Tên thuộc hạ nói xong vội bước ra khỏi phòng, Gia Tuấn ngã lưng xuống ghế. Anh không biết mình có nên tin lời của cậu ta hay không nhưng làm sao Vy Vy lại quen biết một người như Âu Dương được.
"Không thể nào là sự thật được." anh thì thầm.
Mộc Nhi bên trong phòng nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội đi đến mở cánh cửa ra. Thuộc hạ cất lời sau đó vào bên trong phòng.
"Cậu tìm tôi có việc gì?" cô thắc mắc hỏi.
"Tôi...tôi muốn xin lỗi cô về chuyện hôm qua, đáng lẽ...tôi không nên nói ra như vậy." anh vẫn cảm thấy bản thân mình thật có lỗi khi đã nói ra và mặc dù cũng chính anh đã cứu cô một mạng.
Thì ra anh ta muốn xin lỗi cô việc đó, Mộc Nhi nở nụ cười ôn nhu. Cô đáp: "không sao, chuyện cũng qua rồi...chẳng phải...cậu cũng đã cứu tôi một mạng sao."
Cô không trách anh ta vì bản thân cô thừa biết những tên thuộc hạ của anh họ đều không có ý xấu, họ luôn muốn bảo vệ cô.
Từ lúc bước chân vào căn nhà này, mọi người đều quý mến cô. Mỗi khi cô đi ra ngoài cũng có bốn hoặc năm tên thuộc hạ đi cùng để bảo vệ cô.
Nói đúng hơn thì Mộc Nhi đối với họ như một viên ngọc quý, chỉ có một mình Gia Tuấn coi cô là kẻ thù, coi cô là người đã hại mẹ mình.
"Cô chủ, sau này nếu có chuyện xấu xảy ra...chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cô đến cùng."
...
Tối hôm nay Gia Tuấn và Vy Vy đã đi ăn cùng nhau, ngồi ở bàn ăn trong phòng bếp Mộc Nhi suy nghĩ.
Nếu bây giờ có ai đó cho cô điều ước, cô chỉ ước rằng được trở về thời thanh xuân tươi đẹp của mình.
Khi đó cô sẽ không phạm sai lầm như bây giờ, không yêu một ai, tận hưởng cuộc sống, hằng ngày ở bên cạnh ba mẹ tâm sự với họ, chăm sóc họ và làm những điều mà cô chưa thể hoàn thành trong quá khứ.
'Giá như năm đó chúng ta không gặp nhau, có lẽ...em đã không yêu anh nhiều như vậy...dù muốn hận anh em cũng khó có thể làm được.' Mộc Nhi nghĩ thầm, cô vẫn còn nhớ lời nói của một người bạn thường hay tâm sự: 'trong tình yêu, ai yêu nhiều...người đó thua'
Không ngờ câu nói đó lại đúng với hoàn cảnh của cô như bây giờ, cô đã trở thành người thua cuộc rồi.
...
Anh và Vy Vy về nhà, mọi người đều đã đi nghỉ ngơi. Cả hai người đi lên tầng, trước khi về phòng ngủ cô còn tặng anh một nụ hôn thật ấm áp.
Gia Tuấn bước tiếp để đi lên tầng hai, gần đến cầu thang anh lại đứng im không bước tiếp. Anh đưa đôi mắt vô hồn nhìn căn phòng của Mộc Nhi.
Đôi lúc anh cũng không hiểu rõ rốt cuộc bản thân mình đang muốn gì, đứng im lặng được một lúc anh vội bước lên cầu thang nhưng gần đến bật cuối cùng lại xoay lưng đi xuống.
'Cạch' âm thanh mở cửa vô cùng nhẹ, từng động tác nhẹ nhàng kể cả tiếng bước chân cũng vậy nhưng Mộc Nhi vốn là người nhạy với tiếng động.
Vừa nghe âm thanh này cô đã biết là ai vào phòng mình. Gia Tuấn trước khi vào đã khoá trái cửa, như thói quen thường lệ anh đến bàn trang điểm ngồi xuống chiếc ghế nhìn Mộc Nhi.
Nhìn thấy cô, anh lại nhớ đến câu nói của tên thuộc hạ lúc sáng: [Tất cả đều là sự thật, chuyện này tôi không hề đùa với anh...à, đại ca nếu anh còn thương Mộc Nhi hãy bảo vệ cô ấy thật tốt.]
"Bảo vệ cô...sao tôi có thể bảo vệ người đã hại mẹ mình...không thể có chuyện đó." Gia Tuấn nói.
Nghe anh nói vậy, cô vội lên tiếng: "đêm hôm như vậy anh vào phòng tôi làm gì?"
"Cô chưa ngủ? nếu vậy thì tốt...cô nói xem một kẻ hại mẹ tôi, nếu cô ta bị kẻ khác hại thì tôi có nên bảo vệ cô ta không?"
Câu hỏi này cô biết anh đang ám chỉ tới ai, nếu cô trả lời là 'có' chắc chắn anh ta sẽ càng khinh thường cô hơn.
"Không...tôi nghĩ anh không nên bảo vệ cô ta, chi bằng để cô ta chết đi...coi như giúp cô ta giải thoát khỏi cuộc sống như địa ngục, không còn đau khổ nữa." cô đáp.
"Cô chắc chứ?" Gia Tuấn cau mày, anh lên tiếng hỏi lại.
"Đương nhiên là tôi chắc chắn lời nói của mình."