Mộc Nhi ôm chặt lấy Thiên Vỹ, cô ở trong lòng anh khóc rất nhiều.
Thiên Vỹ biết Mộc Nhi đang cảm thấy lòng tốt của mình lại nhận sự trả ơn vô như vậy khiến cô bất ngờ, tay của anh nhẹ nhàng xoa đầu cô.
"Cứ khóc đi, có anh ở đây rồi...khóc xong em sẽ thấy nhẹ lòng hơn." giọng nói ấm áp của anh cất lên.
'Sau này nhất định anh sẽ khiến em cười nhiều hơn, anh đảm bảo sẽ không bao giờ để em rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.' Thiên Vỹ nói thầm với lòng mình.
Điều anh muốn thấy, luôn muốn giữ lấy chính là...nụ cười tươi như hoa của cô gái anh yêu.
...
Sau khi quay về công ty, vừa bước ra từ thang máy đã nhìn thấy thuộc.
"Cô chủ." Mộc Nhi đang đi về nơi làm việc của mình, cậu ta đã cất tiếng gọi cô.
Hai từ 'cô chủ' đó đối với cô mà nói, nó vốn dĩ đã không dành cho cô từ rất lâu rồi.
"Có chuyện gì sao? mà anh cứ gọi tôi là Mộc Nhi đi...dù sao thì..." nói đến đây cô liền nở nụ cười tự an ủi mình.
Cậu cũng không phải kẻ ngốc mà không biết cô định nói gì, chưa đợi cô nói tiếp đã vội lên tiếng: "dù cô đã ly hôn với Gia Tuấn, nhưng đối với chúng tôi cô vẫn mãi là cô chủ duy nhất được mọi người công nhận của Huỳnh gia.
Cánh cửa Huỳnh gia luôn mở rộng chào đón cô về, sẽ không còn là thân phận vợ của Gia Tuấn mà là...con gái của...Huỳnh phu nhân."
Cô nở nụ cười ôn nhu đáp lại lời nói của thuộc hạ: "cảm ơn, vì tình thương của anh và mọi người luôn dành cho tôi."
Nếu không có Vy Vy chen chân vào, làm mọi thứ xáo trộn lên thì có lẽ Mộc Nhi đã có một cuộc sống như nàng công chúa ở Huỳnh gia.
Sẽ khiến rất nhiều cô gái khác xung quanh ghen tị với cô, đến cả An An lúc trước khi cô ấy còn sống.
Dù là người yêu của Gia Tuấn nhưng cũng chưa được bà đặc biệt dành tình cảm như cô, bà cũng mến An An nhưng vẫn còn một vài điều khe khắc với cô ấy.
Còn Mộc Nhi ngược lại, hoàn toàn không. Bà luôn yêu thương cô, ngoài ra khi vừa biết cô là bạn gái mới của anh.
Bà đã tặng cho cô của hồi môn ngày trước của mình trong lần gặp mặt đầu tiên, mỗi khi Mộc Nhi đến nhà chơi cũng không cần phải khép nép mà cứ tự nhiên như nhà của mình.
Có lẽ mọi thứ đều bắt nguồn từ 'xuất thân gia đình', An An xuất thân trong một gia đình không mấy khá giả, ba cô lại rượu chè bê tha khiến bà không thích điều đó.
Mộc Nhi lại xuất thân từ gia đình có điều kiện, giáo dục tốt, trình độ học vấn cao khiến bà vừa gặp đã có thiện cảm với cô gái này.
Trước khi ra về, cậu nói với cô một câu: "đại ca dường như đang giận cô, anh ấy đã kêu tôi đi theo cô...
lúc nãy thấy cảnh tượng đó khiến anh ấy có chút không vui...à, cô chủ...có phải cô đã tìm được tình yêu của đời mình rồi không? là Lý Thiên Vỹ sao?"
"Có lẽ là vậy." Mộc Nhi ngại ngùng đáp lại.
...
Trong lúc cô đang làm việc, điện thoại liền nhận được tin nhắn từ Gia Tuấn.
[Qua phòng tôi gấp.] Mộc Nhi đọc xong tin nhắn đó, cô rời khỏi nơi làm việc đi đến chỗ anh.
Vừa vào trong, Gia Tuấn đã liếc mắt nhìn cô. Ánh mắt ấy đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Pha cà phê cho tôi." lời đề nghị này khiến cô chau mày khó hiểu, đây vốn là công việc của thư kí, không phải của cô.
"Thư kí Lâm đâu? sao anh không kêu..." cô đang nói thì anh đã quát lớn.
"Bảo sao thì làm vậy...đến lời nói của tôi mà cô cũng dám cãi?"
...
Sau khi pha cà phê cho anh xong, cô trở lại phòng đặt ly cà phê xuống bàn làm việc của anh rồi nhanh chóng quay người rời đi.
Phía sau lại truyền đến giọng nói của anh: "tôi đã cho phép cô đi chưa?"
