"Tuyết Nhi, Em đừng nhụi nữa." Huỳnh Công Nam nói vẻ cam chịu.
"Sao vậy? Anh không thoải mái à?" Trần Tuyết Nhi ngơ ngác ngước mặt lên nhìn anh.
"Không có.. Chỉ là, nếu em còn như vậy nữa thì anh không chắc bản thân có thể kìm chế để ẳm em ra tới trước cổng.", anh vừa nói vừa nhìn cô đầy ẩn ý.
Cô vẫn chưa hiểu gì: "Là sao?"
Anh dừng lại, nói: "Chính là... Nếu em mà cứ như vậy nữa thì anh sẽ mở cửa một phòng nào đó, ẳm em vào trong, xong rồi làm hết việc ban nãy còn dang dở."
Lúc này Trần Tuyết Nhi mới ý thức được việc ban nãy là việc gì. Mà làm hết việc còn dang dở là việc gì, nên ngậm miệng nằm im trước ngực Huỳnh Công Nam không dám nhúc nhích.
Anh bật cười nhìn 'con mèo bông' ngoan ngoãn nằm trước ngực, ôm cô thật chặt: "Thật may quá, anh không bỏ lỡ em vào những năm tháng đẹp nhất đời người nữa."
Cô không dám động đậy, nhưng vẫn trả lời: "Anh đã từng bỏ lỡ ai rồi sao mà lại nói như vậy?"
Ôm cô chặt hơn, anh thành thật trả lời: "Anh đã từng bỏ lỡ em một lần ở tuổi thanh xuân, bây giờ anh trả lại cho em. Em có đồng ý nhận không?"
"Anh thích em từ bao giờ? Sao lại thích? Thích em ở điểm nào?", cô không trả lời mà vào thẳng vấn đề bản thân thắc mắc.
Anh nhìn xuống, nhẹ giọng: "Thích em từ rất nhiều rất nhiều năm trước đây mà có nói ra em cũng không thể biết được.... Nhìn thấy em ngốc ngốc đáng yêu lại còn tốt tính nên thích.. Nhưng mà đôi khi anh cũng không biết tại sao anh lại thích em nữa. Đơn giản thích chỉ là thích thôi. Cần em, muốn ở bên em, muốn được chăm sóc em, muốn được yêu thương che chở cho em, không muốn em phải đau buồn hay tủi thân nữa... Anh chỉ muốn đơn giản vậy thôi!", anh mỉm cười đầy nuông chiều nhìn cô.
"Vậy anh có tin việc ông trời cho người ta cơ hội hối cải hay anh có tin việc bản thân được trở về thời điểm mà mình chưa làm những việc gì sai trái để sửa chửa lỗi lầm không?", cô nhỏ giọng hỏi.
"Anh tin, bởi vì anh cũng được ông trời thương xót để quay về đây tìm lại em, ở bên em.", anh ngừng lại sau đó nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: "Anh nói vậy em có tin không?"
Cô tròn xoe mắt nhìn anh: "Anh nói thật không, anh anh cũng quay về được đúng không? Em cũng quay về, em được quay về thật đó, nhưng em không nhớ được vài chuyện. Hiện tại sao anh lại ở bên em, là do anh thay đổi hay vốn dĩ là vậy, tại sao trong kí ức của em lại không có đoạn tình cảm của em và anh?", ngừng một giây, cô lại luyên thuyên: "Vậy cho nên lần trước anh mới hỏi em là có tin hay không. Phải vậy không? Anh cũng trở về, anh biết chuyện của em đúng không."
Huỳnh Công Nam mở miệng định trả lời thì cả đám bạn của Trần Tuyết Nhi đã tìm tới. Vừa thấy tình cảnh trước mắt, cả 3 người cùng nhau đứng hình, xoay lưng lại bỏ đi.
Trần Tuyết Nhi nghe tiếng thì quay đầu nhìn, thấy ba người bỏ đi thì gọi lớn: "Nè.. nè.... Các cậu đi đâu vậy... Quay lại đây."
Cô buông anh ra, đuổi theo kéo bọn họ lại.
Hồ Anh Thư vội che mắt cụp mặt nói: "Người quân tử xin đừng chấp nhất kẻ tiểu nhân, bọn này chỉ là người qua đường, chưa thấy gì hết, cũng không biết gì hết."
"Xin đại nhân tha mạng, kẻ tiểu nhân chỉ lầm đường lạc bước tới đây thôi chứ không cố tình phá hoại cảnh xuân" Lê Cẩm Tiên nhỏ giọng nài nỉ.
"Của cải có thể lấy nhưng đừng cướp sắc được không?" Cao Thanh Nhi chìa tay đưa ra ví tiền của mình, khúm núm xin tha.
Cô lườm bọn họ: "Các cậu tập diễn tuồng sao? Thấy gì là thấy gì? Mình có làm gì mà sợ các cậu thấy chứ?"
Thấy bạn mình tỏ vẻ vô tội, Hồ Anh Thư ậm ờ trả lời: "Thì đâu làm gì đâu, có ai nói cậu làm gì đâu."
