Hàn Dĩ Nặc trầm mặc một lúc, có chút buồn nói: “Anh hai, kỳ thực anh không cần đối tốt với em như vậy?”
“Sao lại nói là “Tốt như vậy” Cái này gọi là tốt với em? Vậy em chưa từng thấy anh thực sự đối tốt là sao đúng không, giống như chính là làm Phật gia mà cung cấp, em là người thanh niên tốt, anh đối với em có thể thoải mái qua quýt một chút.” Âm thanh Nghiêm Đông Kỳ có chút lười biếng, đôi tay đang ở trên lưng hắn vỗ vỗ từng hồi nặng nhẹ vừa phải khiến khớp và xương cốt đều thoải mái.
“Nhưng em thấy như thế là quá tốt rồi.” Hàn Dĩ Nặc lại nói tiếp: “Có cảm giác không quá chân thật, giống như kịch phim truyền hình, em chỉ sợ ngày mai tỉnh lại mới phát hiện đó chỉ là giấc mộng.”
thanh âm của Hàn Dĩ Nặc lúc nói câu này đều có chút run rẩy, run rẩy đến mức làm trái tim của Nghiêm Đông Kỳ cũng chấn động theo.
Hắn hắng giọng một cái: “Vậy em làm thế nào để cam đoan sẽ không sợ hãi không buồn? Anh còn chưa làm được gì cho em mà em đã thế, vậy đến lúc anh kích động quá độ đối tốt với em thì em làm sao? lấy thân báo đáp à?”
Hàn Dĩ Nặc cười cười, thân thể trượt xuống, đầu dời xuống chôn vào ngực Nghiêm Đông Kỳ.
“ài, định dính chặt như song sinh sao?” Nghiêm Đông Kỳ trước giờ chưa cùng một người đàn ông nào ôm nhau kiểu này mà ngủ cả, tóc gáy của hắn đều dựng lên rõ ràng nhưng hắn lại không có cách nào đẩy Dĩ Nặc ra, không thể làm gì hơn là khoát tay lên tóc cậu xoa nhẹ, khe khẽ thở dài.
“Dĩ Nặc này?”Nghiêm Đông Kỳ trầm mặc một lúc rồi mở miệng: “Em không, Ách, nói thế nào đây, anh đồng ý chiếu cố em là chị em, em ấy là nguyên nhân để anh bắt đầu có ý nghĩ ấy, lúc anh đáp ứng có lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi, nhưng khoảng thời gian này anh cảm thấy hai chúng ta rất hợp nhau, tối thiểu từ trước giờ anh cũng không vì đáp ứng chăm sóc em mà hối hận.”
Tiếng nói của hắn ôn nhu, ngữ điệu ôn hòa, chậm mà nhẹ nói: “Anh từ nhỏ rất muốn có một đứa em trai, mẹ anh hồi ấy mang thai, anh cứ nghĩ tương lai sẽ có một người cùng anh chơi đùa, két quả lúc ấy lòi ra một người con gái, tâm tình cực kỳ bi thương, sách, lúc ấy thực sự gào khóc oa oa luôn ấy.”
Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng mỉm cười.
“Vì thế em có thể coi là đã thỏa mãn tâm nguyện của anh. Hơn nữa anh thấy em rất hợp mắt, hai chúng ta cứ diễn mấy ngày huynh hữu đệ cung thế này, nếu như đổi là người khác anh làm sao có thể ôm hắn ngủ, đã sớm bảo hắn lăn ra cửa ngồi xổm rồi.” Nghiêm Đông Kỳ nhẹ nhàng gãi gãi sau gáy của hắn.
“Anh hai, cảm ơn anh!!” thanh âm của hắn thổi trên ngực Nghiêm Đông Kỳ nên có chút nghe không rõ.
Nghiêm Đông Kỳ bật cười: “Em làm sao có thể nhàm chán như vậy, anh đã móc tim móc phổi ra xem giờ em còn cảm ơn đến cảm ơn đi thế thật xa lạ.”
