Nghe câu nói khẳng định của cô, Gia Tuấn chỉ biết ngồi cười. Đúng là quen lâu mới thấy được ở Mộc Nhi còn rất nhiều điều mà trước đây anh chưa hề biết.
Vốn nghĩ cô là một người yếu đuối luôn cần được người khác che chở nhưng mọi thứ mà bản thân anh nghĩ và thực tại nó lại hoàn toàn khác nhau.
Đó là do cô nói, nếu sau này cô có bị gì cũng chẳng liên quan đến anh. Mộc Nhi lần nữa cất lời xoá tan không gian im lặng của cả hai.
"Tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh ra ngoài."
"Cô nên nhớ, đây là nhà của tôi." đúng vậy, nó là nhà của anh nên mọi căn phòng trong nhà anh muốn ra vào tùy thích, cũng có thể đuổi những người anh ghét.
"Anh muốn làm gì tùy ý, tôi mệt...tôi ngủ trước." cô nói rồi xoay lưng về phía của anh, Gia Tuấn cau mày nhìn cô một lúc. Anh vội đứng dậy đá chiếc ghế khiến nó ngã xuống.
Mộc Nhi nghe được âm thanh này cô có chút hồi hộp, tim cô đập rất nhanh.
Cô lo sợ anh ta lại muốn chuyện đó, ở cạnh anh ta lâu nên cô biết đôi lúc người đàn ông này lại trỗi dậy bản tính chiếm hữu vô cùng điên loạn.
'Chẳng lẽ, anh ta lại...' suy nghĩ vừa thoáng qua cô cũng cảm nhận bản thân mình bị kéo xoay người lại.
Rất nhanh đôi môi của cả hai chạm vào nhau, nụ hôn này có một chút mùi rượu vang. Cô không muốn lại tiếp tục chuyện này với hắn, không được...cô nhất định phải đẩy hắn ra.
Cô cố gắng dùng hết sức đẩy Gia Tuấn ra và cho anh ta một cái tát thật mạnh, Mộc Nhi nói: "anh tỉnh táo lại đi, tôi và anh không còn như lúc trước nữa. Giữa hai chúng ta bây giờ không còn cái gọi là tình yêu nữa đâu."
Cái tát này cộng với lời của cô nói khiến anh như tỉnh táo lại, ác quỷ trong anh nó cũng đã trở về. Những hành động vô thức vừa rồi của anh có lẽ là do say rượu.
"Cảm ơn cô đã nhắc cho tôi nhớ, lúc nãy chỉ là hành động vô thức khi say rượu, tôi cũng không quên kẻ đã hại mẹ mình...Mộc Nhi, cô hãy cố gắng tận hưởng quãng thời gian còn lại để không phải hối hận." dừng một lúc Gia Tuấn lại tiếp lời.
"Khi mẹ tỉnh lại, hẹn gặp cô ở toà." dứt lời anh sải bước đi ra khỏi phòng, đột nhiên dừng lại vì câu nói của cô gái bên trong phòng: "hối hận? điều hối hận của tôi từ trước đến nay là yêu một người đàn ông không bằng cầm thú, không có tình người như anh."
...
Sáng hôm nay vẫn như mọi khi anh ta đi làm sớm cùng với Vy Vy, dù đã thức dậy từ lâu nhưng để tránh chạm mặt anh cô đã ngồi trên phòng ngủ đến khi không còn nghe tiếng xe của anh nữa.
Quản gia đã dọn sẵn thức ăn ra bàn cho cô, thấy Mộc Nhi đang đi xuống từ trên cầu thang, bà nói: "dì dọn sẵn đồ ăn rồi, cháu mau lại ăn đi cho nóng."
Sau khi ăn xong, cô xin phép quản gia để được đi tới bệnh viện. Hôm nay do Thiên Vỹ bận nên cô phải nhờ thuộc hạ đưa đi.
"Tôi có làm phiền cậu không?"
"Được đưa cô chủ đi như vậy tôi rất vui với lại cũng lâu rồi tôi không đến thăm bà ấy." kể từ khi mẹ của Gia Tuấn nằm viện anh không có cơ hội đi thăm.
Bản thân anh cũng coi bà ấy như là mẹ của mình, nhớ lại lúc trước mỗi khi anh có chuyện buồn cũng chính bà là người luôn quan tâm, chia sẻ mọi thứ với anh.
Khi cả hai đi đến phòng bệnh của bà, vừa mở cửa ra anh đã hoảng hốt kéo tay của Mộc Nhi lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cậu chủ đang ở bên trong phòng bệnh, tôi nghĩ chúng ta nên đi về...nếu để cậu ấy bắt gặp sẽ lại có chuyện."
"Không sao đâu, tôi không sợ anh ta." cô bình tĩnh đáp.
"Nhưng mà." anh chưa nói hết câu, Mộc Nhi đã gõ cây gậy quay lại phía hướng đi đến phòng bệnh của bà.
'Cạch' cánh cửa vừa mở ra, nghe tiếng động Gia Tuấn quay đầu lại nhìn. Thấy cô và thuộc hạ của mình bước vào anh cau mày.
"Cậu đưa cô ta đến đây làm gì?"
"Cô chủ muốn đi thăm bà ấy."
'Thăm' một kẻ đã hại mẹ anh lại muốn đi thăm bà ấy để làm gì? chẳng lẽ muốn hại bà ấy chết để xoá tội sao.
Gia Tuấn vội đứng lên muốn đuổi cô ra khỏi phòng bệnh của bà nhưng thuộc hạ đã nhanh hơn anh một bước, cậu ta vội đi tới kéo anh ra ngoài.
"Đại ca, cô ấy chỉ đến thăm mẹ anh thôi...tôi nói cái này anh thử nghĩ xem, nếu cô ấy muốn hại mẹ anh chết để xoá tội tại sao lúc sáng mắt không đến đây hại bà ấy luôn đi mà phải đợi đến khi không thấy nữa."
Cứ tưởng Gia Tuấn sẽ suy nghĩ lại nhưng khi anh nói ra lại khiến thuộc hạ bất ngờ hơn: "chỉ là chưa có cơ hội, người như cô ta chuyện gì mà không dám làm."