Giọng của một người phụ nữ trung niên hét lên xé tan khung cảnh ồn ào xung quanh: "Tuyết Nhi, cô còn đứng đó làm gì, không lo kiểm hàng để xuất, ăn không ngồi rỗi quen thân rồi à?"
Cô gái tên Tuyết Nhi cười hì hì vội trả lời: "Chị xinh đẹp sao nóng tánh quá, từ từ em qua xem liền mà, mới đứng có xíu mà la rồi."
Giọng người phụ nữ vẫn sang sảng: "Chút xíu, suốt ngày la cà tám chuyện là hay. Sao không đi ghẹo trai hay xem mắt cho mau lấy chồng, ế chổng ế trơ ra đó mà không lo" Ngừng một chút rồi lại nói: "Bị ám ảnh tâm lý hay có chuyện gì khó nói mà lại độc thân tới giờ này"
Người phụ nữ này chính là quản lí hiện tại của Trần Tuyết Nhi, tuy có hơi lớn giọng nhưng rất thương cô và cũng lo cho cô như hậu bối của mình.
Cô nghe vậy thì phì cười: "Chị nói gì vậy? Em đâu có gì đâu, chỉ là chưa muốn vướng bận nhiều quá thôi. Với lại, có nhiều người tới 30 40 tuổi mới lấy chồng kia kìa, chị lo quá rồi"
Trần Tuyết Nhi có làn da trắng nhìn rất baby, năm nay 28 tuổi, cao 1m62, đang làm việc ở một thành phố lớn phía Bắc. Thân hình khá cân đôi, với vòng eo chữ S thon gọn và vòng ba đầy đặn cũng đã đủ tôn lên vóc dáng thiếu nữ của cô, vòng một không lớn không còn là vấn đề.
Sở hữu gương mặt trái xoan đáng yêu, chân mày được vẽ ngang kết hợp với đôi mắt to long lanh cùng hàng mi dày cong vút, khiến người khác nhìn vào lại thấy có điểm gì đó rất hút hồn, không thể nào cưỡng lại được. Đôi môi mỏng khi cười lên lại rất duyên, mũi tuy không cao nhưng kết hợp với tổng thể khuôn mặt lại trở nên rất hài hoà cân đối.
Mái tóc dài thướt tha làm biết bao người phải ngưỡng mộ, vừa dài vừa mượt, cô nhuộm tóc màu nâu nhưng pha chút đỏ, phần đuôi tóc uốn cúp ngang, khi xoả nhìn rất dịu dàng, thuỳ mị, khi cột cao lại nhìn rất trẻ trung năng động.
Xinh xắn là thế nhưng cô vẫn chưa kết hôn, ở độ tuổi này thì con người ta đã chạy nhảy rồi, ấy vậy mà cô vẫn chưa có một tấm chồng để làm tin.
Sau một ngày làm việc vất vả, Trần Tuyết Nhi lê lết thân xác về trọ của mình, cô lang thang trên đường, nhìn ngắm phố phường náo nhiệt xung quanh. Nhìn những ánh đèn lấp lánh, những dây đèn rực rỡ treo dọc theo con đường, những cặp đôi chở nhau đi hẹn hò, những gia đình cùng nhau đi ăn khuya hay những cô cậu thanh niên đi xả stress về đêm.
8 giờ 30 phút, thời điểm thức tỉnh của thành phố, người người náo nhiệt ra đường còn bản thân cô thì về trọ để ngủ.
Tuy gắn cái mác làm ở đây đã năm năm, nhưng thật sự cô vẫn chưa một lần buông thả, không thử đi tới những hộp đêm cùng bạn bè để bung xoã. Bởi cô biết, một đêm sung sướng sẽ đổi lại nửa tháng nhọc nhằn.
"Ông sao ơi, ông đang soi sáng cho con có phải không, ông có nghe những điều con từng ước không?"
Cô nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời kia, bất giác mỉm cười rồi lại tiếp tục đi.
Về đến nhà làm xong mọi thủ tục cần có, cô lại nằm và nghĩ về mọi chuyện xa xưa, sau đó thầm thì: "Ông trời ơi! Ông có nghe con đang nói không? Con muốn biết tại sao con lại hoang phí thanh xuân của mình vào những việc không đâu? Tại sao lại không thể yêu thêm ai? Tại sao cứ cảm giác bản thân đã quên điều gì đó và cũng quên đi một ai đó rất quan trọng? Ông giúp con được không?", ngừng nhẹ một chút lại thì thầm: "Con cũng muốn trở về lúc còn nhỏ được ba mẹ yêu thương, xã hội này quá nhiều điều khiến con mệt mỏi."
Lần thứ bao nhiêu Trần Tuyết Nhi nói ra những lời này, bản thân cô cũng không thể nhớ rõ, nó đã trở thành một câu thần chú giúp cô trấn an bản thân và ví như cứ lặp đi lặp lại nhiều lần thì điều ước sẽ trở thành hiện thực.
