Đột nhiên ả ta nở một nụ cười thật lớn khiến mọi người ai cũng khó hiểu, ả ta nhìn thẳng vào Mộc Nhi.
"Cô biết tại sao tôi lại hết lần này đến lần khác tìm cách hại cô không?" giọng nói của ả ta không có chút lo sợ.
"Bởi tôi căm ghét cô, tại sao cô vào công ty sau tôi mà lại được ưu ái còn được tham gia cuộc thi mà tôi ao ước vẫn chưa có cơ hội...
Rốt cuộc là cô đã dùng cách gì khiến sếp thay đổi nhanh chóng như vậy?" ánh mắt của ả ta đỏ rực, hừng hực lửa nhìn thẳng vào cô nhưng điều đó cũng không có hề hứng gì với Mộc Nhi.
Bởi cô không sợ vì bản thân cô không làm gì sai, lúc này Gia Tuấn vội lên tiếng giúp Mộc Nhi:
"Đáng lí ra tôi định chọn cô nhưng dạo gần đây tài năng của cô ngày càng đi xuống, Nhi Nhi cũng không làm gì sai...
Cô ấy dù sao cũng là nhà thiết kế có kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài, học vấn cao, tôi cảm thấy cô ấy hợp với cuộc thi này."
Đúng là ban đầu anh muốn cử ả ta tham gia nhưng sau khi suy nghĩ lại anh liền chọn cô.
Nếu chiến thắng, công ty anh sẽ có lợi và Mộc Nhi cũng vậy. Một nhân tài như cô phải ngày càng được biết đến nhiều hơn nữa.
"Đúng vậy đó." thư kí lên tiếng, bản thân cậu cũng thấy cuộc thi này rất hợp với một người tài giỏi như Mộc Nhi.
"Tôi không phục, nhất định không đơn giản vì tài năng mà anh lại chọn cô ta. Phải còn..."
Lời nói chưa kịp nói xong, ả ta liền nhận lấy hai cái tát từ Mộc Nhi.
Ba người đàn ông phía sau cũng bị giật mình bởi âm thanh 'bốp' phát ra, đặc biệt là thuộc hạ của anh.
Cậu rất ngạc nhiên, bởi Mộc Nhi mà cậu biết lúc trước đã trở thành một người khác, cô không còn yếu đuối để người khác được quyền bôi nhọ mình.
"Đừng suy bụng ta ra bụng người, bản thân cô xấu nhưng cũng đừng bao giờ nghĩ tôi giống cô..." Mộc Nhi nhấn mạnh từng câu từng chữ trong lời nói để cho ả ta nghe thật kĩ.
...
Mộc Nhi bảo Gia Tuấn cởi trói cho ả ta, anh lo lắng không biết cô sẽ định làm gì nhưng chỉ đành nghe theo.
Cảm thấy không yên tâm, sợ cô lại xảy ra chuyện nên sau khi cô lái xe đưa ả rời đi, anh cùng với thuộc hạ đi theo bọn họ.
Mộc Nhi lái xe thật nhanh, ả ta ngồi kế bế khuôn mặt vội biến sắc không còn một giọt máu. Ả nói:
"Cô điên rồi hả? cô muốn đưa tôi đi đâu...cho...ch...o tôi xuống mau lên."
"Ngồi im nếu không muốn chết." cô gằng giọng.
...
Sau khi đến nơi, cô nhanh chân xuống xe và kéo theo ả ta vào bên trong bệnh viện.
Mặc kệ ả liên tục ra sức vùng vẫy, cô nắm chặt cánh tay và kéo ả ta lên một phòng bệnh.
"Này...bỏ ra coi...cô điên rồi...mau bỏ tôi ra."
'Cạch' cánh cửa vừa mở ra, cô lôi mạnh khiến ả ta té xuống sàn, cơn đau vừa truyền đến thì bên tai cũng nghe được lời nói của Mộc Nhi đầy giận dữ.
Mộc Nhi chỉ tay về phía giường: "cô mở mắt ra mà nhìn cho kĩ, người đang nằm trên giường bệnh đó là ai?...tôi giúp mẹ cô và đây chính là cách mà cô trả ơn tôi?"