Hàn Dĩ Nặc đem đầu chôn ở trong ngực hắn dịch ra, gối lên gối rồi nhìn hắn: “Anh hai, thực ra khi chị đi rồi, em vẫn cảm giác bản thân có suy nghĩ không giống người. tuy chị ấy mất, em cũng rất khó vượt qua nhưng lại cảm thấy như được giải thoát. Chị ấy sau khi biết bản thân sinh bệnh tính cách trở nên khác thường, vui buồn bất định. Em còn bé vẫn không hiểu biết, không thể xem sắc mặt của người khác nên thường xuyên bị chị mắng.”
“Sau đó bệnh ngày càng nghiêm trọng, chị ấy chỉ có thể ở trong bệnh viện, em cũng phải vào đó chăm sóc chị. Mỗi lần em nghe thấy âm thanh tiếng điện cơ tiếp khí thì đã muốn phát điên, em cảm giác cuộc sống căn bản không có bắt đầu. nhìn chị đau đớn khó chịu như thế em cũng đau lòng, em chỉ còn lại một người thân là chị mà thôi.”
Nghiêm Đông Kỳ ở với Hàn Dĩ Nặc đã mấy ngày, lần đầu tiên thấy hắn nói nhiều như thế, nhất thời không phản ứng kịp mà không dám hé răng.
Trong phòng không kéo rèm, ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của Hàn Dĩ Nặc, trong con ngươi dường như có hơi nước mông lung.
“Ai dà, đây là sao? Em đừng…” Hàn Dĩ Nặc im lặng mà nhìn hắn, trong mắt ngấn lệ, lúc này Nghiêm Đông Kỳ mới dần dần tới gần hắn.
Vừa nhìn một chút lại không biết làm thế nào, hắn kéo Dĩ Nặc vào trong lòng ngực, ở trên lưng hắn vỗ nhẹ: “Em đừng nghĩ như vậy, giường bệnh dài thì không hiếu thảo, huống hồ em lúc ấy vẫn còn con nít, nghĩ như thế cũng rất bình thường. Em xem chị vì bệnh mà thống khổ như vậy, áp lực trong lòng cô ấy cũng lớn, đi lần này cũng xem như một sự giải thoát, có đúng hay không? Hơn nữa em sao lại không có chỗ nương nhờ, chỉ có một người thân chứ? Không phải còn có người anh hai này sao?”
“Em cũng đừng khóc nữa, em khóc làm tâm anh hai này cũng sắp nát rồi.” Nghiêm Đông Kỳ thở dài một hơi.
Hàn Dĩ Nặc đem đôi mắt toàn nước chùi trên áo ngủ của Nghiêm Đông Kỳ, sau đó ngước lên nhìn hắn: “Vậy sao lúc ở trong gác xép lại không đau lòng?”
Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, giơ tay lau vệt nước trên mí mắt hắn: “Lòng anh đau nha, anh hai còn không phải khen em bông hoa trong nhà tranh sao?”
Sau đó Hàn Dĩ Nặc gần như nở nụ cười.
“Người trẻ tuổi thật có năng lực chuyển nhanh tâm tình lên voi xuống chó.” Nghiêm Đông Kỳ đem chăn đẩy sang người Dĩ Nặc, đắp kín người: “Được rồi người thanh niên, anh thưởng em một góc chăn đó, đến đây, cùng giường cùng gối nào.”
“Em ôm anh ngủ, có được không?” Hàn Dĩ Nặc nói xong lại dịch dịch sang bên này.
“Anh nói không được thì em có đáp ứng không, em ôm đi ôm đi, coi như một ngày, nhưng cũng đừng đến nửa đêm ôm anh chặt hai khúc được rồi.” Nghiêm Đông Kỳ trở người nằm thẳng.