"Thì mình có làm gì đâu.", cô đinh ninh trả lời.
"Cẩm Tiên ơi~ Mình mệt quá, ẳm mình đi, mình cũng không có làm gì hết chỉ muốn Cẩm Tiên bế mình thôi", Cao Thanh Nhi giả vờ nũng nịu, nói xong còn ngã vào người Lê Cẩm Tiên.
Lê Cẩm Tiên hai mắt sáng bừng lên, đỡ người đẹp lên: "Woaaa~ người đẹp ta tới đây, có ngay có ngay. Nàng ôm chặt ta đi rồi để ta bế nàng, vòng tay qua cổ cũng được, hoặc câu cả hai tay cũng được. Ôm cho sát vào kẻo té nha người đẹp.", Lê Cẩm Tiên cầm tay Cao Thanh Nhi để lên vai mình, tay còn lại ôm eo Cao Thanh Nhi, làm động tác chuẩn bị ẳm người lên thật.
Cô ngoảnh mặt bỏ đi không thèm nhìn nữa: "Các cậu diễn trò nữa đi, mình mặc kệ các cậu, mình đi trước đây... Bạn bè kiểu gì không lo lắng quan tâm, cứ chọc ghẹo mình là hay."
Huỳnh Công Nam đi theo phía sau, vừa đi vừa im lặng nhìn cô gái đáng yêu của mình đang cười đùa vui vẻ.
Cứ như ban nãy chỉ là một giấc mơ, chớp mắt là tỉnh.
"Thôi nào, thôi nào... Bọn mình đùa chút cho cậu vui vẻ lên thôi mà, làm gì mà căng vậy chứ." Cao Thanh Nhi lay lay tay mà nhẹ giọng.
Hồ Anh Thư cũng tiếp lời: "Đúng đó, cậu làm bọn mình lo muốn chết đi sống lại rồi... Đùa một chút lấy tinh thần lại cũng xem như bù đắp."
"Các cậu lo muốn chết đi sống lại nhưng sao không thấy ai tới tìm mình vậy?", liếc nhìn từng gương mặt đáng yêu đang nhìn trời nhìn đất kia, cô lại "Hửm?" một tiếng, chờ câu trả lời.
"Bọn mình nhờ Công Nam đi tìm cậu giúp mà, bọn mình còn phải ở lại để tham gia tiết mục văn nghệ nữa.. Nếu bỏ đi một lượt nhiều người như vậy cũng không hay lắm.. Đúng không Thanh Nhi? Đúng không Anh Thư?", Lê Cẩm Tiên né tránh ánh mắt như tia laze kia, cố gắng moi gan móc phổi ra để tìm lí do, nhướng nhướng mày nhìn Cao Thanh Nhi và Hồ Anh Thư mà ra hiệu tiếp ứng.
Cao Thanh Nhi và Hồ Anh Thư bên này thấy vậy thì gật đầu liên hồi, nhìn như tượng thần chiêu tài tay cầm thỏi vàng miệng tươi cười còn đầu thì gật lia gật lịa.
Thầm thấy hết cách, cô ai oán: "Nói sao cũng không lại các cậu.. Mà vở kịch thì khi nào mới diễn vậy, sắp tới chưa? Các cậu giúp mình chỉnh lại trang phục chút đi, phía sau bị chạy vải nhìn như bị rách á, mình không dám lên diễn đâu, lỡ như rách thật chắc mình phải chui xuống đất để đào hầm về nhà quá."
"Cũng sắp tới rồi nên bọn mình mới đi tìm hai người nè. Về còn trang điểm chuẩn bị cho cậu nữa. Quần cậu bị làm sao? Rách hã? Lúc chọn đã xem kĩ lắm rồi mà, sao lại rách được chứ." Lê Cẩm Tiên nhanh nhảu đáp, nhìn ba người còn lại mà khó hiểu.
Cao Thanh Nhi nói thêm: "Có khi nào do cậu đi tới đi lui bị móc dính không. Mà cậu vừa chui từ cái ổ nào ra vậy? Đầu tóc thì bù xù, mắt sưng đỏ, mặt trắng tác, đồ đạc thì lôi thôi... Đưa cậu vào nhà hoang nhác ma người ta được đó, đảm bảo không sợ là hoàn tiền."
Huỳnh Công Nam là người đầu tiên kìm không được mà cười nhẹ thành tiếng. Cô quay lại lườm nguýt anh một cái, anh lại nhìn cô cười tươi rạng rỡ không hề che đậy, ánh mắt lại mang theo vẻ cưng chiều.
Cả ba người còn lại như bắt được tín hiệu, cùng nhau cười phá lên.
Đi vào phòng giáo viên, cả ba người đuổi khéo Huỳnh Công Nam đi chỗ khác ngồi, kéo Trần Tuyết Nhi ngồi vào ghế trang điểm, Lê Cẩm Tiên mới mở miệng hỏi chính sự: "Cậu nói bọn mình nghe, tại sao cậu lại mất tích? Có phải có ai đó hại cậu đúng không?", cố tình liếc về Võ Mỹ Nhân đang đứng phía xa xa.
