Tống Thì Hành

Chương 390: Vây hãm Khai Phong (2)




Hoàng hậu Chu Liễn hiếm khi phát biểu ý kiến giờ cho ý kiến, càng làm cho Triệu Hoàn có chủ ý.



Cho nên, khi lâm triều, điều đầu tiên là Triệu Hoàn đề xuất phải tưởng thưởng Ngọc Doãn. Lý Cương không có phản đối gì, nhưng đám người Uông Bá Ngạn, Lý Bang Ngạn cùng với Trương Bang Xương lại hận Ngọc Doãn đến tận xương tủy. Quan gia đã quyết ý tử chiến, lúc này mà nói đến vấn đề nghị hòa, chắc chắn sẽ bị Quan gia trách tội. Nhưng những người này lại không thể làm gì Ngọc Doãn được. Ngọc Doãn lệ thuộc Điện Tiền Ti, lại là người của Thái tử Triệu Kham, rõ ràng vào lúc này không thể gây vào hắn được.



Tuy nhiên, đám người Lý Bang Ngạn mặc dù không thể công kích Ngọc Doãn, nhưng có thể công kích Lý Cương.



- Nếu Ngọc Doãn ở trấn Quách Kiều đại thắng quân Kim, vì sao Binh bộ đến hiện tại mới nhận được tin tức?



Nếu Binh bộ phản ứng đúng lúc, thì việc đoạt lại Phong Khâu chưa hẳn là không thể. Bởi thế nên đã làm mất một cơ hội tốt.



Lý Cương không ngừng kêu khổ trong lòng: “Ngọc Doãn đi tới trấn Quách Kiều là tự tiện hành động chứ không phải do Binh bộ an bài.”



Trên thực tế, sau khi biết Ngọc Doãn đi tới trấn Quách Kiều, Lý Cương liền quyết ý vứt bỏ Ngọc Doãn, toàn lực tiến hành chuẩn bị cuộc chiến tại Khai Phong.



Ai có thể nghĩ, không ngờ Ngọc Doãn lại giành được đại thắng ở trấn Quách Kiều?



Lúc này Lý Cương cũng có chút hối hận, nếu lúc ấy ông có thể phái ra một đội binh mã, cho dù là tập trú ở bờ Nam sông Quảng Tế không chừng cũng có thể thật sự đoạt lại được Kỳ Thành. Ngọc Doãn này đúng là, tận sau khi hai trận đại chiến chấm dứt mới truyền tin tức về, làm cho Lý Cương muốn có hành động cũng không còn kịp rồi.



Triệu Hoàn nói:



- Ngọc Doãn kia đang ở đâu?



Lý Cương do dự một chút, trầm giọng nói:



- Sở bộ của Ngọc Doãn liên tiếp khổ chiến ở trấn Quách Kiều, tổn thất không nhỏ.



Theo mật thám tìm hiểu, quân tiên phong Lỗ tặc do Quách Dược Sư dẫn hai vạn binh mã, tiến quân thần tốc, đã đến thị trấn Phong Khâu rồi.



Cho nên thần đã hạ lệnh, mệnh Ngọc Doãn bỏ thủ Quách Kiều, lui giữ bờ nam sông Quảng Tế.



Lý Cương nói như vậy, cũng là vì bảo toàn Ngọc Doãn.



Ông lo lắng Quan gia nóng đầu lên lại bắt Ngọc Doãn tiếp tục thủ vững trấn Quách Kiều, vậy thì đến lúc đó Ngọc Doãn thật sự là chỉ còn con đường chết thôi.



Nếu Ngọc Doãn nói phải bỏ thủ trấn Quách Kiều, vậy đơn giản hãy để Binh bộ gánh chịu tiếng xấu này vậy.



Chỉ có điều món nợ này sớm hay muộn cũng phải thanh toán với Ngọc Doãn.



Quả nhiên, Triệu Hoàn lộ vẻ bất mãn.



Rất rõ ràng, y có chút bất mãn đối với việc Lý Cương hạ lệnh Ngọc Doãn vứt bỏ thủ trấn Quách Kiều.



Tuy nhiên mà nay Lỗ Tặc nguy cấp, y còn phải dựa vào Lý Cương tác chiến, đương nhiên sẽ không trách tội Lý Cương.



- Lần này Lý khanh có chút bảo thủ rồi... Tuy nhiên cũng thế, nếu Ngọc Tiểu Ất đã lui quá sông Quảng Tế, vậy bảo hắn quay về đi.



Cao khanh, ta nhớ hình như Ngọc Doãn thuộc Điện Tiền Ti, đúng không?



Cao Cầu vội đi ra khom người nói:



- Khải tấu bệ hạ, Ngọc Doãn đúng là thuộc Điện Tiền Ti, là chỉ huy sứ binh mã Mưu Đà Cương.



- Lần này hắn lập đại công, trẫm nên trọng thưởng.




Hãy để hắn tiếp tục đóng giữ Điện Tiền Ti, làm Đô Ngu Hầu, Cao khanh nghĩ như thế nào?