Hàn Dĩ Nặc lại tiếp tục dán người lại, đem cánh tay khoát lên bụng hắn. Trên người Nghiêm Đông Kỳ có một hương vị khiến người ta an tâm, hắn rất nhanh đã thấy hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, sau đó chậm rãi ngủ.
Nghiêm Đông Kỳ nghe thấy hô hấp của Hàn Dĩ Nặc đã bắt đầu ổn định đều đều, dựa vào chút ánh sáng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của thiếu niên. Hàn Dĩ Nặc lúc ngủ vẫn không thích cười, mí mắt nhăn thành đoàn, con mắt phía dưới có màu xanh nhạt không rõ ràng lắm.
Hắn nhíu nhíu lông mày, nhẹ nhàng đem cánh tay Dĩ Nặc dời đi, sau đó kéo chăn cho hắn. Một tiếng trầm thấp thở dài biến mất trong bóng tối.
Hàn Dĩ Nặc sau khi tỉnh dậy thì thấy một vùng tăm tối. rèm cửa sổ trong phòng ngủ rất dày, hai tầng vải vóc dày đặc che chắn khiến ánh sáng bên ngoài không thể tiến vào.
Trong nháy mắt hắn không biết mình ở đâu, theo phản xạ có điều kiện đã nghĩ mở miệng gọi anh trai, nhưng đúng lúc đem miệng ngậm lại. hắn ngồi xuống gãi gãi đầu, cảm giác ý nghĩ như đứa nhỏ hai tuổi tỉnh dậy có chút sợ hãi mà “Mẹ” “Mẹ” la hoảng như thế thật ấu trĩ.
Đồng hồ điện tử đầu giường đang hiển thị 11: 02 am, Hàn Dĩ Nặc hơi kinh ngạc, hắn hầu như chưa từng ngủ lâu như vậy.
Cũng chưa bao giờ có một loại cảm xúc ổn định và lòng trung thành như thế.
Hắn lại ngã người sấp xuống, làm tổ trong chăn lăn lăn hai lần nhân tiện mơ to mắt có chút hoảng hốt, đi chân trần đến cửa sổ đem màn che kéo qua. Ánh mặt trời chiếu vào tràn ngập gian phòng, cả không gian một mảnh sáng ngời, Hàn Dĩ Nặc híp mắt nhìn khí trời bên ngoài, quyết đoán chậm rãi xoay người, hắn cảm thấy mỗi tế bào đều tràn ngập mùi vị của ánh mặt trời ấm áp.
“uầy, rốt cục tỉnh rồi. cái tên tiểu tử này ngủ đến thực địa lão thiên hoang a.” Tiếng mở cửa truyền đến, Hàn Dĩ Nặc quay đầu lại, nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ đứng trước cửa, trên eo được quấn một tạp dề lá sen kèm hoa hồng nhạt chẳng khác gì thiếu nữ, cười tủm tỉm nhìn hắn.
(Địa lão thiên hoang: dài đằng đẵng)
“Mau nhanh rửa mặt chuẩn bị ăn cơm.” Nghiêm Đông Kỳ nói xong câu ấy vừa muốn đi ra, lại giống như nhớ tới cái gì rồi quay đầu lại: “Đúng rồi, Nghiêm Chỉ bạn học nhỏ của em đến rồi đấy, em chuẩn bị tâm lý thật tốt, lúc nãy em ấy còn nóng lòng chạy lên định gọi, may mắn còn được anh cản, hài.”
Hàn Dĩ Nặc rửa mặt rồi đi tới phòng khách, giương mắt lên nhìn thì thấy một cô bé ngã chỏng vó lên trời nghiêng người dựa vào sopha một bên xem tivi một bên cười khúc khích, còn hường về nhà bếp gọi: “Ông anh à, ngày hôm nay khách quý anh mời được chính là một tiên nữ hòa đồng vui vẻ đó.”
Âm thanh của Nghiêm Đông Kỳ từ phòng bếp truyền đến: “Em xem ti vi của em đi, anh xào rau không nghe rõ em nói cái gì.”
