Trả Lại Thanh Xuân

Chương 23: Khóc một lần, hôn một cái




"Sao các cậu biết là Công Nam có tình với mình, lúc đó chúng mình còn đang chiến tranh lạnh mà, chưa tìm được đáp án nữa là.", gương mặt Trần Tuyết Nhi đang ửng đỏ nói thêm câu này thì lại càng đỏ hơn, tình xuân dào dạt đến mức làm cho ba người còn lại phải đón tết sớm hơn mọi năm.

Tay buông cọ trang điểm ra, Hồ Anh Thư vỗ vai cô lắc đầu lại còn trắc lưỡi tỏ vẻ ta đây: "Chờ đến lúc cậu nhìn thấy thì chắc người ta đã rước cậu về nhà rồi."

Lê Cẩm Tiên nghe xong câu này cũng ra vẻ uyên bác: "Bọn mình có học thức uyên thâm, với vốn kinh nghiệm gia sư tình yêu hai tháng. Nên khẳng định mắt nhìn không bao giờ sai và việc phát hiện vấn đề cũng sẽ rất sớm. Người ta gọi là giác quan thứ sáu của con gái đó. Cậu không hiểu đâu, cậu bị khiếm khuyết nặng nề về phương diện này mà, não cũng bị lượt cho đơn giản hoá hết rồi.", lắc đầu nhìn Trần Tuyết Nhi như bác sĩ vừa bước ra từ phòng phẫu thuật mà nói với người nhà rằng 'chúng tôi đã cố gắng hết sức'.

Cao Thanh Nhi lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại vô ích này: "Thôi bỏ vấn đề đó ra sau đi, mình vào chủ đề chính trước. Tại sao cậu lại biến mất, rồi khi Công Nam đưa cậu về thì cậu lại xơ xác như vậy?"

Sau câu hỏi này, không gian lại trở nên tĩnh lặng.

Trần Tuyết Nhi tỏ vẻ thần bí, liếc tới nhìn lui như đang có chuyện bí mật sợ người khác phát hiện. Tay kéo ba người còn lại đến sát mình hơn, chụm đầu vào nói nhỏ: "Các cậu tin không, mình bị ma ám đó, mình bị dẫn đi, mình cứ đi theo suốt nhưng không biết là đi đâu, cứ thấy có một bóng người đi phía trước, mình đuổi theo mãi lại không thấy người đâu... Rồi sao đó.. Rồi sao đó.."

Tim Hồ Anh Thư đang đập dồn dập, gấp gáp: "Sau đó thì sao? Cậu nói nhanh lên."

Hai người kia cũng ớn lạnh đến độ nhích sát vào nhau mà ngồi.

Cô thấp giọng: "Sau đó mình bị một cái gì đó... Đưa ra... Bắt như vậy nè."

Nói đến gần cuối câu thì la toáng lên, lấy tay chụp hai người Hồ Anh Thư và Cao Thanh Nhi ở gần làm hai người sợ đến độ hét lên "Á....", chân nhảy dựng lên, tay ôm ngực thở gấp, mặt tái mét, tóc con nếu không vuốt keo ước chừng cũng đã dựng đứng lên rồi, Lê Cẩm Tiên tuy thoát nạn nhưng vẫn bị hù đến la thất thanh.

Cô ôm bụng cười sặc sụa nhìn ba con mèo nhát gan đang dựng lông kia.

Mất một lúc lâu sau Cao Thanh Nhi mới bình ổn nhịp thở, đánh mạnh vào vai cô rồi mắng: "Cậu quá đáng lắm nha, bọn mình lo cho cậu như vậy mà cậu lại nói đùa, xém rớt tim ra ngoài rồi đó cậu biết không hã? Ai cũng nhìn bọn mình với ánh mắt lạ lùng kìa, đánh cho cậu chết luôn.", vừa nói tay vừa đánh liên tiếp vào vai cô cho hả giận.

Hồ Anh Thư cũng thẹn quá hoá giận, đánh bên vai còn lại của cô: "Mình không kể cậu nghe tin tức đặc biệt nữa, cho cậu tò mò chết luôn.", nói xong ngoảnh mặt ra chỗ khác.