Không đợi Cao Cầu mở miệng, đã thấy Lý Cương bước ra nói:



- Khải tấu bệ hạ, Ngọc Doãn tiếp tục ở lại Điện Tiền Ti là không thích hợp.



Cao Cầu mày nhăn lại, lộ vẻ bất ngờ.



Từ lúc Khâm Tông đăng cơ tới nay, Cao Cầu vẫn tỏ ra vô cùng khiêm tốn, luôn phối hợp với Khâm Tông.



Khi Hoàng đế Huy Tông rời khỏi Khai Phong cũng không thông tri Cao Cầu, mà dù là thông tri, Cao Cầu cũng không chắc sẽ phụng chiếu. Điểm này, Khâm Tông vô cùng hài lòng đối với Cao Cầu, dù chưa có tưởng thưởng nhưng cũng không tỏ ra bất mãn. Mà Cao Cầu thì sao? Ông vẫn luôn thận trọng.



Sau khi Lý Cương lĩnh binh sự Khai Phong, Tứ bích Thủ Ngự Sứ, cấm quân Điện tiền Ti của Cao Cầu đã giao cho Lý Cương chỉ huy.



Cho nên, Cao Cầu tự thấy mình không động chạm gì đến Lý Cương nhưng sao lão này vào lúc này lại nhảy ra phản đối?



Lý Cương cười khổ một tiếng, chắp tay về phía Cao Cầu:



- Điện Soái đừng nóng giận, không phải là ta muốn đối nghịch với ngươi, thật sự là....Chắc Điện soái đã quên, vào ngày mùng hai tháng giêng, Ngọc Doãn đã được điều đến Binh Bộ. Nói cách khác, nay Ngọc Doãn không thuộc Điện Tiền ti nữa mà thuộc quản lý của Binh Bộ. Sau khi bệ hạ lên ngôi, bãi chức Thái Du, phục khởi Lão Chủng tướng công.



Cho nên ta liền đem chức sự của Ngọc Doãn báo với Lão Chủng tướng công. Lão Chủng tướng trước đó đã phái người tới nói muốn điều Ngọc Doãn ở lại Xu Mật Viện.



- Ồ?



Cao Cầu nghe vậy thì ngẩn ra.




Ông đúng là đã quên việc này. Lúc trước Ngọc Doãn có ý đi tới Toan Tảo, cho nên Cao Cầu liền chuyển giao danh sách Ngọc Doãn đến Binh bộ. Ai ngờ không chờ Binh bộ an bài, người Nữ Chân liền binh lâm bến Hoàng Hà. Sau đó chiến sự phức tạp, Cao Cầu cũng quên hẳn việc này. Mà nay Lý Cương nhắc tới, ông mới nhớ ra, trong lúc nhất thời cứng họng không trả lời được.



Đúng vậy, danh sách Ngọc Doãn đã chuyển giao tới Binh bộ, nói một cách khác, Ngọc Doãn đã không còn thuộc Điện Tiền Ti nữa.



Triệu Hoàn rõ ràng cũng giật mình, tuy nhiên nghe nói là Lão Chủng tướng công yêu cầu, thì không nói năng rườm rà nữa.



Vốn Lão Chủng tướng công đặc chỉ Chủng Ngạc.



Tuy nhiên Chủng Ngạc sớm mất, mà nay Lão Chủng tướng công lại là đặc chỉ Chủng Sư Đạo.



Sau khi Triệu Hoàn kế vị đã bãi chức Thái Du ở Xu Mật Viện sự, an trí Vạn An Quân. Kế đó, y bắt đầu dùng Chủng Sư Đạo lĩnh Xu Mật Viện sự, cho nên mới có cách nói Lão Chủng tướng công. Nếu không có như thế, Chủng Sư Đạo mặc dù đức cao vọng trọng cũng đảm đương không nổi hai chữ “Tướng công”.



- Nếu Ngọc Doãn được Lão Chủng tướng công giữ lại, thì sau khi đến chỗ Lão Chủng tướng công thì mới tưởng thưởng.



Đúng rồi, hiện giờ Chủng Công đang ở đâu?



- Chủng công đã đến Trường An, nghe nói Lỗ Tặc xâm phạm biên giới, liền ở Quan Trung triệu tập binh mã, nghĩ chắc sẽ nhanh chóng đến Khai Phong.



- Nếu Chủng công đến, trẫm cũng có thể an tâm rồi.



Triệu Hoàn chợt lại hỏi thăm Lý Cương một ít về chuyện phòng ngự Khai Phong, việc của Ngọc Doãn đã bị ném sang một bên.



Sau khi tan triều, Lý Cương đuổi theo Cao Cầu đang định lên xe:



- Điện soái, hôm nay trong triều đình, thực sự không phải là Lý Cương làm khó Điện soái, chỉ có điều Chủng công gửi thư nói trước đây Ngọc Doãn viết bài trên Tuần san Thời đại Đại Tống tiên đoán họa Lỗ tặc, cho nên có chút tò mò, muốn ta giữ hắn lại.




Cao Cầu mặt âm trầm, lạnh lùng nói:



- Một khi đã như vậy, Lý Thượng thư cần gì phải bố trí Tiểu Ất ở trấn Quách Kiều đơn độc chống đỡ kẻ địch?



