Tốt, Em Nói Đó

Chương 10




Không khí trong phòng rất ấm ấp nhưng Hàn Dĩ Nặc cảm thấy đầu ngón tay đang dần trở nên lạnh lẽo, hắn vẫn không nghĩ ra sao lúc này bản thân lại ở đây cố kìm nén suy nghĩ muốn chất vấn chuyện cổ áo của Nghiêm Đông Kỳ, đã xảy ra chuyện gì.

Hắn xoay người nhìn bóng lưng đang khom người trong phòng vệ sinh, nhìn gò má anh tuấn, eo nhỏ deo dai cùng đôi chân thon dài, âm thanh cố gắng bình tĩnh: “Không có phụ nữ sao, hai người đàn ông nói chuyện rất kỳ quái?”

“Nhất định phải có sao, nếu có thì đêm nay anh sẽ không về nhà.” Âm thanh Nghiêm Đông Kỳ từ nhà vệ sinh truyền ra rất rõ ràng.

Hàn Dĩ Nặc chậm rãi buông mắt: “Em về phòng ngủ trước, ngày mai còn phải đi học.”

“Nhanh đi ngủ, anh dọn dẹp một chút.” Nghiêm Đông Kỳ lò đầu từ WC ra, dấu son môi màu hồng sắc thoáng lướt qua.

Hàn Dĩ Nặc chậm rì rì trở về phòng, đóng cửa lại, tiến vào trong chăn, đem mình từng tầng từng tầng bao lấy.

Nghi hoặc, buồn bực, lo lắng, bất an, tâm tình phức tạp ào ào mãnh liệt xông đến, trước mắt hắn không ngừng thoảng qua dấu son môi trên cổ áo của Nghiêm Đông Kỳ, trong lòng uất ức cảm giác khó có thể kiềm chế.

Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, căn bản cũng không có cách ngăn cản tâm tình như vậy đem mình bao phủ.

Quần áo trên người, chỉ cần đến gần thì sẽ có dấu son môi? Có lẽ mình cả nghĩ quá rồi, Nghiêm Đông Kỳ dù sao cũng ở quán bar nơi ngư long hỗn tạp, sẽ có phụ nữ dán trên người hắn? Nhưng Hàn Dĩ Nặc càng nghĩ như thế càng không ngủ được.

Anh ấy, là phản ứng gì? Là kiên quyết từ chối hay ỡm ờ, hay là vui vẻ tiếp thu? Dù sao tất cả mọi người đều trưởng thành rồi.

Tư duy của Hàn Dĩ Nặc càng rõ ràng cũng càng phẫn nộ. Hắn không biết mình phẫn nộ là do đâu, nhưng cảm giác này lại quá rõ ràng, hắn cứ thế hai mắt mở lớn trừng trần nhà, chờ bên ngoài từng chút từng chút trở nên sáng rõ.

Nghiêm Đông Kỳ thức dậy thì đã là buổi trưa, Hàn Dĩ Nặc đã sơm đến trường, bình thường có lúc buổi tối hắn về sớm thì sáng sớm hắn có thể dậy làm chút bữa sáng cho Dĩ Nặc.

Hắn gãi gãi đầu, tối hôm qua uống rượu cũng không coi là nhiều nhưng đầu cũng dần mờ mịt, ngồi trên dường có chút phát ngốc, vươn mình duỗi tay quyết định xuống dường dọn dẹp một chút.

Quần áo trong phòng vệ sinh chất đống rất nhiều, có quần áo hôm qua hắn mặc, mang theo mùi rượu cùng mùi nước hoa ở trong một đống bàu nhàu. Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày, đem quần áo tách ra, một cái rồi một cái bỏ vào máy giặt.

Lúc đưa quần áo vào máy hắn có thói quen sờ soạng lại, cái này đã được hình thành hai năm, lúc trước hắn tùy tiện ném vào kết quả có hôm không chú ý liền đem chìa khóa vứt vào đấy, hậu quả là vừa phải đổi khóa cửa vừa phải mua quần áo mới, quá mức phiền phức.

Bộ đồng phục học sinh của Hàn Dĩ Nặc ở dưới cùng, hắn cùng không để ý, bỏ tay vào túi sờ soạng hai cái, kết quả lấy ra một bọc giấy làm cho người ta không thể nào liên tưởng được đến phong thư.

Phong thư màu phấn hồng, còn mang theo một mùi thơm thoang thoảng, bên ngoài còn có viền hoa. Nghiêm Đông Kỳ cân nhắc một chút, lý trí và hiếu kỳ đánh nhau hồi lâu mới phát hiện phong thư này đã được mở ra, sự hiếu kỳ một đao đâm chết lý trí.

