"Cạy khoá."
Trịnh Ý Đông thản nhiên trả lời, hắn hoàn toàn không ý thức được, việc trộm lẻn vào nhà người khác là phạm pháp.
Phong Tấn nhíu mày như là tự hỏi —— Thực ra là buồn ngủ.
Trịnh Ý Đông đặt mâm ở trên bàn, ánh mắt ôn hoà nhìn anh.
Có lẽ là vừa mới thức dậy, vẻ mặt Phong Tấn có chút ngốc ngốc, má phải bởi vì nằm nghiêng một thời gian dài mà hơi đỏ đỏ.
Sương mù ở hai mắt anh còn chưa tan đi, giọng nói mang theo giọng mũi, mềm như bông.
Trịnh Ý Động cảm thấy hiện tại Phong Tấn rất đáng yêu.
Trịnh Ý Đông nhịn không được giơ bàn tay lên, đè lại vài ngọn tóc đang cong queo trên mái tóc xù xù của anh, "Anh muốn ngủ thêm không?"
"Đồ ăn thì sao?" Phong Tấn con ngươi khẽ nâng, lông mi anh run rẩy, mơ hồ có thể nhìn thấy bàn tay người đàn ông đang xoa xoa làm loạn trên đầu mình.
"Anh cứ ngủ đi, chừng nào dậy thì em hâm lại đồ ăn là được." Trịnh Ý Đông trong ánh mắt không vui của Phong Tấn tiếc nuối thu hồi tay.
"Tôi cũng rất muốn dậy, nhưng mà tôi rất lười." Phong Tấn nhắm mắt, tiếp tục nằm xuống giường, giống như con mèo cao quý và ưu nhã duỗi người.
Phong Tấn vừa nói xong câu, đã cảm nhận trọng lượng ở phía sau lưng lập tức biến mất.
Anh mở mắt ra, trước mặt là yết hầu đang nhô lên ở cổ và hàm dưới của Trịnh Ý Đông.
"..."
Cậu ấm nhà họ Phong lâm vào trầm mặc, đây là không phải lần đầu anh được người khác ôm, nhưng mà được ôm bằng tư thế ôm công chúa thì là lần đầu tiên.
"Nếu anh không muốn động thì em bế anh đi là được." Trịnh Ý Đông hơi cúi đầu cười khẽ, yết hầu gợi cảm lăn lên xuống, từ cổ họng hắn phát ra tiếng cười êm tai trầm thấp.
Phong Tấn có loại ảo giác cả người anh tê dại, bởi tiếng cười quyến rũ của Trịnh Ý Đông.
Anh công nhận, nếu không có đường sẹo dữ tợn gồ ghề kia ở trên khuôn mặt, Trịnh Ý Đông chắc chắn sẽ rất đẹp trai, không thua kém gì những ngôi sao trẻ đang nổi tiếng ngoài kia.
Thậm chí còn đẹp hơn, vì khí chất hoang dã như con dã thú khát máu trên người hắn không thể nào che giấu được.
Nhạy bén nhận ra Phong Tấn thất thần vì hắn, Trịnh Ý Đông trong lòng nở hoa, gót chân dường như mang theo gió từng nhịp nhẹ nhàng bước đi.
Trịnh Ý Đông bế Phong Tấn vào phòng tắm, đặt anh lên bồn rửa mặt.
Phong Tấn nhìn Trịnh Ý Đông lấy ra bàn chải, nặn kem đánh răng, giơ ở trước mặt anh.
"Có cần em giúp anh không?"
Giọng điệu Trịnh Ý Đông nồng đậm mong chờ.
Phong Tấn: "... Không cần."
Trịnh Ý Đông có chút thất vọng lên tiếng, chờ Phong Tấn đánh răng rửa mặt xong, lại bế anh trở về giường.
Lúc đầu Phong Tấn còn cảm giác có chút không quen, sau một hồi cũng tự nhiên tiếp nhận chuyện mình được người đàn ông khác bế kiểu công chúa.
