Một năm sau.
Nguyễn Thanh Nhã mở cửa bước vào đã gặp Huỳnh Công Nam ngồi trên ghế lau tay cho Trần Tuyết Nhi.
"Công Nam, con về nghỉ ngơi trước đi, bác ở đây chăm sóc Tuyết Nhi được rồi, con vừa làm về mệt còn phải tất bật ở đây với con bé, sức lực nào chịu nổi."
Không phải lần đầu bà mở miệng khuyên can, nhưng một năm qua hầu như anh chưa từng bỏ sót một ngày, đều đặn đến chăm sóc trò chuyện cùng cô.
"Con ở đây với em ấy, bác cứ nghỉ ngơi trước, khi nào mệt con sẽ nghỉ.", anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn bà.
Đây cũng không phải lần đầu anh từ chối bà, thế nên nó lại trở thành một câu cửa miệng quen thuộc.
"Haizzz... Tuyết Nhi à!!! Con mau tỉnh dậy đi, con còn nằm lì ở đó chắc mấy con đường ở bệnh viện đều bị Công Nam đi mòn hết mất, sáng trưa chiều, không sót buổi nào đến thăm con mà con còn chưa chịu tỉnh... Con bé vô tâm.", Nguyễn Thanh Nhã cốc nhẹ vào đầu cô rồi cười tươi bước vào gian phòng nhỏ bên trong nghỉ ngơi.
"Em nghe mẹ nói gì không? Cô bé vô tâm, một năm rồi em không ngó ngàng gì đến anh biết anh buồn lắm không? Nói chuyện một mình đúng là chán chết được.", anh cười tươi lau tay còn lại cho cô.
Một năm qua, cô hôn mê suốt một năm không có dấu hiệu tỉnh lại, hàng ngày mọi người thăm hỏi trò chuyện động viên với cô, kể biết bao chuyện đời thường.
Bạn thân từng người lần lượt tổ chức đám cưới, vậy mà cô vẫn nằm im không động.
Huỳnh Công Nam cầm chiếc thiệp cưới trên tay, cười tươi: "Em nói xem, khi nào mới tới lượt chúng ta? Họ đều có đôi có cặp, dự đám cưới một mình rất buồn tẻ, em nhanh tỉnh dậy cùng anh tổ chức một hôn lễ long trọng để lấy lại tiền mừng được không? Anh tốn nhiều lắm rồi đó."
Câu nói vừa ngừng, ngón tay cô khẽ động đậy.
Anh vứt ngay tấm thiệp, cầm lấy tay cô: "Em nghe anh nói phải không? Em vừa động đậy đúng không? Tuyết Nhi!!!"
Mắt cô khó khăn nhấc lên từng chút từng chút, yếu ớt nhìn anh.
"Tuyết Nhi!!! Em tỉnh rồi, em tỉnh rồi!!!"
"Bác sĩ, bác sĩ...", anh liên tục ấn vào chuông đầu giường gọi bác sĩ đến.
Nguyễn Thanh Nhã vội chạy ra: "Có chuyện gì? Tuyết Nhi xảy ra chuyện sao?"
Bác sĩ tức tốc chạy đến, khám sàng lọc một lượt.
"Chúc mừng gia đình, bệnh nhân đã hoàn toàn hồi phục."
Nguyễn Thanh Nhã mừng rơi nước mắt, cúi đầu: "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn."
Huỳnh Công Nam chăm chú nhìn cô gái trên giường: "Cần kiểm tra kỹ hơn không? Phải đảm bảo cô ấy khoẻ mạnh trăm phần trăm."
"Đương nhiên, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện cho cô ấy.", vị bác sĩ cười tươi, gánh nặng trong lòng cuối cùng đã được gỡ ra, một năm mất ăn mất ngủ nay đã được bù đắp thoả đáng.
"Con muốn ăn gì không? Có khát hay khó chịu ở đâu không? Nói mẹ biết đi con.", Nguyễn Thanh Nhã ngồi xuống ghế tay chân luống cuống không biết để nơi nào.
