Trả Lại Thanh Xuân

Chương 79: Kết cục (5)




"Nếu nói vậy thì những âm mưu thâm độc các người sắp đặt chia rẽ tôi và Tuyết Nhi thì xem là thế nào? Những việc các người làm với cô ấy không tính là vô tình vô cảm à? Năm năm qua tôi xém bước vào cửa quỷ môn quan bao nhiêu lần không phải các người rõ nhất sao? Cô ấy sống khổ sở không biết tình yêu là gì suốt năm năm đó lại được các người xem là điều đương nhiên hả?", anh giận dữ chất vấn Trịnh Mỹ Kỳ, tròng mắt đỏ ngầu hằn tia máu li ti.

"Nếu cô ta không xuất hiện, anh không yêu cô ta thì đâu có chuyện gì xảy ra.", Trịnh Mỹ Kỳ cố chấp bất phân trái phải.

Huỳnh Công Nam cười lớn: "Muốn chối bỏ tội ác của mình cũng nên tìm một lý do hợp lý hơn."

"Vì cô ta anh mới vô tâm với bọn em, bất chấp đúng sai bênh vực, cũng chỉ vì sự xuất hiện của cô ta mà tình yêu thuần khiết bọn em dành cho anh đều bị vấy bẩn, còn không phải tại cô ta thì tại ai.", Trịnh Đình không cam tâm, mắt đỏ ngầu cãi lại.

"Dừng.", anh giơ tay cắt ngang đoạn đối thoại, lạnh lùng cất lời: "Tội ác các người bày ra chỉ muốn dùng những điều vô lý này bao biện sao? Nếu nói suông bằng miệng có thể chống chế lỗi lầm thì tôi có thể đưa ra vài lý do thuyết phục hơn các người nhiều..."

"Anh không quan tâm tới những tình cảm em dành cho anh sao? Bọn em chỉ vì yêu anh thì có  tội tình chi?", Trịnh Mỹ Kỳ yếu ớt nhìn anh, ánh sáng duy nhất trên cuộc đời cô ta muốn nắm lấy.

"Yêu tôi? Vì yêu tôi mà hết lần này đến lần khác hãm hại người con gái tôi xem là cả mạng sống... Tình yêu của các người nguy hiểm y hệt rắn rết, tôi đây không dám chạm vào.", anh trợn mắt đứng bật dậy, quăng thẳng tập tài liệu vào mặt hai người.

Ảnh chụp các buổi giao dịch ngầm của bọn họ, đoạn băng ghi hình, lời khai của tất cả tay sai phía dưới,...v..v...

Anh bước đến đứng trên cao nhìn xuống như một vị thần: "Các người nghĩ tìm cách xoá sạch thì tôi không thể tìm ra, diệt khẩu rồi sẽ không còn ai biết??? Ông trời luôn có mắt, kẻ làm ác không hở trước cũng lộ sau... Còn gì muốn trăn trối nói hết một lượt, bớt nói lời vô nghĩa."

"Anh nghĩ chúng tôi không chuẩn bị cho tình huống xấu nhất xảy ra sao?", Trịnh Mỹ Kỳ cười khẩy nhìn anh, thái độ biến đổi 360 độ.

Trong tay cô ta giữ một chiếc điều khiển có hai màu, hình dáng nhỏ bằng viên thuốc.

Đây là loại thuốc độc điều khiển từ xa hiện đại nhất hiện nay.

Điểm ưu việt của nó chính là con chíp chứa thuốc độc rất nhỏ và rất dễ nguỵ trang gắn lên cơ thể vật chủ tìm cách xâm nhập vào bên trong.

Chỉ cần một lượng độc nhỏ có thể khiến người trúng độc đau như vạn tiễn xuyên tâm, sống không bằng chết.

"Cô nghĩ một chút trò vặt vãnh này có thể hù doạ tôi?", Huỳnh Công Nam giơ lên một con chíp màu trắng nho nhỏ, quăng xuống trước mặt cô ta.

Anh xoay người bước đi: "Lời trăn trối cuối cùng xem như kết thúc."