Bất giác cô chìm vào giấc ngủ, những năm nay chất lượng giấc ngủ của cô chưa bao giờ tốt cả, cứ nhắm mắt là mọi suy nghĩ cứ thay nhau trào ra khiến bản thân cứ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Trong mơ màng cô lại nghe giọng mẹ mình thấp thoáng, như đang gọi tên cô, như đang khóc: "Nhi, Tuyết Nhi, tỉnh dậy đi con! Bác sĩ nói không sao mà sao tới giờ chưa tỉnh?"
"Con gái ngoan tỉnh dậy về nhà với ba mẹ."
Cô lờ mờ mở mắt ra, thế giới trước mắt xoay một cách lợi hại, đầu đau kinh khủng, tứ chi cũng ê ẩm hết cả lên. Phải gắng gượng chớp mắt mấy lần mới nhìn rõ được người trước mặt, vừa nhìn thấy gương mặt thân quen ấy cô cứ ngỡ mình còn đang mơ chưa tỉnh.
Người trước mắt là mẹ cô.
Cô cố nhấc tay lên, tự véo eo làm bản thân đau điếng lên, xác thực không tỉnh lại thêm lần nào nữa, cô thầm nghĩ "Vậy mọi chuyện là sao? Không phải mình đang ở trọ sao? Sao giờ lại ở bệnh viện? Ở đây lại còn có ba mẹ và cả ông bà?".
Thấy có điểm gì đó sai, cô vội nhìn lại bản thân sau đó trợn mắt: "Tóc dài, da trắng, cơ thể 1m62 đâu?", sau đó sờ soạng xuống ngực: "Sao hơi bé vậy? Tóc ngắn ngang vai, tóc mái để 5.5 nữa chứ, làn da ngâm này sao nhìn cứ như lúc còn nhỏ.", nhìn tới kim tiêm trên tay cô tái mặt suýt chút ngất xỉu, thề là cuộc đời cô sợ nhất chính là bị tiêm.
Mẹ cô giật mình hốt hoảng, nhẹ nhàng sờ trán rồi gọi khe khẽ: "Tuyết Nhi, nghe mẹ nói không con?", sau đó chực khóc nói nghẹn ngào: "Không lẽ mê sảng nữa rồi, tối nằm la hét suốt, giờ tỉnh thì mê mê man man."
Ba cô chạy đi gọi bác sĩ, bác sĩ xem tới xem lui, vạch mắt rọi miệng đủ thể loại, sau đó kết luận tình trạng cô ổn định, bình thường hết mức.
Trần Tuyết Nhi vừa định mở miệng thì cổ họng dâng lên một tràng khô khốc nói không ra tiếng, phải uống ngụm nước mới miễn cưỡng thông họng để dò hỏi: "Năm nay là năm nào vậy mẹ?"
Nguyễn Thanh Nhã nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ rồi trả lời: "Năm nay 2020, sao vậy, con có sao không, quên hay gì rồi?"
Vậy là cô xuyên trở về rồi, thật sự trở về 10 năm trước, không nghĩ tới có một ngày bản thân có thể tự trải nghiệm chuyện khó tin này.
Cô gãi gãi mũi cười nói: "Dạ đâu có, con nhớ mà, tại con cảm thấy ngủ lâu quá nên tưởng nằm lâu lắm rồi."
Nguyễn Thanh Nhã chính là mẹ của Trần Tuyết Nhi, một người phụ nữ dịu dàng, hiền hậu. Gương mặt cô được thừa hưởng phần nhiều từ mẹ mình, đôi mắt, sóng mũi hay cả đôi môi. Nguyễn Thanh Nhã có một nét đẹp rất dịu dàng, bà đối xử với mọi người bằng cả tấm chân tình, luôn nhã nhặn trong lời nói cùng hành động. Về phần Trần Tuyết Nhi, cô lại không thừa hưởng một chút nào về đức tính này của bà.
Tình hình lúc này.
Trần Tuyết Nhi vừa bị tai nạn xe rồi xỉu trên đường, hôn mê suốt một ngày, làm người nhà đứng ngồi không yên. Giờ cô mới nhớ, năm 18 tuổi đúng thật là cô có một lần bị thương nặng nên phải nhập viện.
Cô thầm thì: "Không trở về sau lúc này để bớt đau hay về trước để né hoạ, cứ phải vào ngay lúc này. Đúng là xui tận mạng."
Vừa nói xong cô chợt giật mình nghĩ tới một chuyện "Trong nguyên tác xuyên không luôn là nhân vật trước đó đã chết mới được xuyên đi, vậy chẳng lẽ mình ngủ mà cũng chết?"
Sau đó lại ão não rũ mắt thì thào: "Không lẽ xui tới vậy sao? Hay khi mình ngủ xảy ra chuyện gì rồi?"
Nguyễn Thanh Nhã thấy con gái ỉu xìu, miệng thì cứ lắp ba lắp bắp nên tiến đến: "Con còn mệt ở đâu không? Để mẹ đi gọi bác sĩ lại kiểm tra lần nữa nha."
Cô vội lắc đầu: "Không sao, con khoẻ mà mẹ, chắc mới tỉnh lại nên có hơi mệt mỏi chút thôi, nằm một chút là không sao nữa."
Mọi người xung quanh nghe vậy thì không tới hỏi thêm nữa, chừa không gian lại cô nghỉ ngơi.