Trả Lại Thanh Xuân

Chương 62: Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng (4)




Chớp mắt đã đến đêm giao thừa.

Như ước hẹn trước đó, mọi người có mặt vào buổi sáng, cùng gói bánh, cùng nấu ăn, ăn uống vui chơi suốt cả ngày.

Đêm đến, các cô cậu say khướt từ chiều đã có dấu hiệu tỉnh, chuẩn bị về nhà đón giao thừa.

Gia đình Huỳnh Công Nam đóng đô tại nhà Trần Tuyết Nhi, giờ này đang loay hoay chuẩn bị món ăn để hai gia đình cùng ăn bữa cơm đầu năm.

Chị hai của cô, Trần Thanh Thảo cũng dẫn người yêu về ra mắt gia đình, đón giao thừa với mọi người.

Trong phòng Trần Tuyết Nhi, cô đang loay hoay tắm rửa tẩy trần để chuẩn bị đón năm mới, Trần Thanh Thảo bỗng mở cửa bước vào trong sự bàng hoàng của cô.

"Chị vào mà không gõ cửa, em đang tắm, đi ra ngoài đi.", cô đẩy chị mình ra, nhanh tay đóng chặt cửa lại.

"Em tắm thì tắm đi, chị ở ngoài này nói chuyện cũng được.", Trần Thanh Thảo khoanh chân ngồi lên giường, xem như chưa thấy gì, trong lòng lại thầm nghĩ "Lép thiệt, giống ai không biết."

Cô nói vọng ra từ trong phòng tắm: "Có chuyện gì gấp lắm hả?"

Trần Thanh Thảo: "Không có gì, chỉ là muốn tâm sự với em một chút thôi."

Cô bĩu môi: "Tâm sự thì tối đón giao thừa xong rồi nói, làm gì gấp gáp tới mức xông vào phòng tắm tìm em."

Trần Thanh Thảo cười hiền: "Mọi người kêu chị vào nói chuyện với em thì chị vào thôi, ai biết gì đâu."

"Em đâu có mắc hội chứng sợ cô đơn mà bắt chị tìm em bầu bạn tâm sự, mọi người sao vậy?", cô khó hiểu, lấy khăn lau người.

"Lát nữa em biết, kể ra chắc em có chồng trước chị rồi.", Trần Thanh Thảo ngã người ra giường, mỉm cười nhìn trần nhà.

Trần Tuyết Nhi thay xong chiếc váy màu đỏ rượu xinh xắn mà Trương Lệ Thu mua cho cô, tung tăng bước ra ngoài: "Chị với anh Lưu Chấn thế nào, không định tiến tới nữa sao mà nói em lấy trước chị."

"Chị không biết, chị cảm thấy hai đứa chị có chút bất đồng, không hoà hợp với nhau được nên vẫn đang trong thời gian xem xét.", Trần Thanh Thảo lắc đầu.

Trần Tuyết Nhi ngồi xuống bàn trang điểm, nhìn chị mình trong gương: "Em thấy anh ấy quan tâm chị lắm, hai người rất có tướng phu thê... Em nói chị nghe, trên đời này đâu ai hợp ai ngay từ lúc ban đầu, quan trọng là chị với anh ấy mỗi người có chịu nhường nhau một chút để thấu hiểu, cảm thông và chia sẽ với đối phương hay không, sau đó mới từ từ thay đổi bản thân vì nhau, nếu tới mức đó mà vẫn không thể chấp nhận nhau nữa thì hẳn nghĩ tới việc từ bỏ...", ngừng giây lát, cô lại nói: "Bởi tìm một người thật lòng yêu thương mình không dễ dàng gì."

Trần Thanh Thảo bật đầu ngồi dậy như công tắc điện bật lên: "Trời... Em gái tui bữa nay nói chuyện toàn triết lý nhân sinh, học hồi nào mà nói nghe trôi chảy quá vậy?"