Ả ta nghe cô nói vậy, cả người run rẩy, nước mắt không ngừng tuông rơi. Ả đã sai rồi, thật sự đã sai rồi.
Chỉ vì nghe cuộc thi đó có nhiều lợi ích và nếu thắng giải cũng được tiền thưởng rất nhiều, chính vì thế khi bị cướp mất điều tốt nên lòng tham đã che mờ lí trí.
Mộc Nhi biết bà ấy vì cô cũng tình cờ mấy lần, thấy bà đến công ty tìm gặp ả ta, cô cũng có bắt chuyện và tâm sự với bà.
Hôm đó bà vì phát bệnh mà ngất xỉu, may là cô đến thăm và phát hiện kịp thời. Vốn cũng định nói cho ả ta biết bệnh tình của mẹ mình nhưng lại nhận được sự trả ơn vô cùng sốc.
"Là tôi sai rồi...tôi xin lỗi cô, Nhi Nhi, tôi biết lỗi của mình rồi...mong...mong cô tha lỗi cho tôi." ả ta khóc lóc quỳ dưới chân cô liên tục van xin nhưng sau những sự việc xảy ra, cô không thể bỏ qua cho ả ta được.
"Mẹ cô sau này sẽ có người chăm sóc cho bà ấy...việc cô làm với tôi nhất định tôi sẽ không bỏ qua, đừng trách tôi sao lại vô tình như vậy...
Chính vì bản thân cô tự hại cô thôi, hẹn gặp lại cô ở phiên toà."
Ả ta nghe vậy liền lo sợ, vội níu chân cô lại không để cô rời đi, chấp tay cầu xin:
"Tôi xin cô, xin...cô đừng làm như vậy...xin cô, tôi không muốn đi tù, nếu mẹ tôi biết làm sao bà ấy có thể vượt qua chuyện này...tôi xin cô...xin cô..."
Mộc Nhi gỡ tay cô ta ra và buông một câu: "nếu thật sự sợ thì cô đã không làm như vậy."
...
Sau khi rời khỏi bệnh viện cô cũng tự hỏi lòng mình: 'liệu mình làm vậy có quá đáng không?'
Nhưng suy đi nghĩ lại nếu cô không làm vậy thì không chắc được, lỡ đâu sau này ả ta lại ngựa quen đường cũ mà hại người khác.
Cuộc đời cô luôn sống tốt, luôn nghĩ cho mọi người xung quanh nhưng rồi ai cũng khiến cô đau lòng.
Những gì cô làm lúc nãy, thuộc hạ và Gia Tuấn cũng nhìn thấy. Quả nhiên có một điều thuộc hạ không thể phủ nhận rằng.
Lúc cô tức giận lên nhìn cô cứ như là một con người khác, không còn là một cô gái hay truyền năng lượng tích cực.
Mà là một người chứa đầy những tổn thương đã chịu đựng sau nhiều chuyện xảy ra, giờ phút này người con gái ấy chỉ muốn bùng nổ.
...
Hai người vẫn đi theo cô theo như lời Gia Tuấn yêu cầu, nhìn thấy cô ngồi khóc trong xe khiến Gia Tuấn cảm thấy đau lòng.
Ngay lúc anh muốn đến bên an ủi cô, bất ngờ phía xa có bóng dáng của một người đàn ông đang đi đến.
Anh nhìn thấy cô mở cửa xe, chạy thật nhanh về phía người đó ôm trầm lấy anh ta. Cánh tay vốn định mở cửa xe vừa đưa lên đã dừng lại.
Hành động này cũng lọt vào tầm mắt của thuộc hạ ngồi phía trước: 'lúc có cô ấy là do anh không biết giữ, tôi đã nói mà anh không chịu nghe.'
Gia Tuấn chau mày nhìn bọn họ một lúc rồi buông ra câu nói: "đi thôi!" trong giọng nói ấy có chút nỗi niềm gì đó rất khó tả mà chính Gia Tuấn mới hiểu được.