"Anh nghĩ chỉ có một con chip này thôi à? Trên người cô ta, trong vết thương cô ta và cả trên cơ thể cô ta đều có, tôi đã kích hoạt nó, không chừng giờ này cô ta đang giãy giụa cầu xin ai đó có thể giết mình đi... Hahaha... Dù tôi có chết cũng phải kéo cô ta theo, dù có là ma tôi cũng không muốn nhìn các người sống hạnh phúc.", Trịnh Mỹ Kỳ cười điên dại, như dã thú bị bắt vào bẫy.

Tự làm tổn thương mình để thoát ra hoặc gầm gừ cho đối phương khiếp sợ dè chừng mình.

"Đem cả hai người họ trải nghiệm hết những gì trong tài liệu đã điều tra được, sẵn tiện bán làm gà* một thời gian, cho biết cảm giác hết người này đến người khác lăng nhục sẽ ra sao, sau khi xử lý xong báo cáo ngay cho tôi, tôi còn nhiều trò vui để họ trải nghiệm.", anh tức giận ra lệnh cho Hạ Huyền, tức tốc rời đi không ngoảnh lại một lần.

*Gà: Ám chỉ gái mại dâm.

Hạ Huyền với tay chưa mở miệng thì người đã biến mất: "Chưa kịp hỏi còn tên đó xử lý thế nào đây? Bán nam bán nữ cũng có thể phục vụ mà đúng không?", nói xong tự gật đầu tán thành.

"Đem đi.", hạ lệnh xuống cho vệ sĩ rồi xoay người bước đi: "Cho các người đi gặp tên bác sĩ thần kinh không ổn định kia... Nhớ tới thôi đã thấy rùng mình."

***

Trần Tuyết Nhi vẫn đang nằm trong phòng phẩu thuật, y bác sĩ xung quanh đều toát mồ hôi lạnh.

Đang yên đang lành cô lại rên la nhăn nhó mặc dù đã gây mê cùng gây tê, trói tay trói chân vẫn giãy giụa kịch liệt, đáng sợ không chứ.

"Huyết áp."

"60."

"Nhịp tim."

"40... 60."

"Sao lại thế này, khi nãy còn đang bình thường."

"Nhịp tim lại tiếp tục giảm, có dấu hiệu ngừng thở."

"Kích tim, nhanh."

Cả nhóm bác sĩ mặc dù đang rất lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh xử lý từng chút một.

"Cô gái xuất hiện dấu hiệu trúng độc, trưởng khoa, anh xem.", nữ bác sĩ chăm chú quan sát Trần Tuyết Nhi, những vết bầm tím tái dần xuất hiện trên cơ thể cô.

"Hai người lấy mẫu máu đi xét nghiệm ngay lập tức, còn lại tiếp tục gắp đạn ra, cố gắng duy trì nhịp tim cùng nhịp thở cho cô ấy.", bác sĩ trưởng khoa phân phó rồi bước nhanh ra cửa.

Trần Tuyết Nhi mơ màng trong làn sương trắng xoá, cô cố gắng nhìn rõ mọi thứ xung quanh nhưng chỉ toàn một màu trắng.

"Tuyết Nhi!!!"

Cô giật mình, xoay người về hướng phát ra âm thanh: "Bà nội? Là bà đúng không?"

"Con mau tới đây!!!"

Giọng nói vang vọng khắp nơi.

"Bà ở đâu? Bà nội, bà đang ở đâu?", cô lần mò từ từ bước tới, chạm vào một bậc thang sương mờ liền biến mất, mọi thứ trở nên sáng tỏ hơn bao giờ.

Gian nhà mang phong cách cổ điển xa xưa trông rất quen mắt, hàng cây mười giờ, bộ bàn ghế gỗ trưng bày giữa nhà, những chiếc đèn sợi đốt toả ra ánh sáng vàng soi rọi khắp mọi nơi.

"Bà nội, bà ở đây sao?", cô rụt rè bước vào trong.

Bà cụ từ cửa sau bước ra, trên tay cầm theo một chiếc lồng đèn màu đỏ, cười nhân hậu: "Sao con lại tới đây, nơi này vốn không dành cho con."