Cô cầm lược chải đầu mình, cười đắc ý: "Tích cóp trong đời sống thôi, để ý nhiều, nghe nhiều tự khắc tinh thông."

Không triết lý sao được, toàn là vấn đề cô từng tư vấn cho bạn bè mình ở đời trước, xem trên mạng bao nhiêu lời hay ý đẹp đều cố gắng ghi nhớ để hoàn thành nghĩa vụ "quân sư tình yêu" cao cả của mình.

Tư vấn cho người khác cô rất hay, ấy vậy mà... Bản thân cô lại từng từ bỏ một người yêu mình hết lòng hết dạ, nực cười làm sao.

"Chị không thay đầm sao? Mặc đồ bộ suốt, thay đầm đi, em trang điểm với làm tóc cho... Đảm bảo anh Lưu Chấn nhìn thấy là say như điếu đổ liền.", cô vẽ xong eyeliner, xoay sang nháy mắt với chị mình.

"Ok, chờ chị chút.", Trần Thanh Thảo cười tươi, mở tủ quần áo ra lựa chọn.

"Chị lấy cái màu nâu bên tay trái đi, cái đó hôm trước mới mua, eo hơi rộng nên em để tới giờ chưa mặc lần nào, khui tem nó đi.", cô đánh nhẹ lớp má hồng, nghiêng qua nghiêng lại nhìn mình trong gương, sẵn tiện giúp người đang "khó khăn" chọn lựa kia.

"Từ khi nào tủ quần áo của em nhiều đồ vậy, toàn là đồ hiệu, quần áo chị em quăng đi đâu hết rồi?", Trần Thanh Thảo nhìn tới nhìn lui, xác nhận không có một món nào là đồ của cô, nhìn tới chiếc đầm cô em mình vừa chỉ, tem giá còn chưa xé, trên đó có ghi hẳn 5 triệu.

Con bé này, có sở thích sắm sửa từ khi nào? Lúc trước có mấy bộ mặc đi mặc lại, trên đó có bao nhiêu con chim hay bao nhiêu nhánh cây đều nhớ được, bảo đi mua đồ mới cũng trần ai lai khổ.

Vậy mà giờ tủ đồ không khác gì shop thời trang mới mở, đủ loại đủ màu đủ kiểu, tha hồ lựa chọn.

"Mẹ anh Công Nam mua đó, em có mua món nào đâu, lần nào em qua chơi cũng xách một vali quần áo về, còn hai vali em chưa mở ra nữa kìa.", cô chỉ về góc khuất tủ quần áo, ở đó có hai chiếc vali màu hồng nằm cạnh nhau.

Mỗi khi từ nhà anh trở về, cô lại xách thêm một đến hai vali quần áo, túi quà chất hết một khoảng phòng khách, cứ như đi du lịch nước ngoài mới về.

"Bác ấy thương em quá ta, chị nghe mẹ nói lâu lâu bác ấy gọi qua xin cho em về đó ở vài hôm, chưa cưới mà đã cưng vậy rồi à?", Trần Thanh Thảo vừa nói vừa đi vào nhà tắm thay đồ, tiếp tục câu chuyện không hồi kết của hai người.

||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||

"Sau này chị cũng vậy thôi, em nghe bà nội kể hai bác bên kia qua đây thăm hỏi suốt, hết tặng quà lại rủ sang bên đó chơi, chắc cũng ham dâu lắm rồi, chị coi tranh thủ đi... Hihihi.", cô cười tươi, tự thắt tóc cho mình.

Có thể nói chị em nhà cô kiếp trước chắc đã làm nhiều việc thiện nên kiếp này được ông trời ưu ái, gương mặt không tính là đẹp ngút trời nhưng cũng là xinh khó ai bì kịp, gia cảnh tuy không giàu nhưng được ông bà ba mẹ thương yêu vô cùng, tìm được người yêu vạn người ao ước, lại cưng chiều vô hạn, ba mẹ chồng tương lai cũng yêu thương hết mực.