“Vậy anh nhanh lên một chút, em đói bụng đến mức dạ dày dán lưng rồi.”
Hàn Dĩ Nặc đứng ở cửa phòng khách không biết bây giờ nên đi qua chào hỏi hay là vòng tới phòng bếp.
Cô bé đang làm tổ trên ghế salong đột nhiên quay đầu lại, sau đó giật mình từ trên ghế bắn lên chạy đến trước mặt Hàn Dĩ Nặc, mang theo nụ cười không rõ ý tứ rồi đánh giá hắn.
Nha đầu này vóc dáng không cao lắm, rất gầy, mặc một chiếc quần shorts dây treo màu vàng, mái tóc ngắn chỉnh tề vì chà xát trên mặt salong mà tùm la tùm lum, khuôn mặt điềm đạm, đặc biệt đôi mắt rất giống Nghiêm Đông Kỳ.
Hai người đều nhìn nhau đánh giá đối phương một hồi, cô bé kia mở miệng nói, trên mặt gợi lên nụ cười có vẻ giảo ngoạt mà khiêu khích: “Hàn Dĩ Nặc, chào cậu, tôi là em gái ruột của Nghiêm Đông Kỳ, tên Nghiêm Chỉ.”
Bỏ thêm ba chữ rất đúng trọng tâm “Em gái ruột”
Hàn Dĩ Nặc mím môi, mí mắt cụp xuống: ”Chào cậu.”
Cô gái cũng không nói thêm gì, lôi kéo cái dây lưng rồi xoay người vào trong phòng bếp.
Hàn Dĩ Nặc dương mắt nhìn bóng lưng của Nghiêm Chỉ rồi nhìn sang Nghiêm Đông Kỳ trong phòng bếp, chân mày nhẹ nhàng nhăn lại.
Hắn từ bỏ ý định đi vào nhà bếp, tránh địa phương nơi Nghiêm Chỉ ngã chỏng vó lúc nãy, nhẹ nhàng ngồi ở sopha.
Nghiêm Chỉ đá dép loẹt xoet đi đến nhà bếp, thấy anh trai của mình đang bóc vỏ tôm bỏ vào dĩa đậu nành bên dưới liền chạy tới lấy tay áp vô vành tai vơ lấy một nắm.
“wow, đồ ăn này em thích nhất này.” Nghiêm Chỉ dùng tay phẩy phẩy trước nồi: “Ông anh à, anh kiếm được đứa bé nào mà yêu cầu cao thế.”
“Cái gì?” Nghiêm Đông Kỳ chuyên tâm vào món ăn trên bàn không nghe rõ.
“Em nói a…” Cô bé lấy con tôm trong dĩa đã bóc vỏ đưa vào trong miệng: “FML bỏng chết!”
“Cô bé Nghiêm Chỉ, một người con gái như em sao có thể nói năng thô lỗ thể hả?” Nghiêm Đông Kỳ đưa nồi tới bồn rửa: “Anh đây nhọc lòng mất công tốn sức nuông chiều em, có thể biến em thành công chúa mỏng manh phấn lụa áo hồng, không nghĩ tới…”
“Không nghĩ tới hiện tại thành người có thể há mồm mở miệng là giọng điệu lưu manh, tính cách này vẫn chưa bằng mẹ đâu.” Nghiêm Chỉ lườm một cái, khí nóng trong miệng làm giọng nói có chút hàm hồ: “Anh nói như thế em có thể cho qua, nhưng công chúa mỏng manh phấn lụa áo hồng nghe thật biến thái.”
“Em đi cũng không nói với anh một tiếng, ba mẹ đúng là đem em hỏng rồi, có thể trách anh sao?” Nghiêm Đông Kỳ quay đầu liếc nhìn đứa em của mình một chút, đóng vòi nước: “Lúc nãy em muốn nói cái gì?”
“A đúng rồi, em nói, anh kiếm được đứa nhỏ thanh tú rất có tinh thần nè.”