Lê Cẩm Tiên liếc xéo cô: "Mình thấy cũng không cần phải nói đâu, con người ta đang tình xuân phơi phới, đâu quan tâm bọn mình vì suy tính mà đau cả đầu, mệt cả não. Các cậu đừng đánh nữa, ai kia đang xót xa nhìn chằm chằm sang bên đây kìa.", nguýt cho Cao Thanh Nhi và Hồ Anh Thư nhìn về phía sau, cả hai cùng nhau ngừng tay khi thấy anh chàng đẹp trai kia đang ngạc nhiên mà nhìn sang đây.

Trần Tuyết Nhi cũng xoay người lại nhìn, sau đó như bị giật điện bật nhảy lên ngồi im lại chỗ cũ, hai tay để lên hai đầu gối mắt nhìn thẳng phía trước.

"Huỳnh Công Nam vẫn còn đang nhìn cậu đó, cậu không quan tâm sao, ánh mắt đó đang chứa nhu tình đó... Các cậu biết nhu tình là thế nào không?", Lê Cẩm Tiên đẩy vai Cao Thanh Nhi cùng Hồ Anh Thư, Cả hai cùng nhau lắc đầu không biết.

Lê Cẩm Tiên hít thật sâu bằng mũi thở ra nhẹ nhàng bằng miệng, chớp chớp để mắt thêm chút ướt át, xoay người Cao Thanh Nhi đối diện mình rồi nhìn với ánh mắt đắm đuối, răng còn cắn cắn nhẹ môi dưới nhìn rất... gợn người.

Cao Thanh Nhi không kìm lòng nổi, phì cười thật mạnh làm 'mưa' phun hết vào mặt Lê Cẩm Tiên rồi ôm bụng mà cười nắc nẻ: "Cậu.. Haha... Cậu... Hahaha... Nhìn cậu cứ như bị đau răng hay bị rối loạn tiền đình ấy, mình không kìm được... Xin lỗi... Haha.. Xin lỗi, mình không cố ý đâu..", Cao Thanh Nhi cố nhịn cười lấy khăn giấy lau gương mặt đang đờ ra của Lê Cẩm Tiên.

Mọi người xung quanh nhìn nhóm bốn người này như từ trên sao hoả vừa rơi xuống, hết xì xầm thì la hét, la hét xong thì cười nghiêng ngã.

Thấy tình hình đã khả quan hơn, Trần Tuyết Nhi lên tiếng: "Các cậu đừng giận mình nha. Lúc nãy các cậu đùa vui vẻ quá nên bây giờ mình cũng tạo chút không khí thôi mà, hết giận nha, cười tươi là hết giận rồi nha.", nói xong ngước ánh mắt khẩn cầu nhìn ba người kia.

Cao Thanh Nhi đang cười thì tắt ngay giống như chiếc tivi đang chiếu bị rút chui điện, Hồ Anh Thư ngừng động tác thắt tóc ngồi xuống ghế, Lê Cẩm Tiên cũng phục hồi tinh thần ngồi nghiêm chỉnh.

Không thấy ai đáp lời, Trần Tuyết Nhi lại nũng nịu cầu xin: "Cẩm Tiên, Anh Thư, Thanh Nhi, các cậu thương mình nhất mà, đừng giận được không, lúc nãy mình chỉ đùa chút thôi. Tim mình còn đang đau lắm nè, vừa bị nhốt trong nhà vệ sinh ra đó.", nhìn ngó ba gương mặt kia sau đó bổ sung: "Trong đó rất tối rất vắng vẻ lại còn tiếng lá cây xào xạc rất ghê gợn, mình sợ đến mức ôm gối chui vào góc tường không dám khóc thành tiếng. Mình thầm gọi tên các cậu, gọi tên những người có thể tới cứu mình, mình sợ lắm, mình nghe tiếng các cậu gọi nhưng lại không thấy ai, mình nghe ba mẹ gọi nhưng vẫn không thấy ai, đến lần thứ ba chính là Công Nam gọi mình thì mình mới dám ngẩng đầu lên, các cậu không biết lúc đó cảm giác của mình đâu. Sợ đến ba hồn chín vía bay đi hết rồi." Ánh mắt ngấn nước nhìn ba người đối diện, gương mặt đáng thương đến độ người đối diện chỉ muốn ôm vào lòng mà an ủi.

Lúc này, Huỳnh Công Nam lại bước đến đưa khăn giấy cho cô, nói: "Thứ hai rồi nói nữa, tới giờ biểu diễn rồi."

