Trả Cho Em Sự Tự Do

Chương 16: Bí Mật Về Gia Tuấn




Họng súng chạm trực tiếp vào trán cô, mọi người không dám tiến lên và có người còn nhắm chặt mắt lại vì sợ cảnh tượng trước mắt.

Tiếng súng vang lên cùng với tiếng cửa kính bể và rơi xuống sàn, mọi người mở mắt ra đều không khỏi sợ hãi.

Lúc nãy khi anh vừa có ý định bóp cò, tên thuộc hạ kế bên đã nhanh chóng chuyển họng súng hướng ra cửa, nếu anh ta chậm trễ một giây có lẽ nơi đây sẽ trở thành một vụ án mạng.

Trên tay anh ta bây giờ có vài giọt máu đang nhỏ xuống sàn, vì lúc nãy viên đạn có xước nhẹ qua tay cậu ta.

"Gia Tuấn, tha lỗi cho cô ấy đi...dù gì anh cũng tìm thấy hợp đồng của mình rồi." thuộc hạ lên tiếng.

"Lần này coi như cô may mắn." Gia Tuấn nói sau đó liền rời khỏi phòng của cô.

Mọi người từ từ giải tán về phòng ngủ của mình còn tên thuộc hạ đã được đưa đi băng bó vết thương.

Quản gia không vội xuống lầu, bà đến bên giường ôm cô vào lòng và an ủi: "không sao, không sao cả...mọi chuyện qua rồi."

Bên phòng của Vy Vy cô ta thật sự rất sợ, mặt cắt không còn giọt máu, hàm răng đánh vào nhau phát ra âm thanh 'lạch cạch'

"Cũng may cậu ta ngăn lại kịp lúc...thật không ngờ anh ta lại có súng trong nhà."

...

Sáng nay, cô ta diện cớ cảm thấy hơi đau đầu để nghỉ việc ở công ty một bữa. Khi Gia Tuấn đã rời đi cô vội vàng đi thay đồ để đi ra ngoài.

Cô ta bắt một chiếc xe taxi để đến nhà của người đàn ông kia, vừa đến nơi cô liên tục nhìn lại phía sau để xem có ai theo dõi mình hay không.

Xác nhận đã an toàn cô mới dám đưa tay nhấn chuông cửa 'ting...ting' người đàn ông ngồi chéo chân trên ghế quay sang nhìn tên thuộc hạ của mình ý bảo anh ta ra mở cửa.

"Anh ta có ở nhà không?" cô hỏi.

"Có, mời cô vào."

Vào bên trong, cô ngồi xuống ngay chiếc ghế đối diện với hắn. Hắn ta vội rót nước cho cô.

"Hôm nay cô đến tìm tôi, có việc gì?" hắn hỏi.

"Âu Dương, tôi nghĩ anh biết rõ chuyện này nên muốn hỏi anh." cô vẫn còn khá sợ về chuyện hôm qua nên giọng nói có phần lo lắng.

"Chuyện gì?" không để hắn chờ lâu cô lại tiếp lời: "Gia Tuấn, anh ta có súng trong nhà."

Nghe cô nói vậy hắn liền cười lớn, cứ tưởng là cô ta can đảm không sợ gì, ai ngờ được cô ta lại sợ súng.

Lúc trước cũng đã từng gia nhập trong giới nên hắn thừa biết xuất thân của anh, còn những tên thuộc hạ luôn đi theo Gia Tuấn là đàn em lâu năm của anh ta thì khi gia nhập giới.

"Cậu ta từng là người trong giới, được đào tạo kĩ năng bắn súng cũng như né đạn một cách chuyên nghiệp...cô ở biệt thự của hắn ta nếu để ý kỹ sẽ biết được điều vô cùng thú vị."

"Điều gì?" cô thắc mắc hỏi lại.

"Hắn ta rất khéo trong việc mua nhà khi chọn một nơi...không có hướng nào để người bên ngoài có thể nhắm bắn tỉa vào trong."

Thảo nào khi ở nhà anh, cô không bao giờ thấy có điều bất thường hay nguy hiểm nào đang rình rập.

...

Gia Tuấn đã thành công khi kí được hợp đồng, tâm trạng anh bây giờ vô cùng nhẹ nhõm vì anh bỏ công sức ra hoàn toàn không phí phạm.

Anh rất hài lòng với những việc mình đã làm, ngồi ở bàn làm việc anh tựa đầu vào ghế nhắm chặt đôi mắt để thư giãn.

"Nghe nói hôm qua gia đình anh có chuyện sao?" thư kí bước vào hỏi anh.

"Ừm."

Thư kí tiếp lời: "vì anh là sếp của tôi nên tôi khuyên anh một câu, anh nên trân trọng Mộc Nhi hơn đi...chẳng lẽ anh đã quên lời hứa với ba cô ấy rồi sao.

Sếp...anh làm những việc như vậy lươn tâm không cắn rứt à."

"Tất nhiên là tôi không quên, nhưng cô ta là người đã đẩy ngã mẹ tôi trong hôn lễ...cậu nói xem nếu cậu là tôi, cậu sẽ làm thế nào."

"Tất nhiên là không cử xử giống anh." thư kí thẳng thừng đáp, nếu là Gia Tuấn anh sẽ tự mình đi điều tra hoặc đợi mẹ mình tỉnh lại để biết được sự thật như thế nào.

Còn về lời hứa năm đó với ba của cô, bản thân Gia Tuấn cũng không quên nhưng có lẽ anh phải xin lỗi vì đã thất hứa với ông.

Anh không thể bỏ qua cho kẻ đã hại mẹ mình được, nhất định anh phải để cho cô trả giá về những việc mình đã gây ra.