Trả Lại Thanh Xuân

Chương 2: Biết chuyện




Sau một hồi lâu nằm suy nghĩ, cô mới chính thức chấp nhận những chuyện không biết là may mắn hay xui rủi này, xoay người lại đối mặt với gia đình.

Nhìn thấy cả nhà đều ở đây thì cô lên tiếng: "Ba với ông bà nội, mọi người về nghỉ ngơi trước đi, con khoẻ rồi, để con với mẹ ở lại cũng được."

Bà cụ Trần bước tới thăm hỏi: "Trời ơi! Cục cưng của bà nội ơi, con sao rồi, có đau ở đâu nữa không con ơi?" Nói xong còn sờ trán vuốt tóc cô.

Bà cụ Trần chính là bà nội của cô, cũng là người thương Trần Tuyết Nhi nhất, cưng chiều hết mực. Cô cũng thương bà lắm, nhưng chỉ tiếc rằng bà ra đi quá sớm làm cho cô không có thời gian để báo hiếu.

Nụ cười hạnh phúc tản ra trên gương mặt Trần Tuyết Nhi, cô đáp: "Con không sao hết nội ơi, nãy có chút chóng mặt, giờ hết rồi nè, con xuống chạy nhảy cho nội coi nghe?"

Bà cụ Trần cười nhẹ nhõm, nụ cười dịu dàng cùng khuôn mặt nhân hậu, mọi thứ hiện tại cứ như một giấc mơ, cô nhoài người lên ôm bà thật chặt, nước mắt tự động rơi như đã lập trình sẵn từ đời nào.

Thất tình đáng sợ, mất người mình yêu đáng sợ, nhưng có một nỗi sợ lớn hơn đó chính là mất đi người thân mà mình yêu quý.

Mất người yêu, sẽ tìm được người khác.

Mất người thân, tìm ai lắp vào đây?

Lúc này bà dỗ dành cô và nói: "Ngoan, đừng khóc nữa. Bà nội thương, không sao hết, ông bà độ nên khoẻ mạnh nè."

Cô ngước mặt lên nhìn bà, ngàn lời muốn nói nhưng không thể thốt ra thành lời, bà nội của cô đang đứng ở đây, năm năm rồi cô không cần phải mơ nữa, Trần Tuyết Nhi lắc đầu nhụi vào ngực bà.

Kìm nén xót xa trong lòng cô ngẩng mặt lên chùi nước mắt chuyển chủ đề: "Nội ăn gì chưa? Sao con thấy nội mệt mỏi quá, bộ nội không ngủ được hã?"

Bà cụ Trần cười nhìn cô: "Tổ cha mày, mày nằm vậy rồi sao nội ăn với ngủ được hã con?" Nói rồi lấy khăn mùi soa lau khoé mắt.

Lúc này mẹ cô cũng đang khuấy cháo, thấy tình cảnh như vậy cũng nước mắt ngắn nước mắt dài, mí mắt vừa bớt sưng lại tấy lên vì đỏ, tay vừa đảo thìa vừa nói: "Ăn chút cháo đi con, qua giờ chưa có gì trong bụng hết, ngoan nín đi ăn cháo nè."

Một đêm không ăn gì, còn cật lực khóc cười đúng là có chút đói bụng, cô ăn một lượt hết cả bát cháo quay sang nói với mẹ mình: "Mẹ nấu cháo là số một.", giơ ngón cái lên like một cái.

Cả phòng cười "haha" khiến cô ngơ ngác không hiểu gì.

Nguyễn Thanh Nhã nhịn cười trước trả lời: "Cô nương ơi, cháo này mua ở dưới lầu, chăm cô có về nhà được đâu mà nấu cháo với cả ngon số một, khéo nịnh quá rồi.", nói rồi còn xoa đầu cô mấy bận.

Trần Tuyết Nhi bỗng nhớ đến ba mình, bởi ông cũng thường nói "Chắc kiếp trước ba mắc nợ con nên kiếp này trả nợ chứ nghe con nịnh là đánh không được, la không xong, từ chối không đặng."

Trần Minh Tâm từ bên ngoài đi vào, tiến đến hỏi: "Con còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa không? Có muốn ăn gì không để ba đi mua?"

Trần Minh Tâm chính là ba của Trần Tuyết Nhi, tính tình ôn hoà nhưng do nhiều lần làm ăn thua lỗ, gia đình sa sút nên kể từ đó tính tình cũng thay đổi không ít. Có vài lần cãi nhau rồi lỡ tay đánh mẹ cô, làm bà khóc suốt mấy ngày, sau đó ông cũng đã kiềm chế bản thân nên không còn xảy ra 'sự cố' nữa.

"Dạ con thèm cherry với dâu tây.", cô cười xoà.

Trần Minh Tâm bước ra ngoài đi xuống siêu thị mua trái cây cho con gái cưng của mình.

Bên này, mẹ cô ngồi bên giường từ tốn nói: "Cũng may là va chạm nhẹ, chỉ xây xác chút thôi, bác sĩ nói theo dõi ba ngày nữa được xuất viện."

Cô nghe vậy cũng quay sang mẹ mình: "Dạ hên ghê, chạy sát lề mà cũng bị đụng nữa, con mà chạy ra ngoài chắc người ta lại đỗ thừa con mới tập chạy xe nên đụng vô người ta không chừng."