“Người ta lớn hơn em nửa năm đấy, không lớn không nhỏ nói người ta là đứa nhỏ. Lại nói tướng mạo có thể chọn sao? nếu được chọn, anh nhất định sẽ chọn một cô gái cho em bồi dưỡng thành chị dâu áo hồng nhạt quần lụa mỏng manh.” Nghiêm Đông Kỳ ở bên cạnh cười cười, mắt nhìn Nghiêm Chỉ chớp chớp.
“Anh thật có cách thích ứng với người khác, nhưng em nói, em rất chán hắn…”
Nghiêm Đông Kỳ xoay người đem nồi bỏ lên bếp, thuận tiện lấy khăn chà sát bên ngoài, quay đầu nhìn Nghiêm Chỉ: “Người ta cũng không giẫm phải đuôi em ngược lại em quay qua ghét người ta làm gì? Tình huống của hắn anh đều nói cho em, lúc này chính là thời điểm yếu đuối bất an, em cũng đừng nhăn mặt nhó mày với hắn, nói chuyện lễ phép một chút đừng có cái gì cũng nói ra ngoài, đâm chọt người ta sẽ không tốt. em mới vừa nãy không nói gì chứ?”
Nghiêm Chỉ quay qua chỗ khác bĩu môi: “Em có thể nói cái gì chứ, thật là, anh xem anh chẳng khác gì ông già. Em chỉ có chút chán ghét hắn, cũng không có thâm cừu đại hận gì, cũng chỉ có thể bày ra bộ mặt trào phúng chút mà thôi, không lẽ một thằng trẻ ranh to xác không chịu được chuyện này?”
“ừ, em nhịn một chút đi, sau này đều là người thân của nhau đấy.” Nghiêm Đông Kỳ hai tay xát xát tạp dề, giơ tay xoa đầu em gái: “Em coi như anh trai nuôi một bào thai đi, không chắc sau đó hai người lâu ngày sinh tình, hóa ra như thế lại thuận tiện, em không cần phải hầu hạ mẹ người ta.”
“Anh tuyệt đối đừng nói thế!!” Nghiêm Chỉ hừ lạnh một tiếng: “Em mới không thích người như hắn, hơn nữa theo như anh nói sau này cùng là người thân, người thân làm sao ra tay được chứ, em còn yêu thích ba ba mập mạp đẹp trai kìa.”
“Nếu anh nói cho Nghiêm Đồng Chí câu này nhất định cha có thể cười đến lên chín tầng mây ấy chứ.” Nghiêm Đông Kỳ vỗ vô lưng em gái.
“Đi xới cơm chuẩn bị ăn đi, anh xào ít cà rốt, sẽ xong ngay.”
Hắn nói xong ló đầu ra ngoài, hướng về Hàn Dĩ Nặc đang hí hoáy với cái điện thoại trong phòng khách: “Dĩ Nặc, chuẩn bị ăn cơm, lại dọn cơm đi.”
Hàn Dĩ Nặc lúc này mới chứng kiến được tay nghề của Nghiêm Đông Kỳ, chỉ ba người ăn mà trên bàn có sáu món vây quanh thành một vòng như một bông hoa.
Hắn cũng biết nấu cơm nhưng còn lâu mới có được tay nghề như Nghiêm Đông Kỳ, hương vị đầy đủ tuyệt vời. vốn ngủ dậy muộn nên bụng hơi đói, giờ hương thơm bay vào lỗ mũi chạy thẳng vào dạ dày thế này hắn cảm thấy nước bọt trong miệng cũng sắp trào ra.
Nghiêm Chỉ bưng cơm từ phòng bếp đi đến, nhìn thấy hắn hơi câu lên khóe miệng mỉm cười, quả thực nếu cô ta không để ý đến mình thì tốt hơn. Hắn cũng chỉ có thể làm như không thấy, kéo ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm mâm cơm mà sững sờ, khẩu vị đã nhạt xuống mấy phần.