"Bà nội... Con nhớ bà lắm, bà nội...", cô nhào tới ôm bà nhưng lại đâm thẳng vào cửa một cú đau đớn.

Đúng là bà nội, sao cô lại không thể ôm bà, sao lại thế này?

Bà cụ Trần giữ nguyên nét cười ôn tồn bảo: "Lồng đèn này con cầm lấy, đi thẳng đừng ngoảnh đầu lại sẽ về nơi mà con muốn về."

Trần Tuyết Nhi rưng rưng nước mắt lắc đầu: "Con muốn ở đây với nội... Nội đừng đuổi con đi mà."

"Ngoan, nơi này không thuộc về con, có nhiều người đang chờ con phía trước, cố gắng sống thật tốt biết không?", bà cụ Trần nhét tay cầm vào tay cô, sau đó biến mất.

"Bà nội... Bà nội...", cô gào thét trong không trung, nước mắt lã chã rơi.

Siết chặt chiếc đèn lồng trong tay, cô đứng dậy từ từ bước về phía trước.

Bỗng nhiên cô rơi vào một khung cảnh, trời mưa tầm tã nhưng không hề làm ướt người cô.

Một bóng đen cuộn tròn ngồi đối diện, cô tò mò bước tới trước xem.

"Tuyết Nhi!!! Em có nhớ anh từng nói nếu em rời đi anh cũng không còn dũng khí nào để tồn tại, bây giờ anh đi tìm em, chờ anh."

Người đó không ai khác là Huỳnh Công Nam, cả người anh ướt sũng đôi môi tái nhợt cười đau đớn nhìn chăm chăm tấm ảnh trên mộ bia.

Trần Tuyết Nhi bước tới vỗ vai anh nhưng tình trạng ấy lại lặp lại, cô chộp phải không trung, thử bao nhiêu lần vẫn thế.

Cô khựng người nhìn bàn tay mình rồi nhìn theo người đàn ông đang bất chấp giá lạnh ôm bia đá vuốt ve.

Cô giật mình suýt ngã ngửa khi thấy tấm ảnh trên đó.

Người trong ảnh là cô.

Cô chết rồi, chết rồi sao?

"Công Nam, em ở đây, em ở đây!!!", cô ra sức gọi anh nhưng gọi thế nào anh cũng không quay lại.

"Em ở đây, em vẫn còn sống mà... Công Nam."

Cô chạy tới quơ tay múa chân trước mặt anh, làm mọi cách để anh nhìn thấy cô.

"Ngoan, anh tới tìm em ngay!!! Chúng ta không bao giờ chia cách nữa.", Huỳnh Công Nam cầm bình rượu trên tay, mắt yêu chiều nhìn cô gái cười ngọt ngào trong ảnh.

"Đừng mà, anh đừng chết, em vẫn còn ở đây, anh đừng chết mà.", cô cố sức vẫy vùng, đau đớn mà bất lực.

Lại rơi vào một khung cảnh khác, là nhà xác của một bệnh viện.

Ba mẹ anh chị và cả cháu cô đang khóc trong nghẹn ngào, thay nhau nắm níu mong người đang nằm cứng đờ trên băng ca tỉnh lại.

"Tuyết Nhi, sao con bỏ mẹ đi, sao con nở lòng nào để mẹ lại mà rời đi vậy hả? Con gái của mẹ."

"Tuyết Nhi!!! Sao ông trời lại bất công vậy? Sao lại cướp em đi đột ngột, con bé có tội tình gì đâu chứ... Tuyết Nhi..."

Trần Tuyết Nhi khuỵ gối thẫn thờ nhìn khung cảnh trước mặt, gia đình cô, mọi người... đang khóc gọi tên cô.

Cái xác kia là cô sao?

Cô rất muốn vén chiếc khăn trắng kia lên xem thử gương mặt mình, cô không tin bản thân đã chết, không phải cô chỉ bị thương nhẹ thôi sao? Công Nam không thể nào để cô ra đi vì một vết thương nho nhỏ.

Chắc chắc là ảo giác, là ảo giác.

Nhìn ra cửa, cô lại thấy Huỳnh Công Nam đang đứng như một hình nộm vẽ gương mặt tuyệt vọng cùng cực.