Nét cười của mẹ cô vẫn vậy, bà nói: "Con cứ nghĩ xấu cho người khác, họ chở con vào viện rồi báo cảnh sát để hoàn tất thủ tục, sau đó còn gọi điện, chạy thẳng tới nhà tìm mình rồi chở mẹ vô đây với con, bồi thường với xin lỗi họ đều làm hết rồi, người ta cũng rất tử tế, con nói người ta vậy sao được.", mẹ cô lúc nào cũng: "Thương người như thể thương thân."

Tâm trạng cô lúc này đâu được xem là tốt lành gì, vừa đau khắp người vừa bị kim đâm nên khá là quạo quọ, xụ mặt nói: "Bảo bối tâm can của mẹ còn nằm đây, bị thương tới vậy luôn mà người ta tới thăm cũng chẳng thèm, ở đó mà tử tế với thương người."

Bà cười rộ lên, nói: "Người ta tới thăm con hồi tối rồi, mà con chưa tỉnh còn mớ la hét om sòm nữa, họ không nghĩ con bị nặng như vậy nên người ta nói hôm khác tới thăm tạ lỗi với con sau. Họ là người quen cũ của ba con, con của người đó cũng học chung với con, cứ theo cái nết của con mà làm ầm mọi chuyện lên, sau này sao còn mặt mũi qua lại với người ta nữa."

Bà cụ Trần ngồi đối diện cũng tiếp lời: "Mẹ con nói phải đó, con thấy gì mà la hét suốt, làm ai cũng lo sợ."

Cô quay sang trả lời bà nội của mình: "Con không biết mơ thấy gì nữa, chắc là gặp ma đó nội", nói xong cười hì hì rồi hỏi mẹ cô: "Người mà mẹ nói học chung với con đó, tên là gì vậy mẹ?"

Mẹ cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Huỳnh gì gì Nam đó, mẹ chỉ nghe sơ qua có một lần nên cũng không nhớ rõ nữa, nhắc ngang lại quên nữa rồi."

Trong đầu cô bỗng nổ ra một bóng hình mà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Cô giật mình nhào tới hỏi: "Dáng cao lắm phải không mẹ, chắc cũng hơn 1m80 gì đó, da hơi trắng, mặt v-line, mắt to, mi dày giống con vậy nè, giọng trầm trầm, tóc để 7/3."

Nghiền ngẫm một lúc, Nguyễn Thanh Nhã mới gật đầu trả lời: "Tả giống đó, trong lớp có thường nói chuyện với bạn không? Mẹ thấy thằng bé hiền lắm, đẹp trai lại còn sáng sủa."

"Dạ cũng không có nói chuyện nhiều, có hỏi bài qua lại chút chút thôi à."

Cô trả lời mẹ mình cho có lệ, sau đó nằm xuống xoay người vào tường, trong lòng thầm kêu gào "Trời ơi, thì ra cậu ta đã biết ngay từ đầu, sao không nói cho mình biết, làm mình cứ nghĩ cậu ta muốn tán tỉnh, rồi ảo tưởng chảnh choẹ một thời.".

Cô dằn xé cái chăn đang nắm trong tay, thầm nói nhỏ: "Đúng là tán tỉnh, mà là tán cho mình tỉnh. Người ta như vầng thái dương sáng ngời ngợi, làm sao mình lọt vào mắt xanh của người ta được mà đi ảo tưởng vậy trời.", sau đó tiếp tục độc thoại: "Tất cả việc người ta làm là đang chuộc lỗi đó, mình đã nghĩ gì? Thích mình? Cưa mình? Mị lực của mình...ahhh.. Muốn đi đầu thai kiếp khác để khỏi nhớ việc xưa, mất mặt quá.", nói xong lấy chăn trùm kín đầu.

Người mà cô vừa nhắc đến chính là Huỳnh Công Nam.

Ngoại hình như một hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh, đôi chân thon dài thẳng tắp tôn lên thân hình 1m80 nhìn rất thư sinh khiến bao nhiêu cô gái đổ gục.

Khuôn mặt v-line rất chuẩn, đôi môi hơi mỏng lại còn là môi son, sóng mũi cao thẳng tắp cứ như dùng thước để vẽ ra, đôi mắt bồ câu cùng hàng chân mày ngang mà rậm. Gương mặt chuẩn đến độ làm người ta phải xuýt xoa ghen tị "Sao lại có người đẹp như tranh vẽ thế kia".

Kiểu tóc 7/3, mái phía trước để úp xuống che đi một phần trán, tính tình lạnh lùng ít nói chuyện, chủ yếu thời gian làm vẻ mặt ai ăn hết của nhà mình.

Lúc trước học toàn đứng nhất khối, năm rồi chẳng hiểu ăn phải bã đậu gì mà lại rớt xuống lớp thường dân học chung với Trần Tuyết Nhi, để rồi xảy ra nhiều chuyện hiểu lầm cùng mất mặt như thế.

***

Vất vả lăn lộn ở bệnh viện ba ngày, cuối cùng cũng được trở về ngôi nhà thân yêu mà cô nhung nhớ, vừa về tới không lâu thì bà con cô bác ai ai cũng lại thăm hỏi.

Sống ở quê nên tình làng nghĩa xóm chính là điều quan trọng nhất, người ta thường nói "Bán bà con xa, mua láng giềng gần" là thế, bởi vì lúc tối lửa tắt đèn hoặc khi gặp chuyện không may thì hàng xóm chính là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ.

Nói đi cũng nên nói lại, những bà hàng xóm cũng chính là cổng thông tin điện tử trực thuộc trung ương chính hiệu, tất cả mọi chuyện từ lớn đến bé đều không thoát khỏi tai mắt của các bà.

Bận bịu suốt một ngày cô mới chính thức được yên nghỉ, à nhầm, là yên ổn nghỉ ngơi.