Trần Tuyết Nhi lắc đầu, chỉ chỉ vào cổ họng rồi chỉ vào bình nước trên bàn.
"Uống nước sao? Đợi mẹ."
Nguyễn Thanh Nhã rót nước đưa tới.
"Con không sao đâu mẹ.", uống xong ngụm nước đầu, Trần Tuyết Nhi khó nhọc nói từng chữ.
"Tạ ơn trời phù hộ, con gái cuối cùng cũng tỉnh rồi... Để mẹ đi gọi điện cho ba với chị con hay sẵn tiện mua trái cây tạ lễ, con ở đây với Công Nam nha, chút mẹ quay lại liền.", Nguyễn Thanh Nhã lấy điện thoại đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng mẹ mình khuất xa, cô cười tươi.
Bà nội nói đúng, nơi thuộc về cô chính là nơi này.
Biết bao người yêu thương mong cô sống tốt, biết bao người đau thương nếu cô rời đi, là nhà cô, ngôi nhà thuộc về riêng cô.
"Em tỉnh rồi.", Huỳnh Công Nam yên lặng từ đầu đến cuối, bước đến ôm cô vào lòng.
Giây trước anh còn nghĩ đây lại là một giấc mộng, bởi nó quá đẹp.
"Ừm.. Em tỉnh rồi.", cô gật đầu, nước mắt chực chờ rơi.
Bao ngày qua nằm ở đây, dù cô không thể cử động cũng không thể nói chuyện nhưng có thể nghe tất cả mọi thứ.
Từng câu từng chữ thấm sâu vào tim cô, những vui buồn mọi người tâm sự đều len lỏi vào tâm trí cô.
Những lần tưởng bản thân gục ngã không còn sức chống đỡ cô lại nghe anh thì thào bên tai mình, thiết tha gọi cô tỉnh dậy.
Chính vì có anh, có mọi người làm động lực giúp cô đấu tranh với chất độc tiềm ẩn len lỏi thừa cơ hội cướp đi mạng sống cô bất kỳ lúc nào.
"Em nhớ anh... Nhớ anh nhiều lắm.."
Cô thều thào bên tai anh, siết chặt hơn vòng tay mình.
"Anh cũng nhớ em, bảo bối của anh, anh nhớ em.", Huỳnh Công Nam gật đầu, bao xúc cảm kìm nén nay đã được bộc lộ, anh ra sức ôm cô vào lòng.
"Em xin lỗi, để anh phải chờ lâu.", cô vùi đầu vào hỏm cô anh, ngửi mùi hương quen thuộc.
Thời gian trôi qua không thể lấy lại, bắt anh chờ hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều là tìm kiếm một chút hy vọng trong vô vàng tuyệt vọng.
Nếu phải nói lời xin lỗi thì người nên nói là cô mới đúng.
"Không lâu, không lâu, em tỉnh lại là tốt rồi.", anh vui mừng muốn nhảy cẩng lên.
Hình tượng boss cool ngầu gì chứ?
Ông chủ lạnh lùng gì chứ?
Nam thần vô tâm vô tình gì chứ?
Giờ đây anh chỉ muốn cho cả thế giới biết rằng anh đang rất vui rất hạnh phúc.
Cô nghẹn ngào nhỏ giọng bên tai anh: "Em rất muốn mở mắt nhưng không thể, em nghe hết những gì anh nói nhưng không thể đáp lời... Em cứ tưởng mình không thể gặp anh được nữa... Em cứ tưởng chúng mình sẽ phải âm dương cách biệt mãi mãi..."
Anh thả cô ra, hôn lên trán rồi xuống chóp mũi, hôn cả đôi môi khô khốc tái nhợt.
"Chúng ta kết hôn nhé!!! Làm vợ anh, được không? Từ nay về sau chúng ta sẽ là một đôi uyên ương sống chết có nhau."
Câu nói này chính là điều khẳng định rằng, cô và anh sẽ thiên trường địa cửu, bạc đầu đến già, sẽ không có chia ly, không có cách biệt.
Cô mỉm cười gật đầu: "Em đồng ý, đồng ý."