Anh chỉ đứng nhìn từ xa.

Bởi anh biết do bản thân không bảo vệ cô chu toàn nên mới xảy ra cớ sự ngày hôm nay.

Anh không còn mặt mũi nào đối diện với gia đình cô nữa.

Không, cô không muốn chết, nếu cô chết gia đình cô phải sống ra sao? Anh sẽ thế nào?

Cô phải tìm đường trở về, cô phải quay về, bà nội nói đúng, có rất nhiều người đang chờ đợi cô trở về.

Cô phải quay về.

Bật người dậy cô chạy thật nhanh về phía trước.

Đúng rồi, chạy thật nhanh mới về bên anh được, chạy về phía trước sẽ tìm thấy lối về.

"Ý chí sinh tồn của cô gái này rất mạnh mẽ."

"Tôi vừa tìm thấy một con chip trong vết thương, hình như nó cùng viên đạn xâm nhập vào cơ thể."

Bác sĩ trưởng khoa vội nói: "Đem nó đi kiểm tra."

Bác sĩ này chạy ra đã có bác sĩ khác chạy vào: "Kết quả xét nghiệm đã có, cô ấy bị trúng độc cấp tính, anh xem."

Một vị bác sĩ khác xem tư liệu, mắt sáng quắc: "Loại độc này trước đây tôi từng gặp, đã thí nghiệm ra thuốc giải, có thể dùng thử cho cô ấy không?"

Viện trưởng ngẫm nghĩ giây lát, mạnh dạn gật đầu: "Được, nước xa không cứu được lửa gần, cứu người cấp bách, sau này tôi sẽ báo cáo cho chủ tịch Huỳnh."

Huỳnh Công Nam tới nơi đã lao nhanh vào phòng phẩu thuật mặc kệ sự ngăn cản của bảo vệ lẫn y tá: "Tránh ra, các người mau tránh ra cho tôi, cô ấy đang trúng độc, còn chậm trễ sẽ không giữ được mạng."

"Anh bình tĩnh, đây là khu vực cấm người ngoài vào, nếu anh mang vi khuẩn vào không gian bên trong sẽ ảnh hưởng lớn hơn đến bệnh nhân phẩu thuật."

"Đúng vậy, anh ở yên đây chờ đã, bác sĩ đang phẩu thuật bên trong, có vấn đề sẽ báo ngay, anh đừng manh động."

Biết bao lời khuyên của y tá hớt hãi chạy theo ngăn cản cuối cùng cũng giữ chân anh lại.

Chỉ còn một cánh cửa, một cách cửa ngăn cách duy nhất để anh thấy cô vẫn tồn tại.

"Mời anh ra ngoài chờ.", nữ y tá nhẹ nhàng mời anh, sức lực người đàn ông này quá mạnh, lúc bản thân mất khống chế còn dữ tợn hơn cả hổ báo, không dễ chọc.

Lưu luyến nhìn cánh cửa đóng chặt, anh ngoảnh mặt bước ra ngoài.

Hai giờ sau, đèn đỏ tắt ngóm, cửa phòng phẩu thuật mở toang ra.

Huỳnh Công Nam bật dậy như chiếc lò xo, bước đến: "Cô ấy sao rồi? Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

"Bệnh nhân đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, chỉ là...", Trưởng khoa ngập ngừng.

"Chỉ là thế nào?"

Bác sĩ trưởng khoa e dè đôi chút, thở dài thườn thượt: "Ngoài hai viên đạn trên cơ thể, cô ấy còn bị trúng một lượng độc khá lớn, chúng tôi đã cố gắng hết sức giải nhưng do độc đã ngấm sâu vào cơ thể, trong 24 giờ tới nếu cô ấy có thể tỉnh dậy đồng nghĩa chất độc đã được loại bỏ hoàn toàn, còn nếu không, e rằng sẽ phải sống trong tình trạng người thực vật suốt quãng đời còn lại."

Anh trợn mắt giận dữ quát: "Tôi giao em ấy cho các người, vậy mà các người xử lý thế này à? Nếu trúng độc tại sao ngay từ đầu không phát hiện? Trình độ y học của các người có cần tôi gọi tổ chức y tế thế giới xem xét lại không hả?"

