Thật ra anh đã lên kế hoạch này từ sớm, chiếc nhẫn kia cũng phải đặt từ bên Trung Quốc gửi về, giấy tờ thủ tục khá rườm rà..
Muốn làm cho cô bất ngờ, muốn cho cô có những kỉ niệm khó quên, lưu giữ thật lâu trong tiềm thức, để mỗi khi cô nhớ lại sẽ toàn những điều vui vẻ, hạnh phúc.
Nếu sau này có lỡ quên nhau như đã từng, thì chiếc nhẫn kia cùng những kỉ niệm mà hai người từng dành cho nhau sẽ giúp cô nhớ lại một phần nào đó.
Không như đời trước, cô nói quên là quên sạch về anh, không còn đọng một chút ký ức nào về khoảng thời gian êm đềm của họ.
Ngồi sau đình, cô tựa đầu vào vai anh: "Công Nam..."
"Hửm?"
"Nhiều lúc em lại có cảm giác rất lạ...", cô đung đưa chân mình, ngắm nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp trên tay.
"Cảm giác gì?"
"Em cảm thấy mọi chuyện cứ như em đang mơ, một cuộc sống bình yên êm đềm mà em hằng mong ước... Nó quá hạnh phúc, quá không chân thật, nhiều lúc em lại nghĩ, có khi nào, ngày mai em mở mắt ra, chúng ta lại xa nhau mãi mãi..", cô đưa mắt nhìn về xa xăm, giọng trầm thấp.
Cô nhớ lại bản thân từng đọc một câu thế này ở trong một cuốn truyện "Ngươi biết không, mộng đẹp quá, thường không phải là thật.", nên rất sợ bản thân đang ở trong một giấc mơ do chính bản thân tạo ra, ái hận thương đau đều do bản thân tự vẽ nên, ngay cả anh, cũng là do cô tự mình phát hoạ.
"Lại nói ngốc nghếch, nếu lại rời xa nhau, anh sẽ lục tung mọi nơi để tìm em như đã từng, sẽ cùng em sống vui vẻ bên nhau, hoặc giả cùng nhau bầu bạn dưới suối vàng.", anh ôm cô vào lòng, mắt chứa chan ân tình.
Một đời này, dù sống dù chết, dù ra sao anh vẫn một lòng một dạ ở bên cô.
Lại nói, bản thân đã cùng cô sống chết một lần, sợ gì lại có lần thứ hai.
Chỉ cần bên nhau, nơi tăm tối nhất cũng chính là thiên đường.
"Hay chúng ta cãi nhau đi, rồi giận nhau, sau đó mới làm hoà, giống như mấy cặp tình nhân khác hay làm á.", cô chợt nảy ra ý tưởng.
"Để làm gì? Đang yên đang lành lại muốn có chuyện.", anh chau mày khó hiểu nhìn cô.
"Như vậy mới có cảm giác tình yêu này đang tồn tại, mỗi lần cãi nhau sẽ yêu thương nhau nhiều hơn đó, anh không biết sao?", cô nháy mắt.
Người ta vẫn thường hay nói thế mà, sau mỗi lần cãi vả hai người sẽ hiểu nhau hơn, tình cảm càng sâu đậm hơn.
Huỳnh Công Nam lắc đầu, thái độ bất lực: "Nhiều lúc anh không hiểu trong não em chứa gì nữa."
Toàn nghĩ những chuyện logic thông thường không thể nào ngờ tới.
"Em chỉ nói lên cảm giác của bản thân thôi, em thường suy nghĩ tới nó nên muốn nói với anh.", cô chu môi, mắt to long lanh chớp chớp nhìn anh.
Mỗi lần nhìn thấy anh cô lại thấy nó không chân thật, những câu chuyện ngọt ngào hai người đang viết lên cũng vượt ngoài suy nghĩ của cô.
Thật sự được ông trời thương xót sao?
Hai người sẽ bên nhau thế này mãi mãi sao?
"Nghĩ thôi cũng không được, toàn nghĩ những chuyện không may.", anh cốc nhẹ vào đầu cô, hôn lên đôi môi chúm chím kia.
Anh thật sự không tin vào điềm lành điềm gở hay trực giác.
Nhưng đâu ai biết trước được điều gì.
Trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp, ví như những gì cô suy nghĩ sẽ thường xảy ra, đặc biệt là những điều xui xẻo, xác suất nó xuất hiện lại càng lớn.
Sau hôm đó, Trần Tuyết Nhi và Huỳnh Công Nam luôn trong trạng thái tình yêu màu hồng, quấn quýt lấy nhau suốt ngày.