“Hàn Dĩ Nặc bạn học, chào cậu: “

Nghiêm Đông Kỳ cười nhạo một tiếng, hiện tại đứa nhỏ này cũng rất cổ hủ, lúc trước mấy cô em viết thư cho hắn cũng dám viết “darling”, đáng tiếc hắn lúc đó không biết tiếng Anh, sững sờ hồi lâu, cảm thấy quả thực là đối với người thông minh như mình là sỉ nhục, liền vàu vàu ném vào thùng rác trong WC nam.

“Tớ là Lữ Bội Bội ban chín, tớ biết cậu là một người vừa thiện lương vừa ưu tú, học giỏi, thể dục cũng tốt…”

Hắn nhìn xuống thì có chút muốn khóc, trong phong thư tính cả đầu cả cuối cũng chừng mười hàng, trong đó một nửa đều viết ưu điểm của Hàn Dĩ Nặc. Nghiêm Đông Kỳ nhất thời đối với Hàn Dĩ Nặc đã có cái nhìn khác xưa, hắn là học sinh của ban hai, ưu điểm rõ ràng đến nỗi cô gái ban chín cũng có thể nhìn ra, thật cảm động.

Cô gái này chữ viết không tồi, Nghiêm Đông Kỳ gảy gảy giấy viết thư, tự như người, phỏng chừng vóc người cũng không tệ.

“lễ giáng sinh sắp đến, tớ hi vọng cho cậu biết, tớ thích cậu đã lâu rồi. Nếu như có thể, tớ hy vọng có thể cùng cậu có một lễ giáng sinh khó quên.

Ban chín

Lữ Bội Bội “

Lễ giáng sinh khó quên, ôi trời! Nghiêm Đông Kỳ xem xong có chút tự hào, nhìn, ưu tú như thế, nam sinh được hoan nghênh như thế là em trai tôi đó!! Là tôi dưỡng ra đó!!

Hắn lăn qua lộn lại nhìn hai lần, sau đó để giấy hồi âm ở trang hai, kẹp trong sách cao nhất trên bàn của Hàn Dĩ Nặc, vui mừng rạo rực mà làm cho mình một bát mì.

Sách sách sách, tuổi trẻ thật tốt.

“Hàn Dĩ Nặc cậu không sao chứ, ngày hôm nay hơn nữa giờ cậu phân tâm rồi, sắc mặt khó coi thế.” Tiết Giai vỗ Hàn Dĩ Nặc, có chút lo lắng nhìn hắn.

Hàn Dĩ Nặc phục hồi tinh thần: “Không có chuyện gì.”

“Không có chuyện gì là tốt rồi, nhìn cậu là lạ, Kiều Diễm quay đầu lại nhìn cậu nhiều lần, đừng để người ta lo lắng.” Tiết Giai chế nhạo nở nụ cười.

Hàn Dĩ Nặc không để ý, cúi đầu đem sách tiết sau mang ra.

“Đúng rồi, tớ hỏi cậu, lễ giáng sinh năm nay này định làm gì không, trải qua thế nào?”

“Làm gì là làm gì, ở nhà chứ sao nữa.”

“Nghiêm Chỉ thì sao?” Tiết Giai theo sát lại hỏi một câu.

“Tớ làm sao biết…” Hàn Dĩ Nặc như cười mà không phải cười liếc hắn một chút…” thế nào, muốn cùng với em ấy cùng trải qua?”

Tiết Giai “Thiết” một tiếng, thân thể hơi co lại: “Ai muốn cùng với cô ấy trải qua lễ giáng sinh, con gái bạo lực như vậy, nhỡ may đánh tớ một trận thì làm sao, vừa nhìn thấy thôi đã cảm nhận được sống mũi chua xót.”

“Vậy cậu hỏi làm gì ” Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười: “Cô ấy đánh cậu một trận giờ lại quay trở lại thích người ta, quả thực thích tra tấn cuồng.”

“Ai… Ai yêu thích em ấy, con gái toàn thế giới đều chết sạch tớ cũng không thể thích người ta được, lễ giáng sinh không phải là tuần thứ năm à? lúc ấy tan học sớm thì chúng ta đi ra ngoài ăn bữa cơm chơi nhởi một chút, qua hai ngày nữa đã bắt đầu ôn tập rồi, làm gì có thời gian đi ra ngoài.”

Hàn Dĩ Nặc định nói “Không được, tớ ở nhà” trong đầu lại xẹt qua hình ảnh khuôn mặt của Nghiêm Đông Kỳ, còn có dấu son môi trên cổ áo, lời nói ra liền miễn cưỡng xoay chuyển: “Có thể.”

“Vậy được, cho dù một mình cậu cũng đừng có đi trước nha.” Tiết Giai vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó đứng lên ra phòng học.