Sống trong cuộc sống như thế, hỏi có ai chưa hài lòng? Còn cầu mong cao sang gì hơn.

"Chị ở kẽ giữa rầu lo muốn chết nè, đang trong thời gian suy xét mà hai bác cứ hối thúc suốt, không biết phải làm sao luôn.", Trần Thanh Thảo từ trong nhà tắm đi ra, khoác lên người chiếc váy ôm càng tôn lên vóc dáng thướt tha yêu kiều của cô.

"Good good good... Đẹp tuyệt vời luôn chị hai ơi... Lại đây em thắt tóc cho.", cô chạy tới kéo Trần Thanh Thảo ngồi xuống ghế, tiếp tục luyên thuyên: "Chị cứ mặc cho ông trời định đoạt, thuận theo tự nhiên là được, gò bó ép buộc suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt thân mệt xác... Bây giờ thấy không hợp nhau, biết đâu cưới rồi, sau này hai người hạnh phúc đến già, con cháu đầy nhà thì sao, đời ai đâu biết trước điều gì."

"Em rành quá ha, nói như mấy bà cụ non.", Trần Thanh Thảo nghe cô nói xong cũng thả lỏng được đôi chút.

Đúng vậy, lo nhiều cũng vậy, suy nghĩ nhiều cũng vậy, yêu thì hết lòng hết dạ mà đến bên nhau đi, sau này có ra sao cũng không phải hối hận.

Tuổi trẻ là để trải nghiệm, phải có đau thương mới có trưởng thành.

"Hihihi... Chị mới là bà cụ non, suy nghĩ riết mà có tóc bạc rồi nè, mai mốt cứ vui vẻ đi, bớt lo cho đời bớt khổ.", cô cười tươi nhìn chị mình trong gương.

Đời trước khi cô rời nhà đi làm xa thì chị cô cũng đã lấy chồng, người đó không ai khác ngoài Lưu Chấn.

Hai người ban đầu có chút cãi vả, nhưng sau đó càng ngày càng hiểu nhau, tình cảm sâu đậm đến mức ai nhìn vào cũng phải ganh tỵ.

Lúc cô xuyên về đây, họ đã có 2 mặt con, bé lớn đã 4 tuổi, bé nhỏ 2 tuổi. Quấn quýt bên nhau như cặp vợ chồng mới cưới, hạnh phúc vô cùng.

Trần Tuyết Nhi khẽ thì thầm: "Nếu chị không lấy anh ấy thì sao tìm được tình yêu chân chính của đời mình chứ."

"Hả? Em nói gì?", Trần Thanh Thảo nghe cô lầm bầm gì đó thì ngước mặt lên hỏi.

"Không có gì, trang điểm thôi, nhanh ra để phụ giúp nữa, em có mua bong bóng nữa, xíu thổi.. Hihi.", cô lấy hộp trang điểm ngồi xuống ghế.

Nhà cô năm nay trang trí khá cầu kỳ, dây đèn dây pháo treo khắp nhà, bao lì xì, liễn treo tết đỏ rực khắp nơi, mai vàng nở rộ giữa nhà, hoa vạn thọ, hoa cúc xum xuê, đèn lồng sáng rực rỡ treo trước cổng, nhìn vào là thấy rộn rã mùa xuân, không khí tết tràn đầy.

Bàn tiệc được dọn ngoài sân, vừa hay ở vị trí nhà cô cũng có thể ngắm pháo hoa, tuy có hơi xa.

"Ủa, sao mọi người không vào bàn ngồi trò chuyện mà đứng đây?", Trần Tuyết Nhi từ trong nhà đi ra, thấy mọi người xếp thành hai hàng đứng giữa sân nên có chút khó hiểu, chị hai cô cũng chạy đến bên cạnh Lưu Chấn.

Không ai trả lời.