Không tới nhà cô thì anh lại rủ cô tới nhà anh, không qua nhà nhau thì lại đi ăn đi uống hay đi tham quan du lịch.
Mọi ngõ ngách đều in dấu chân của hai người.
Một cuộc sống bình dị nhiều người hằng mong ước.
Những ngày chính thức trở lại trường, mọi người vui vẻ kể với nhau chuyện của bản thân, khoe mẻ được lì xì bao nhiêu, được đi đâu chơi,... Không khí hậu Tết Nguyên Đán sôi nổi đến tận một tuần sau mới dần lắng đọng xuống.
Không ai để ý rằng, Võ Mỹ Nhân đã không tới lớp từ lúc nhập học, không một ai biết cô ta đi đâu, cũng không ai biết đã xảy ra chuyện gì với cô ta.
Nguyễn Trúc Anh cùng Lê Kim Thi chẳng thấy hó hé nửa lời về cô bạn thân từng chung đường chung lối sớm chiều, có người hỏi đến đều lắc đầu cho qua.
Sự mất tích bí ẩn này bỗng nhiên trở thành chủ đề săm soi bàn tán của nhiều bạn trẻ thích đoán mò.
Có người nói gia đình cô ta phá sản, chuyển về vùng quê nghèo nào đó sống nên chuyển trường rồi.
Có người lại nói cô ta bị huỷ dung, không dám ra đường nên thôi học.
Còn có người nói thần kinh cô ta không minh mẫn, điên điên dại dại đi khắp nơi mắng chửi người khác.
Mỗi người một câu, không biết lời nào mới là sự thật.
Rồi một ngày, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Ngày hôm đó, có lẽ là ngày mà Trần Tuyết Nhi không bao giờ muốn nó lặp lại lần thứ hai trong đời.
Huỳnh Công Nam gọi điện rủ cô cùng đi ăn, đi dạo phố, Trần Tuyết Nhi đương nhiên đồng ý ngay.
Vừa thi học kỳ 2 xong, đầu óc vẫn đang lâng lâng, cần tìm nơi để xả stress.
Anh dẫn cô đến nhà hàng Nam Thu, một chi nhánh của gia đình anh, nơi đây thiết kế rất đặt biệt, nhà hàng nằm trong thuỷ cung rộng lớn, vừa thưởng thức món ngon vừa nhìn ngắm những đàn cá đầy màu sắc bơi lội.
Ngồi giữa nhà hàng, không khí nơi đây làm cô cứ ngỡ mình thật sự đi vào giữa lòng đại dương.
"Ở đây đẹp quá, lần đầu em tới luôn đó.", cô suýt nhảy lên, mắt ngập tràn niềm vui nhìn ngắm những sinh vật trong nước, nhìn chúng di chuyển mà không nhịn được cười tươi, muốn bắt chúng ra nựng cho đã tay ghê.
"Nếu em thích thì sau này chúng ta thường xuyên tới.", anh cười nhẹ, nhìn cô vui vẻ làm tâm trạng anh cũng được vui lây, chọn nơi đây để thư giãn quả thực không sai.
"Em muốn ăn gì?", tay anh cầm menu, lướt mắt một vòng lại đảo lên nhìn cô.
"Gì cũng được.", cô không mấy quan tâm chuyện ăn uống, chỉ chuyên chú ngắm thuỷ cung.
Huỳnh Công Nam cười lắc đầu, quay sang nói với phục vụ: "Đưa lên 5 món ngon nhất ở đây."
Người phục vụ cúi gầm mặt từ lúc đứng chờ đến giờ, thái độ có chút lạ, nghe anh gọi xong liền lấy menu chạy như trối chết.
Lúc chạy qua Trần Tuyết Nhi, người đó còn vô tình đụng mạnh vào vai cô làm cô giật mình.
"Cô ta sao vậy? Làm em hết hồn."
Cô chỉ tay theo hướng cô gái vừa chạy đi, giọng có chút bất mãn.
"Anh không biết, chút nữa góp ý với quản lý ở đây.", anh cũng nhìn theo hướng cô gái chạy đi, nghiền ngẫm đôi chút.
"Mà em thấy dáng cô gái đó quen lắm nha, hình như gặp ở đâu rồi thì phải.", cô lấy tay gãi gãi thái dương, tay con lại ấn vào trán, mong não mình hoạt động hết tần suất vào lúc này để xem có nhớ ra được gì không.
"Võ Mỹ Nhân.", anh không nhanh không chậm nói ra một cái tên.
Trần Tuyết Nhi phóng đại đôi mắt mình lên hết cỡ, đồng tử co giãn liên hồi nhìn anh.