Mộc Nhi không nhịn nữa mà thẳng thừng đáp trả:
"Anh còn muốn tôi làm gì nữa? anh bớt vô lí có được không Gia Tuấn...tôi còn công việc phải làm..."
Cốc cà phê nóng trên tay anh hướng thẳng về phía cô. 'Xoảng' âm thanh đỗ vỡ phát ra dưới nền đất.
"Tôi nhớ cô rảnh rỗi lắm mà, sao lại bảo mình bận? không phải cô còn có thời gian đi gặp người đàn ông khác sao?" Gia Tuấn tiến tới phía cô, anh kéo cô ép sát cô vào tường.
Tay anh bấm chốt cửa lại, rồi từ từ di chuyển xuống phía dưới đùi của cô.
"Gia Tuấn, mau bỏ tay ra..." cô hét lên và ra sức đẩy anh.
Điều đó cũng không thể ngừng được việc này, anh ghì đầu cô đặt xuống môi cô một nụ hôn cuồng bạo.
Cô cứ liên tục đánh vào người anh, Mộc Nhi cảm nhận được dưới chân có gì đó lạnh lạnh thì một cảm giác lại truyền đến.
Ngón tay của anh đã nằm bên trong, cảm giác này khiến cô rất khó chịu. Cô muốn dừng chuyện này lại ngay lập tức.
Anh bắt đầu rời khỏi đôi môi của cô, nói vào tai cô: "miệng thì từ chối nhưng cơ thể cô lại rất thích tôi thì phải? không biết đã có bao nhiêu người vào rồi nhỉ?"
"Gia...Tuấn anh mau dừng lại đi, đừng làm những chuyện khiến tôi cảm thấy ghê tởm anh...chúng ta...đã ly hôn rồi." Mộc Nhi nói ra những lời này chính cô cũng không biết rõ tại sao bản thân lại nói những câu nói đó.
Lúc nhận ra thì cũng đã muộn, còn Gia Tuấn ngơ ngác không hiểu cô đang nói gì, 'ly hôn...ly hôn' gì chứ?
Anh và cô đã từng là vợ chồng sao? đầu anh lúc này bắt đầu truyền đến cảm giác đau như búa bổ.
Những hành động kia cũng đã dừng lại, cô đang chỉnh lại trang phục nhưng cũng nhanh nhận ra sự khác thường của anh.
"Anh ổn chứ Gia Tuấn?"
"Thuốc của tôi, lấy thuốc giùm tôi...Nhi Nhi, đầu tôi đau lắm." anh chỉ tay về phía bàn làm việc.
Cô đi đến tìm giúp anh nhưng không có trong túi áo lẫn tủ đồ, Mộc Nhi vội liên lạc với những người bên dưới.
"Thuốc đau đầu của sếp, gọi giúp tôi thư kí Lâm đem tới."
[Được, thưa cô]
"Anh gắng một chút, sẽ có thuốc ngay thôi!"
...
Sau khi cô gái hại cô đã bị bắt cùng với những tên kia, bọn họ được kết án 5 năm riêng cô gái cầm đầu là 6 năm 7 tháng.
Cuối cùng thì kẻ ác đã phải trả giá cho việc làm của mình. Việc đó đã giải quyết xong thì cuộc thi cũng được diễn ra sau 2 ngày.
Mọi người trong bữa tiệc điều khen cô hết lời về tài năng của cô, Gia Tuấn cũng không ngoại lệ. Những người đó ngưỡng mộ bởi mắt chọn nhân tài của anh.
Phần chiến thắng cuối cùng cũng thuộc về phía cả hai, trên gương mặt của cô và anh cũng không giấu nổi niềm hạnh phúc.
Khi hay tin, Thiên Vỹ đã tặng cho cô một bó hoa như lời chúc mừng gửi đến Mộc Nhi.
Mấy hôm nay anh bận rộn để chuẩn bị đi công tác nên cũng ít gặp cô, chỉ riêng hôm nay anh cố sắp xếp thời gian để đến gặp cô.
"Thiên Vỹ, anh đi công tác nhớ phải giữ gìn sức khỏe, khi rảnh cũng phải gọi về cho em đấy." cô nũng nịu nói.
"Được rồi, em cũng nhớ giữ sức khoẻ...sắp tới làm gì cũng phải cẩn thận."
Anh nhắc nhở cô, bản thân anh không ở gần nên cũng rất lo cho cô vì anh biết sắp tới cô định làm gì. Sợ rằng khi cô ta biết sẽ gây khó dễ và làm hại Mộc Nhi.
Cô thì ngược lại không có chút lo lắng, bởi cô không làm một mình mà còn có sự giúp sức của Linh và thuộc hạ.
...
Hôm sau hai người họ đưa cho cô những đồ cô dặn dò họ mua, Mộc Nhi xem qua một chút rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
"Cô chủ, cô định làm gì mà lại cần số đồ này?" Linh thắc mắc hỏi.
"Rồi hai người sẽ hiểu, những điều tôi làm là những gì mà tôi điều đã trải qua." cô đáp.
Trò chơi chính thức bắt đầu.