_____________

“Anh hai.” Hàn Dĩ Nặc ngồi ở trong phòng khách, không mở ti vi, Nghiêm Đông Kỳ ở trong phòng bếp xào rau.

“A, cái gì? Em tới đây, anh ở trong này tiếng dầu mỡ không nghe thấy.” Nghiêm Đông Kỳ nghiêng đầu ra liếc mắt nhìn bên kia, nhà bếp cùng phòng khách cách một tấm thủy tinh, hắn nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc ngồi ở trên ghế salông nhìn hắn.

Hàn Dĩ Nặc do dự một chút, trong lòng có chút chống cự tới gần Nghiêm Đông Kỳ, nhưng cuối cùng vẫn đi tới tựa ở cửa phòng bếp: “Anh hai, lễ giáng sinh em về muộn một chút, cùng bạn học đi ra ngoài.”

Nghiêm Đông Kỳ đem món ăn bỏ vào trong mâm, bưng thức ăn ra, vỗ vỗ vai hắn: “Đi, vừa ăn vừa nói.”

“Em mới vừa nói em muốn làm gì?” Nghiêm Đông Kỳ gắp cho Hàn Dĩ Nặc một đũa rau xanh.

Hàn Dĩ Nặc nhìn cơm trong bát, cổ họng như bị tắc nghẽn, cuối cùng cắn răng nói: “Lễ giáng sinh em muốn ra ngoài, đi với bạn nên về muộn một chút.”

Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày lại, sau đó lộ ra một nụ cười cũng coi là xán lạn: “Tốt, em đi đi, chơi vui vẻ, chú ý an toàn.”

Hàn Dĩ Nặc có chút không hiểu làm sao hắn cao hứng như thế.

“Người trẻ tuổi mà, không nên lúc não cũng làm tổ trước bàn học, đi ra ngoài chơi một chút thay đổi đầu óc mới tốt.” Nghiêm Đông Kỳ cười tủm tỉm mở miệng, Hàn Dĩ Nặc cảm giác lúc cười hắn mang theo chút chút trêu ghẹo xen lẫn ranh mãnh.

Hàn Dĩ Nặc có chút không cam lòng: “Anh cũng không hỏi một chút em cùng ai đi ra ngoài?”

“Em nói là cùng bạn học a, anh hỏi lại lại nói anh lải nhải…” nụ cười trên khuôn mặt Nghiêm Đông Kỳ vẫn không giảm: “Muốn chơi thì cứ đi chơi cho thoải mái, tiền đủ không? Cần anh cho em thêm chút ít?”

Hàn Dĩ Nặc lắc lắc đầu, há mồm muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Lễ giáng sinh ngày đó Nghiêm Đông Kỳ đặc biệt bận bịu, hắn lần lượt đi từng cửa hàng xem xét rượu cùng hàng hóa xác nhận một lần phòng ngừa khách hàng đến quá nhiều không đủ tiếp đón. Đợi khi khi xong việc thì gần mười hai giờ, vừa định nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại hai cô gái xin nghỉ ở cửa hàng trà sữa muốn cũng bạn trai đón lễ giáng sinh, hắn không thể làm gì hơn là lái xe sang bên ấy hỗ trợ.

Bên này con gái thích trà sữa đặc biệt nhiều, cũng có khách quen, nhưng cũng có người chưa gặp qua Nghiêm Đông Kỳ, còn tưởng đó là nhân viên mới đến, một người rồi một người như hít thuốc lắc cứ liên tiếp thăm hỏi tiếp lời: “Anh chàng đẹp trai bao tuổi rồi?”: “Anh có bạn gái hay không a?”: “Anh đêm nay lễ giáng sinh cùng ai trải qua a?” đủ mọi loại hình.

Vừa mới bắt đầu Nghiêm Đông Kỳ còn có kiên trì cười mỉm trả lời hai câu, sau đó thực sự không thể nhẫn nại tiếp, chỉ hận không thể mang một tấm bảng lên người ghi rõ ràng: “Tôi cùng mẹ tôi sẽ trải qua lễ giáng sinh “.

Ngay sau đó sẽ thẳng thắn bắt đầu làm ăn, chỉ cần có cô gái nào bắt đầu định mở miệng, hắn sẽ cười híp mắt nói: “Ôi, người đẹp, anh là ông chủ ở đây, ngoại trừ quán trà sữa còn có mở mấy quán bar, có hứng thú cùng bạn của em đi một chuyến không?”

Sau đó sẽ đúng lúc mà giới thiệu mấy chỗ quán bar của hắn tìm kiếm khách hàng.

Mấy cô em gái không hề có sức đề kháng với chuyện này, vỗ phành phạch từng cái ABCD bất đồng với bộ ngực trên người biểu thị nhất định sẽ tới thăm.