Cũng không tệ, cũng không tệ.
Phong Tấn ngồi trên giường, thấy rõ Trịnh Ý Đông đang bê cái chén, anh giơ tay muốn nhận lấy.
Nhưng mà Trịnh Ý Đông lại tránh tay anh ra, hắn ngồi ở mép giường, múc một muỗng đưa đến bên khoé miệng Phong Tấn.
Đi đường phải bế công chúa, ăn cũng nhờ người đút, Phong Tấn có cảm giác Trịnh Ý Đông đang chăm sóc người tàn tật.
Mà người tàn tật là anh...
Ăn sáng tại trên giường xong, Phong Tấn càng thêm biếng nhác.
Trịnh Ý Đông dọn chén muỗng xong, hắn bưng cốc nước tới.
Phong Tấn nhịn không được, anh trêu đùa: "Trịnh Ý Đông, tôi là ông cố ông sơ của anh đó à?"
Anh nghĩ lại rồi, đây chẳng phải là đang chăm sóc người tàn tật, mà là hầu hạ tổ tông thì đúng hơn.
Trịnh Ý Đông lắc đầu, "Anh là người em yêu mà."
Phong Tấn là người duy nhất được hắn cẩn thận từng li từng tí, ôn nhu đối đãi.
Phong Tấn chưa bao giờ thấy người nào lấy muỗng múc nước lọc, đút cho người khác uống, Trịnh Ý Đông chắc là người đầu tiên.
"Nếu anh chiều tôi như thế, tôi sẽ nhịn không được đè anh ra chịch chịch đấy."
Phong Tấn chăm chú nhìn Trịnh Ý Đông, chỉ thấy hàng lông mày người đối diện nhẹ nhàng nhíu.
"Chịch? Là làm tình à?"
Trịnh Ý Đông vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thực ra đầu óc hắn loạn thành một đoàn.
Anh Tấn muốn làm tình với hắn.
Suy nghĩ này dường như trở thành một quả bóng, điên cuồng xẹt ngang xẹt dọc trong đại não bộ hắn.
Sau đó hiện ra hai Trịnh Ý Đông phiên bản nhỏ.
Bóng hình một ăn mặc áo choàng màu trắng tinh khiết trong suốt gần như sắp biến mất, nó liên tục lên tiếng phản đối, "Không được, cậu không thể làm tình cùng anh ấy. Loại thấp kém như cậu sao có thể làm bẩn anh ấy chứ."
Một người ăn mặc áo choàng màu đen, biểu tình nó vặn vẹo mang theo sự cố chấp âm u: "Đồng ý! Đồng ý đi! Mau kéo anh ấy xuống bùn lầy cùng mày, anh ấy sẽ mãi là của mày, không ai thể cướp đi, anh ấy sẽ mãi ở bên mày, vĩnh viễn..."
Trịnh Ý Đông trầm mặc, giờ phút này ngón tay hắn điên cuồng run rẩy.
Là bởi vì quá hưng phấn.
Hiển nhiên Phong Tấn cũng thấy dược động tác này của hắn.
Anh cho rằng nghe anh nói như vậy, Trịnh Ý Đông hoảng sợ, hoặc là tức giận, ngón tay mới run rẩy như vậy.
"Không muốn?" Âm thanh Phong Tấn mang theo chút tiếc nuối, "Thôi không sao, tôi không thích mối quan hệ ràng buộc."
Tiếng nói của Phong Tấn như biến thành cây búa, mạnh mẽ gõ vào đầu Trịnh Ý Đông, làm hắn nháy mắt hoàn hồn.
"Không..." Trịnh Ý Đông vội vàng nói, giọng nói hắn khàn khàn mất tiếng, "Do hạnh phúc ập đến quá bất ngờ, em không kịp trở tay, nên có chút choáng váng."
Hai mắt Trịnh Ý Đông sáng lấp lánh, gấp không chờ nổi mà nói: "Làm tình sao? Em đương nhiên nguyện ý."