Không biết do miệng nhanh hơn não hay do Lê Cẩm Tiên không hiểu ý tứ của Huỳnh Công Nam mà lại hét lên: "Còn tới 15 phút nữa lận mà, kể.. ưm.", Cao Thanh Nhi vội bụm miệng Lê Cẩm Tiên lại rồi cười hì hì: "Cậu ấy nói đùa đó, thứ hai chúng ta kể tiếp, Anh Thư mình thấy khát nước quá chúng ta đi lấy bình nước nha." N

Cao Thanh Nhi nhướng mắt sang Hồ Anh Thư, Hồ Anh Thư bắt nhịp: "Đúng đúng, mình cũng hơi khát chúng ta cùng đi lấy uống đi, ở ngoài đó tối quá nên mình hơi sợ." lấy tay vuốt vuốt vai rồi rùng mình tỏ vẻ sợ thực sự.

Cao Thanh Nhi nắm tay kéo Lê Cẩm Tiên đi theo sau Hồ Anh Thư, chân đi một bước đã vội chạy thêm hai ba bước nhìn có vẻ rất gấp.

Trần Tuyết Nhi nhoài người nhìn theo đến khi ba người kia mất dạng mới ngồi lại chỗ cũ, không dám ngước mặt lên, hỏi: "Anh làm gì mà họ sợ dữ vậy?".

Huỳnh Công Nam ngồi xuống ghế đối diện tay lấy khăn giấy chùi khoé mắt cho cô: "Sao lại khóc nữa rồi, chắc anh phải ra một quy định mới được!"

"Quy định gì?"

"Khóc một lần, hôn một cái. Tự làm tổn thương bản thân một lần, hôn mười cái."

Ngọt và vô cùng ngọt đan xen làm cô ngượng ngùng ngoảnh mặt sang nơi khác: "Có ai mà ra quy định như anh chứ, chỉ toàn lợi dụng."

"Không lợi dụng thì sao bù đắp cho anh được chứ, là do em không biết đó thôi, nếu có thể thì anh sẽ hôn đến khi nào em nhão ra rồi nuốt vào bụng luôn, sau đó ém lại cho em ở trong đó mãi mãi", anh vui vẻ nghiêng đầu theo hướng mà cô ngoảnh mặt, tiếp tục trêu đùa, "Nếu sau này em còn dám đùa với lửa nữa thì em nên lường trước hậu quả, anh nín nhịn rất lâu rồi đó, đây là lần cảnh cáo cuối cùng."

"Em đùa với lửa khi nào, anh vu oan.", cô mắc cỡ đến mức nhảy dựng ra khỏi ghế.

"Thật là không có không? Vậy ai là người chủ động hôn anh?"

"...." Trần Tuyết Nhi "Thì... Thì..."

"Ai là người chủ động vào phòng anh rồi không chịu đi ra, nhìn cơ thể anh còn sờ soạn, còn cả....", anh cứ mập mờ làm cô hoảng hồn bụm miệng anh lại: "Còn gì nữa chứ, em đâu có làm gì nữa."

Anh cười, miệng hôn lòng bàn tay làm cô nhột đến rụt tay lại, nói: "Nếu không có thì em làm gì phải giật mình như vậy chứ, có tật giật mình sao? Em từng có ý định muốn làm gì anh thật sao?", anh nắm bàn tay cô lại đặt thêm một nụ hôn nữa, sau đó lại đưa lên mũi hít mùi hương làm anh phải trăn trở ngày đêm, gương mặt hưởng thụ nhìn rất lãng tử.

Đúng lúc này bên ngoài thông báo đến buổi biểu diễn, cô rụt tay lại rồi chạy như bay ra ngoài.

Anh thong thả đi phía sau, trên môi mang theo nụ cười thoả mãn, thú thật hôm nay anh khóc rất nhiều mà cũng cười rất nhiều.

Chuẩn bị ra sân diễn, Huỳnh Công Nam đi ngang qua Trần Tuyết Nhi ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Hôm nay em đẹp lắm, cố lên. Về đợi anh, đừng đi một mình.", anh tiếp tục đi thẳng để lại sau lưng một cô gái với gương mặt đỏ ửng dù đã dậm lên vài lớp phấn.

Cao Thanh Nhi quàng tay qua vai cô: "Bạn thân của mình à, nhìn cậu làm cho người ta ao ước tìm được một hoàng tử để bảo vệ quá, không cho người khác làm cậu buồn dù là trực tiếp hay gián tiếp luôn đó, mình là bạn thân mà cũng không được ngoại lệ, thật khiến người ta ghen quá đi.", hôm nay là một ngày cực kì nóng của Trần Tuyết Nhi, bởi cô không ngừng đỏ mặt tía tai, mồ hôi chảy liên hồi.