Cả nhóm y bác sĩ mệt mỏi vì cuộc phẫu thuật đang ngáp ngắn ngáp dài, nghe xong "tối hậu thư" của anh liền bừng tỉnh, mắt sáng như sao cúi thấp đầu không dám hó hé.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong chủ tịch thông cảm, người hạ độc cố tình dùng thiết bị hiện đại cài con chip vào cơ thể cô ấy, chỉ khi kích hoạt mới phát độc, là do chúng tôi sơ suất không kiểm tra kỹ... Nếu chủ tịch có thể động viên khích lệ cho cô ấy thêm niềm tin, tôi chắc rằng cô ấy sẽ vượt qua thử thách lần này, bởi ý chí sinh tồn của cô ấy rất lớn.", bác sĩ trưởng khoa tuy dè chừng thế lực của anh nhưng không phải chưa từng gặp qua trường hợp thế này.

Nên nói phải nói, nên nhận lỗi phải nhận và đặt biệt nên nhắc nhở đối phương vấn đề quan trọng nhất mà họ cần quan tâm.

"Hiện tại tôi có thể vào thăm cô ấy không?", anh lướt qua họ bước tới cửa phòng phẩu thuật, nhớ đến lời dặn dò ban nãy của y tá, anh khựng người không đi tiếp.

"Được, nhưng phải mặc đồ bảo hộ và khử khuẩn.", bác sĩ trưởng khoa cười nhân hậu gật đầu.

Trong phòng hậu phẩu, Trần Tuyết Nhi nằm trên chiếc giường lớn, trên người được xử lý sạch sẽ, chỉ có điều cơ thể gắn chi chít máy móc, tay chân cũng bị trói vào bốn góc giường đề phòng tình trạng tự mình tổn thương mình.

Tiếng tít tít phát ra từ máy đo điện tim, tiếng nhỏ giọt của bình thuốc dẫn đang truyền vào cơ thể cô.

Cô vẫn yên lặng ở đó.

Huỳnh Công Nam ngồi xuống ghế, cách một lớp đồ bảo hộ vuốt ve gương mặt cô.

"Bọn họ lại tiêm trên người em nhiều kim tiêm thế sao? Họ không biết em sợ nhất là bị tiêm à?"

"Tuyết Nhi!!! Anh đến bên em đây, anh xin lỗi, chắc em rất thất vọng về anh."

"Lần nào nghe lời xin lỗi từ anh em cũng phải chịu đau đớn, anh không xứng nói ba từ đó đúng không?"

Nắm chặt tay cô, anh áp vào má mình cảm nhận được cơ thể cô lạnh toát, trong phòng vô trùng này nhiệt độ thật khiến người ta run rẩy.

Anh âu yếm nhìn cô, môi nhẹ cong.

"Em tỉnh dậy với anh được không? Sau khi tỉnh dậy chúng ta sẽ kết hôn, sống bên nhau trọn đời trọn kiếp, không phân không ly."

"Em có nhớ mình từng nói muốn cùng anh chu du khắp thế gian, ngắm mây ngắm sông ngắm cảnh, có anh có em và có con của chúng ta."

"Thật ra trong năm năm qua anh đã lên biết bao kế hoạch, sau khi gặp em sẽ nói với em những gì, dẫn em đến đâu hay tương lai chúng ta sẽ hạnh phúc thế nào."

"Em muốn biết lắm đúng không? Nếu vậy thì mau tỉnh dậy, tỉnh dậy rồi anh sẽ kể em nghe hết mọi thứ."

"Anh yêu em, chưa bao giờ ngưng nghỉ, chưa bao giờ anh quên rằng em là tín ngưỡng tuyệt đối của đời anh... Anh xin em hãy tỉnh lại."

Giọt nước mắt anh rơi, chưa bao giờ anh hy vọng phép màu có thể xuất hiện như bây giờ.

Nếu nước mắt có thể giúp cô hồi sinh, anh nguyện khóc cạn tuyến lệ.

Nếu nụ hôn có thể giúp cô tỉnh dậy, anh nguyện hôn cô đến suốt đời.