Chờ đến khi cùng Chu Hải gặp mặt thì đã quá muộn, Nghiêm Đông Kỳ thấy người giờ cũng không còn nhiều, mênh mông trong đó chỉ toàn là đầu đen, các cô gái đều tóc xõa ngang vai, hắn chỉ có thể trong một đống đầu tóc dài tìm một đầu tóc nhím rồi nhìn xuống mặt. qua nửa ngày mới tìm được Chu Hải, hắn ngồi trong cái bàn lớn, xung quanh lại nam nữ bao quanh, nhìn qua chơi rất vui vẻ.

Nghiêm Đông Kỳ hai bước đi tới cúi đầu xin lỗi: “Thật xấu hổ, tôi đến chậm, đường xá quá đông đúc.”

Lúc này đầu lưỡi Chu Hải đã uốn có chút lớn, đứng lên ôm lấy Nghiêm Đông Kỳ: “Tôi nói Nghiêm Đông Kỳ, đây là tôi đáp ứng cậu lễ giáng sinh sẽ mang đến các em gái cho cậu hưởng phúc lợi đây.”

Mấy cô em đang ngồi đã bắt đầu vỗ tay, Nghiêm Đông Kỳ có chút bất đắc dĩ mà ngồi xuống cùng nhau uống rượu.

Mọi người ở đây chủ yếu là nam nữ đang còn độc thân, chơi rất thoải mái, không uống được mấy vòn đã có người đề nghị chơi game quốc vương, Nghiêm Đông Kỳ là người mở quán bar này, loại game này đùa có chút muốn phun máu nhưng lại bị Chu Hải kéo đến.

“Đông Kỳ tôi nói cậu, tối nay chơi một trận đi, tôi tính toán cậu cũng chỉ có cởi một cái thôi, mấy cô gái trên bàn đang dùng ánh mắt nhìn cậu, cậu không lẽ còn không chơi sao?” tiếng nhạc quá lớn, người người ầm ĩ, Chu Hải nằm nhoài trên người Nghiêm Đông Kỳ mà rống.

“Có thật không? cô gái mặc quần áo trắng bên kia rất đẹp, tôi thích.” Nghiêm Đông Kỳ lay lỗ tai hắn rống trở lại.

Chu Hải cười to: “Anh giúp cậu.”

Mới chơi vài ván, Nghiêm Đông Kỳ đều rất may mắn, không phải làm quốc vương sẽ không bị chỉ điểm, nhưng chỉ cần bị chỉ tới thì lệnh của quốc vương đều rât có chừng mực, những người nhát gan đều lựa chọn phạt rượu, có người lớn gan hơn thì chỉ lệnh cho mọi người nhìn cho đã mắt.

bầu không khí trên bàn càng ngày càng nóng lên.

Sau đó, Nghiêm Đông Kỳ bị chỉ vào, vẫn đều duy trì phong độ lựa chọn phạt rượu. kết quả Chu Hải lại quốc vương, hắn lại đối diện vào cô gái mặc bộ đồ trắng.

“Đơn giản thôi, hôn một cái, không cho phép qua loa không thân mật đâu đấy.” Chu Hải liếc mắt nhìn Nghiêm Đông Kỳ, dương dương tự đắc với hắn.

Nghiêm Đông Kỳ tuy rằng uống mấy vòng nhưng vẫn những có thể chịu đựng được: “Tôi vẫn nên uống rượu đi.”

“Nghiêm Đông Kỳ, cậu sao mỗi một vòng đều chọn phạt rượu a, có phải là đàn ông không!” Chu Hải lớn giọng hô một câu, mấy người chung quanh cũng bắt đầu ồn ào.

Hắn nhìn cô gái bên cạnh một cái, mặt đã đỏ như trái cà chua, ngẩng đầu thẹn thùng liếc mắt hắn rồi cúi đầu, nhăn nhó mặt mày đứng lên.

Nghiêm Đông Kỳ hơi khều lên khóe miệng, nếu cô gái người ta còn hào phóng như vậy, bản thân từ chối thì thật không phải đàn ông, đáng độc thân cả đời.

Hắn nở nụ cười rồi đứng lên, đang chuẩn bị đưa người ra thì điện thoại trong túi bắt đầu chấn động.

Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy có chút mất hứng, nhưng vẫn đem điện thoại di động ra liếc mắt nhìn.

Sắc mặt của hắn nhìn dãy số trên màn hình mà đen mặt lại, khoát tay bảo mọi người yên tĩnh một chút, sau đó ấn xuống phím nghe.

Là số điện thoại của đồn công an, trước hắn đã lưu qua.

“Xin chào, tôi là Nghiêm Đông Kỳ.”

“Xin hỏi là anh là người nhà của Hàn Dĩ Nặc sao? Xin mời anh đến đồn công an khu Đông Hồ một chuyến.”