Cô bước tới trước vài bước thì bắt gặp Huỳnh Công Nam từ phía cổng lớn đi vào, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ rực, chậm rãi sải bước, phía sau có vệ sĩ cầm theo một chiếc bánh kem 3 tầng cực to, trên đó còn có một toà tháp cherry.

Anh bước tới, quỳ xuống dưới sự ngỡ ngàng của cô: "Tuyết Nhi, em đồng ý lấy anh không? Anh không chắc bản thân có thể sống bên em đến cuối đời, nhưng anh chắc chắn bản thân sẽ yêu thương em, chiều chuộng em, chăm sóc em suốt những tháng ngày anh còn có thể... Tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn, được không em?"

Cô bất ngờ không kịp trở tay, hết lần này đến lần khác anh làm cô không kiềm được lòng mà rơi lệ, không kiềm được lòng mà yêu anh nhiều hơn.

Bất chợt, đám bạn vốn dĩ giờ này phải ở nhà để chuẩn bị đón giao thừa cùng gia đình lại xuất hiện ở đây, chạy từ cổng vào, trên tay còn cầm bóng bay có ghi chữ "TUYẾT NHI ANH YÊU EM LÀM VỢ ANH NHÉ", ở giữa có một bóng bay hình trái tim màu hồng.

"Đồng ý đi, đồng ý đi.", họ cùng nhau hô hào, âm thanh vang dội khắp xóm đều nghe.

Trần Tuyết Nhi gật đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi nhưng trái tim cô lại đong đầy hạnh phúc.

Huỳnh Công Nam trao bó hoa cho cô, sau đó móc từ trong túi ra một hộp nhẫn, bên trong có một chiếc nhẫn, trên đó có hai viên kim cương, một viên to màu trắng và một viên nhỏ màu hồng nằm so le với nhau.

Đeo vào ngón danh bên tay trái, khẳng định chủ quyền của anh.

Hôn thật mạnh vào bàn tay cô như đang đóng dấu lên đó, anh ngước mặt lên: "Tin tưởng anh, anh yêu em."

Mãi đến tận sau này cô mới biết về nguồn gốc của chiếc nhẫn, nó chính là chiếc nhẫn của thương hiệu DR*, hai viên kim cương ấy đại diện cho mặt trăng và trái đất, chiếc nhẫn tên "DARRY RING WITH YOU", nó mang ý nghĩa "Thật may mắn vì đó là em. Trên thế giới này, điều may mắn nhất của anh là gặp được em, em chính là một nửa của đời anh."

Và mỗi người đàn ông chỉ được mua một lần trong đời.

Anh đứng dậy, hôn lên trán cô, ôm vào lòng: "Anh yêu em, Tuyết Nhi."

Trần Tuyết Nhi gật đầu, nghẹn giọng: "Em cũng yêu anh, Công Nam, em yêu anh."

Lúc này pháo hoa chợt bắn lên, rực sáng cả bầu trời đêm.

Mọi người, vui vẻ chúc nhau năm mới an lành, nắm tay, ôm nhau, khẽ trao nhau một nụ hôn.

Hai người ôm nhau dưới màn pháo hoa, một tình yêu cũng theo đó nở rộ.

Khoảnh khắc này, cô khắc ghi vào xương tuỷ, lưu giữ chúng tận sâu đáy tim mình.

Về sau, mỗi khi ngắm pháo hoa, bất giác cô lại hoen lệ, chợt nhớ về anh khóc thầm cả đêm, tim đau nhói từng cơn, hít thở cũng trở nên khó nhọc.

Nhưng đó là chuyện của sau này.

*Nhẫn cưới DR (Darry Ring): Là một loại nhẫn có nguồn gốc từ Trung Quốc, có vài điểm đặc biệt như chỉ có đàn ông mới được mua và mỗi người chỉ có thể mua một lần trong đời.

Lời tác giả: Xin chào cả nhà!!! Lâu lâu chào xíu thôi chứ không có gì quan trọng muốn nói đâu... Hihi

Chúc mọi người năm mới vui vẻ:-*