Gia Tuấn kêu những tên thuộc hạ của mình đi dò xét các túi đồ của người làm và mọi ngóc ngách trong nhà.
Sau một hồi tìm kiếm, họ đến trước mặt anh cuối đầu: "Cậu chủ, vẫn không có."
"Đúng là một lũ vô dụng." anh đưa chân đá thẳng vào người của tên thuộc hạ trước mặt khiến ai cũng há hốc mồm lo sợ.
"Gia Tuấn anh đừng giận nữa, nhất định sẽ tìm thấy hợp đồng đó thôi...nếu bây giờ phòng của giúp việc không có vậy chẳng lẽ là..."
"Này, cô nói gì đó." Linh hỏi.
"Chỉ là tôi nghĩ thôi, không chừng cô chủ của cô là người lấy thì sao...cô ấy hận Gia Tuấn đến vậy việc gì mà không dám làm chứ."
"Cô..." Linh muốn xông lên dạy cô ta một bài học liền bị mọi người cản lại.
"Đưa nó vào trong phòng đi." quản gia nói với Hoa, Linh là một người vô cùng nóng tính nên bà sợ cô sẽ đánh nhau với Vy Vy.
Gia Tuấn liền đi lên phòng gọi Mộc Nhi, mọi người cũng hối hả đi theo anh lên tầng. Đến nơi anh đưa chân đạp mạnh vào cánh cửa.
Cửa phòng vừa bung ra, Gia Tuấn đã nhanh chân đi đến kéo cô xuống giường.
"Hợp đồng của tôi, có phải cô biết nó ở đâu không...nói" anh quát lớn vào mặt Mộc Nhi.
Cô dần dần tỉnh táo lại một chút, cô đáp: "tôi không biết bản hợp đồng nào hết...sao anh không hỏi Vy Vy, cô ta là người làm việc chung với anh cơ mà."
Gia Tuấn suy nghĩ, nghe thấy cô nói vậy cũng có lí. Anh liền bảo thuộc hạ sang phòng Vy Vy xem thử.
"Tuấn à, anh không tin em sao...em không có lấy." Vy Vy kéo tay anh tỏ vẻ đáng thương.
Kết quả anh nhận được cuối cùng vẫn là không có, cả căn nhà không tìm được vậy chỉ còn duy nhất mỗi phòng của cô.
Họ phân công mỗi người tìm một nơi trong phòng, người tìm ở bàn trang điểm, người tìm trong các hộp đồ của cô và người thì tìm ở tủ quần áo.
Đột nhiên một tên nói lớn: "đã tìm thấy." nghe câu nói mọi người chuyển ánh mắt nhìn về hướng đó, còn Vy Vy rất vui mừng nở nụ cười.
Gia Tuấn quay sang chỗ của Mộc Nhi anh giơ cánh tay dùng lực thật mạnh tát thẳng mặt cô, Mộc Nhi lảo đảo vì mất thăng bằng. Cả người cô ngã mạnh xuống giường.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, mọi người ai cũng xót xa và chính bản thân Vy Vy cô ta cũng không thể ngờ anh ra tay mạnh như vậy.
Anh đi đến giường kéo cô dậy, nắm chặt bả vai cô gằng giọng nói: "rốt cuộc là cô mù thật hay giả vậy, cô có biết hợp đồng đó quan trọng với tôi lắm không hả."
Cả người cô run rẩy, răng môi đánh vào nhau liên tục, vài giọt nước mắt lúc này cũng rơi xuống ngay mu bàn tay của anh.
"Tôi...tôi...t...ô...i không...c...ó."
"Bằng chứng rõ ràng như vậy không phải cô chẳng lẽ là Vy Vy lấy sao, cô lại muốn đỗ thừa cho Vy Vy."
"Anh tin tôi đi Gia Tuấn...thật sự không phải tôi làm." mỗi lần nghe cô nói như vậy anh lại càng tức giận hơn, bằng chứng đã rõ như vậy cô lại còn chối. Anh lại giơ cánh tay đánh cô một lần nữa.
"Cậu chủ..." quản gia muốn đi lên can ngăn, đột nhiên họng súng ở đâu lại chỉa về phía bà.
"Lùi lại." anh lên tiếng.
Người làm đều ngỡ ngàng không biết súng ở đâu ra, có lẽ họ đều không biết chuyện này ngoài những tên thuộc hạ của anh, Gia Tuấn luôn có sẵn một vài cây súng trong phòng làm việc chỉ là ít khi dùng tới.
Lúc nãy khi không tìm được hợp đồng anh vô cùng tức giận nên đã lên mở chốt an toàn sẵn cho cây súng này, anh đã thề rằng sẽ bắn chết kẻ nào lấy hợp đồng của mình và đó chính là cô. Bây giờ chỉ cần một phát súng ghim vào đầu cô nó cũng khiến cô mất mạng như chơi.
Đây cũng là lần đầu Vy Vy biết tới cây súng này có trong nhà 'lớn chuyện thật rồi, Mộc Nhi tôi cũng không cố ý muốn hại cô đâu...nếu hôm nay cô có chết xin cô...xin cô tha lỗi cho tôi.'