Lê Cẩm Tiên và Hồ Anh Thư chạy đến: "Đến rồi đến rồi, nữ chính lên sàn rồi kìa, Tuyết Nhi ra phía cánh gà chờ giới thiệu xong thì đi lên đi.", Hồ Anh Thư kéo tay cô ra phía trước.

Cơ duyên xảo hợp thế nào mà Mai Thành Lợi cũng đang tìm kiếm Trần Tuyết Nhi, vừa gặp cô thì chạy ngay đến như người yêu cách xa mấy nghìn kilomet gặp nhau vậy, mặc kệ Hồ Anh Thư đang đứng sát bên.

Hắn chạy đến nắm tay Trần Tuyết Nhi còn ôm cô vào lòng trước sự ngỡ ngàng cùng bàng hoàng của nhiều người, trong đó có cả cô.

Thế giới xung quanh lắng đọng lại, tiếng nhạc mở màn của vở kịch đã nổi lên, MC cũng đã bước xuống sân khấu nhường vị trí nhưng vẫn không thấy nhân vật chính cần xuất hiện đâu.

Cô vội đẩy hắn ra, không biết là do nóng giận hay do lòng tự trọng của bản thân mà cô giáng xuống một bạt tay vào mặt Mai Thành Lợi làm cậu ta sửng sốt đứng như trời trồng, cô lớn giọng nói: "Cậu đừng quá đáng, tôi đã nói rất rõ ràng với cậu rồi, nếu cậu không hiểu thì cũng đừng nên lôi tôi vào mối quan hệ khiến người khác hiểu lầm. Tôi và cậu đã xác nhận là không thể", nói xong cô vội chạy lên sân khấu, để lại một khung cảnh ngượng ngùng chưa từng có.

Mai Thành Lợi nhìn người con gái đang chạy lên sân khấu, sự hổ thẹn làm hắn ta không còn can đảm để đứng ở nơi này nữa.

Cao Thanh Nhi bước đến bên cạnh Mai Thành Lợi, ấp úng không biết nên mở lời thế nào: "Cậu.. Tuyết Nhi cậu ấy vừa mới bị hoảng sợ nên cảm xúc có chút bất ổn, cậu đừng để trong lòng.", nói xong gò má bất giác ửng hồng, chân vội bước đi nơi khác.

Mai Thành Lợi hoàn hồn vội chạy theo nắm tay Cao Thanh Nhi lại: "Cậu là bạn thân của Trần Tuyết Nhi à?", vừa hỏi vừa ngắm ngía gương mặt của Cao Thanh Nhi.

Cao Thanh Nhi gật đầu sau đó kéo tay ra khỏi tay Mai Thành Lợi, xoay người rời đi.

Mai Thành Lợi bỗng như bị ai đó hớp hồn, đứng ngây ngẩn đến lúc hai người bạn thân của cậu ta đến gọi thì mới sực tỉnh.

"Cậu làm gì mà nhìn về hướng đó dữ vậy? Có gì lạ à?" Phan Thiện nhìn theo hướng Mai Thành Lợi đang nhìn đến thất thần, sau đó xoay trở lại: "Đâu thấy gì đâu, cậu nhìn gì vậy? Gặp ma rồi à?".

Nguyễn Hậu cũng nhìn theo: "Hình như ban nãy mình thấy có cô gái đi từ đây ra đúng không? Hình như là bạn thân của Trần Tuyết Nhi, cô gái đó tên Cao Thanh Nhi thì phải, đẹp gái lắm nha, thân hình lại nuột nà nữa. Thành Lợi có thích thì nhanh chân giành vị trí đi nha, nhiều người theo đuổi lắm mà không được đó, không dễ nắm bắt đâu." nói rồi lại nhìn người vẫn còn đang thẫn thờ kia mà đẩy mạnh vào vai làm Mai Thành Lợi ngã sang một bên, phải vịn tay vào tường mới chống đỡ được thân hình của mình.

"Cô ấy tên Cao Thanh Nhi à? Lúc trước mình cũng có để ý nhưng không biết tên, đúng là xinh đẹp thật.", Mai Thành Lợi miệng cười tươi như hoa anh đào vào xuân, bản thân cũng quên rằng mình vừa bị mất mặt.