Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 34




Sở Vân Triết cảm thấy, nếu như lúc đầu co khuất phục mềm mỏng một chút, cầu xin anh, tình huống giữa họ bây giờ sẽ khác hoàn toàn, anh ta sẽ không đồng ý kết hôn cùng Lộ Phồn Tinh nữa, đợi đến khi thân phận tiểu thư nhà họ Lộ của cô được khôi phục, cũng coi như anh ta cầu được ước thấy rồi.

Lộ Tinh Không thu lại ánh mắt, cảm thấy nếu tiếp tục tranh cãi cũng vô ích, Mỗi người chỉ có thể đứng ở một lập trường khác nhau mà suy nghĩ.

Tại sao phải kiêu ngạo như vậy?

Đại khái chỉ có duy nhất cô còn tồn tại suy nghĩ đó.

Câu nói cuối cùng trước khi đi đó của Sở Vân Triết cứ phảng phất bên tai của Lộ Tinh Không., “ Lộ Tinh Không, sớm muộn thì cái sự kiêu ngạo đó của em cũng sẽ hại chết em! Nếu như anh biết được ngay từ đầu em đã cố tình giấu đi thân phận của mình thì anh sẽ không bỏ qua cho em đâu.” 

Lộ Tinh Không không hiểu lời nói đó của anh ta có ý gì, cô cũng không hiểu rốt cuộc là anh ta đang muốn cái gì nữa.

Sở Ngự Bắc nói lời giữ lời, nói bỏ qua cho công ti của anh lớn liền bỏ qua thật, Lộ Tinh Không không biết nên tranh thủ lúc nào để đến nói lời cảm ơn với anh ta.

Chỉ là nghĩ đến lần bị trúng đạn đó, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, hay là thôi đi, kẻ thù của anh ta nhiều như vậy, chắc là không đến nữa.

Hai ngày rồi không về nhà, cũng không liên lạc gì với lão Lộ, tranh thủ cuối tuần, Lộ Tinh Không cùng Vạn Lợi Đạt giả vờ bệnh xin phép về nhà một chuyến.

Không ngờ vừ về đến nhà lại thấy hoàn cảnh này, Lão Lộ vẻ mặt thống khổ quỳ trên mặt đất, Người đàn ông lớn tuổi ánh mắt tinh anh sắc sảo kia, giống hệt như bậc đế vương kia đang ngồi trên chiếc ghế đặt ở chính giữa phòng khách, Lộ quản gia thì đứng yên sau lưng ông ta, ở hai bên còn có năm sáu tên bảo vệ mặc đồ đen.

Đồng tử của Lộ Tinh Không co lại, cô liền chạy ra đỡ Lộ Viễn Kiều đang quỳ trên mặt đất kia đứng dậy, “lão Lộ, Cha sao thế?”

Lộ Viễn Kiều kêu lên một tiếng, Lộ Tinh Không lúc đó mới phát hiện ra bàn tay của ông và đầu gối của ông toàn là máu,.

“Các người rốt cuộc đã làm gì ông ấy?” Lộ Tinh Không nắm chặt nắm tay, phẫn nộ quát lớn.

“chấp hành gia quy.” Lộ Sùng Hoa tặng bốn cái lương bạc tự cho cô.

“Các người làm vậy là lạm dụng quyền hành, là phạm pháp, tôi nhất đính sẽ báo cảnh sát!”

Điện thoại của cô vừa rút ra, không đợi cô mở điện thoại, liền nhấc ngón bàn tay bị thương của mình lên gạt nó xuống.”

Ông hít vào lấy hơi, khó nhọc nói, “cô không phải con cháu nhà họ Lộ, mau đi đi……”

Lộ Tinh Không mắt đỏ hoe, “Lão Lộ……”

“Năm đo khi ta và mẹ cô ở bên nhau, thì bà ấy đã mang thai cô rồi.”

Lộ Tinh Không lắc đầu, cố giữ cho nước mắt không tuôn ra, “ lão Lộ, Cha đừng nói nữa, con không phải con cháu nhà họ Lộ, con chỉ là con của cha thôi!”

“Cô không phải là giọt máu nhà họ Lộ, chuyện nhà họ Lộ không liên quan gì đến cô, cô đi đi……đi đi……khụ khụ……”

Chỉ nói được vài câu, Lộ Viễn Kiều đã nhịn không nổi, ho một tràng dài, bên hai mép còn dính chút máu.

Lộ Sùng Hoa lạnh lùng nhìn, ánh mắt lãnh đạm, nhìn đôi cha con tình thâm.

“Lão Lộ, cha đừng nói linh tinh đuổi con đi, con không tin là Bắc Thần Quốc vô pháp vô thiên, con lập tức đi báo cảnh sát cứu cha.”

Cô Vừa mới cầm điện thoại lên, liền bị mây tên bảo vệ tóm lấy.

“Nhà họ Lộ dạy dỗ đứa con bất hiếu, cớ gì phải kinh động đến cảnh sát.”

Bọn họ cậy người đông thế đông, Lộ Tinh Không đành nuốt giận, hỏi Lộ Sùng Hoa, “ ông muốn thế nào thì mới bỏ qua cho Lão Lộ?”

“Cô kết hôn với cậu chủ nhà họ lý, ba ngày sau là lễ đính hôn.”

Lộ Tinh Không nhắm mắt lại, Lộ Viễn Kiều nắm chặt tay cô, không ngừng lắc đầu.

Cái tên què chân nhà họ Lý đó,Lão Lộ đã nói qua với cô một lần.

“Tôi mới 18 tuổi.” Lộ Tinh Không mở mắt ra, làm ra vẻ ánh mắt hấp hối.

“Vì vậy nên chỉ mới là đính hôn, hôn lễ chính thức sẽ là sau khi cô tốt nghiệp xong.” Lộ Sùng Hoa nói.