"Các cậu thật tinh ý, chưa nói gì đã hiểu hết rồi. Sao các cậu biết vậy? Kể mình nghe xem.", cô lộ vẻ khâm phục, tò mò nhìn từng người.
"Vậy mọi chuyện là sao? Cậu kể tụi mình nghe trước đi, cậu là nhân vật chính mà bắt mấy kẻ đoán mò như tụi mình kể, cậu cũng thật là lươn lẹo đó. Cậu nói ra trước đi, tụi mình cũng có chuyện này muốn nói cho cậu nghe nè. Đảm bảo gay cấn ngang ngửa chuyện cậu sắp kể, không giựt gân không lấy phí." Hồ Anh Thư nháy mắt huých tay mình vào tay Trần Tuyết Nhi.
Cao Thanh Nhi nhìn sang Hồ Anh Thư làm ra vẻ bất mãn: "Cậu đang tìm cách bán tin cho nhà báo à? Cậu tìm nhầm đối tượng rồi đó, Tuyết Nhi chỉ có làm nhà báo của Công Nam thôi, ngoài ra không thể làm gì được đâu. Cậu tin mình đi, đừng bán tin cho cậu ấy, bán sẽ lỗ vốn đó. Trực tiếp đem cậu ấy đi bán luôn mới đúng."
Cả ba người cùng cười "haha" nhìn rất vui vẻ. Tưởng chừng như thế giới trước giờ vẫn yên bình, chưa từng có chuyện gì làm người ta phải lo lắng hay phiền lòng.
Cô đánh nhẹ vào vai của ba người còn lại: "Các cậu không đi tìm mình là có âm mưu hết đúng không? Sao mình nghe có mùi gian trá đâu đây, rất nồng, rất đậm nữa.", để chứng thực cho lời nói, còn nâng mũi ngửi ngửi xung quanh ba người còn lại.
Lê Cẩm Tiên ngồi sát lại cho cô ngửi, sau đó đưa ra một câu động trời: "Bọn mình vừa mới nhảy xong, ước chừng mồ hôi ra cũng đủ để tạo thành một mùi nào đó khiến cậu nhớ một thời gian dài."
Nén nhịn cơn mắc cười, Cao Thanh Nhi ôm bụng mình mà kể công: "Nhờ bọn mình có âm mưu nên kẻ có tình mới đến được với nhau. Chứ để tự thân cậu vận động thì không biết đến lúc nào bọn mình mới thấy được một cảnh như phim ngôn tình vừa rồi. Đúng vậy không Anh Thư, Cẩm Tiên?"
Cao Thanh Nhi hỏi xong còn giả vờ nghiền ngẫm: "Các cậu có thấy cảnh lúc nãy mà được chụp lại hay dựng làm phim có làm người ta xoắn xuýt không? Chàng trai đẹp đến mức làm người khác nghĩ rằng anh bước ra từ trong tranh vẽ, tay ôm cô gái đáng yêu như tiên nữ vừa hạ phàm, đang đi thong dong như đang ngắm trăng ngắm sao dưới ánh đèn mập mờ của sân trường, ước gì có thêm một màn mưa phùn thì cảnh này sẽ ăn tiền biết bao... Ahhh... Con tim mong manh của mình làm sao chịu nổi hủ mật này đổ vào chứ, ước gì mình cũng được một anh chàng như vậy.", nói xong lại ngã vào Lê Cẩm Tiên như đang đau tim thật sự.
Lê Cầm Tiên vội chen vào: "Mỹ nữ của ta, nàng đã có ta rồi mà còn ước ao thêm nam nhân khác, có phải ta đã chiều hư nàng rồi không? Sau này nếu còn nghe nhắc đến nam nhân khác trước mặt ta, ta sẽ phạt nàng... Phạt nàng phải hôn ta để chuộc lỗi, biết không hã?"
"Các cậu làm mình nổi da gà hết rồi nè, ghê quá, ghê quá... Mà sao Tuyết Nhi đỏ mặt vậy, bị nói trúng tim đen rồi sao? Có phải cũng vừa bị 'Chàng trai bước ra từ trong tranh' kia phạt rồi không?", Hồ Anh Thư vừa trang điểm vừa chọt chọt vai cô, hai người còn lại giơ ngón cái ra 'like' vì phát biểu quá chuẩn xác.
Lê Cẩm Tiên nói: "Dạo này người ta hay gọi tình trạng này là 'cẩu lương' đó, ý nói mấy người mà hay đi rãi mật rắc đường cho người khác xem đó các cậu.", giả vờ nâng cao tone giọng lên để cô ngượng ngùng hơn.
Lê Cẩm Tiên lại lấy khăn chấm khoé mắt nói tiếp: "Và những người độc thân như bọn mình thì lại bị gọi là 'cẩu độc thân', nghe có thê lương không?"
Cao Thanh Nhi rảnh tay nên ôm Lê Cẩm Tiên vào lòng, biểu diễn một màn tương thân tương ái, mặc kệ Trần Tuyết Nhi bị chọc đến đỏ mặt tía tai, ngồi im không dám ho lên một tiếng.