- Việc này...



Cao Cầu hừ một tiếng, liền lên xe ngựa.



Nhưng ông lại đẩy rèm xe, hạ giọng nói:



- Ta biết Lý Thượng thư ngươi khinh thường Tiểu Ất xuất thân phố phường, nhưng xin Lý Thượng thư đừng quên, Tiểu Ất dù sao cũng là hậu nhân của Diễn Sơn tiên sinh. Tuy nói hắn với Diễn Sơn tiên sinh không có quan hệ máu mủ, mà chỉ là con nối dòng của Diễn sơn tiên sinh theo lễ. Ta tài sơ học thiển, không nói được những đạo lý lớn lao, chỉ muốn nói với Lý thượng thư một câu, chớ để các tướng sĩ tâm lạnh. Nếu Ngọc Doãn không được tưởng thưởng, thì tướng sĩ Khai Phong sẽ lo lắng chuyện bất công của thiên hạ.



- Ta...



Lý Cương muốn biện giải, nhưng lời đến bên miệng, lại cảm thấy lúc này ông có nói cái gì cũng đều không có ý nghĩa gì. Dưới Thái úy Điện Tiền Ti là Thiết tứ Đô Chỉ Huy Sứ, mà dưới Đô Chỉ Huy Sứ là Đô Ngu Hầu, có thể độc lĩnh nhất quân.



Nói cách khác, một câu nói kia của Lý Cương đã cắt đứt con đường trở thành võ quan cao cấp của Ngọc Doãn.



Có lẽ, Chủng Sư Đạo thật sự là cảm thấy hứng thú với Ngọc Doãn, nhưng phần nhiều, chỉ sợ vẫn là trong lòng Lý Cương khinh thường Ngọc Doãn.



Cao Cầu xuất thân phố phường mà leo lên chức vị cao, sao không nhìn ra tâm tư của Lý Cương chứ?



Trước kia, ông không nói thẳng ra, nhưng hiện tại, Ngọc Doãn là người của Thái tử, thì Cao Cầu rất để tâm lo lắng...



Còn nữa, nếu như Ngọc Doãn được thăng tiến, vậy thì Cao Nghiêu Khanh cũng có thể nhân cơ hội thơm lây.



Cao Cầu vốn định mượn cơ hội này để Cao Nghiêu Khanh cũng theo đó mà được lợi, như thế, việc Cao Nghiêu Khanh thăng chức ở Điện Tiền Ti cũng danh chính ngôn thuận. Nhưng một câu của Lý Cương không chỉ là ngăn trở Ngọc Doãn, cũng khiến cho việc thăng tiến của Cao Nghiêu Khanh gặp khó khăn. Loại tình huống này, nếu Cao Cầu không tỏ thái độ gì với Lý Cương thì mới là chuyện lạ.



“Ta thật sự còn vướng lòng ư?”



Lý Cương đứng ở bên ngoài Ngọ môn, cảm thấy đầu óc phát mộng.



“Có lẽ là vậy, nhưng ta làm như vậy, cũng là suy xét vì Tiểu Ất.



Chỉ là một Chỉ huy sứ mà đã không kiêng nể gì ai cả, nếu như làm Đô Ngu Hầu, lại có chỗ dựa là Cao Cầu, vậy chẳng phải mình gặp họa lớn sao?



Tuy nói lần này hắn thật sự lập được công lớn, nhưng chưa hẳn là công đầu ở Khai Phong.



Nên vẫn phải làm vậy với hắn, tránh cho hắn đắc chí, không hiểu được trời cao đất rộng... Ừ, ta đều suy xét cho hắn thôi!”



Lý Cương đã tìm được một cái cớ cho mình, trong lòng không còn thấy rối rắm nữa.



Trở lại Binh bộ, ông lập tức phát ra quân lệnh, mệnh Vương Mẫn Cầu truyền tin Ngọc Doãn, bảo hắn hoả tốc rút lui khỏi bờ nam sông Quảng Tế, đi tới Triều Dương môn nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Cùng lúc đó, ông lại hạ lệnh, điều nhiều xe ngựa từ trong cấm quân đến Mưu Đà Cương hiệp trợ di dời lương thảo mã.



Kỳ thật lúc này, đồ quân nhu lương thảo Mưu Đà Cương đã dời đi hơn phân nửa, còn lại chỉ hai ba vạn thạch thôi.



Nhưng nếu Ngọc Doãn giành được đại thắng ở Quách Kiều, nghĩ chắc cũng có thể làm quân tiên phong quân Kim kinh sợ một chút,vậy thì nhất định không thể để một hạt lương thực nào cho quân Kim.



Chiến thuật vườn không nhà trống đã bắt đầu chấp hành, binh mã Khai Phong cũng đều tập kết xong, mà nghĩa quân cần vương các nơi cũng đều phát ra hưởng ứng. Kế tiếp, dù là đao thật thương thật tử chiến với Lỗ Tặc, chỉ cần nghĩa quân vừa đến, liền có thể biến nguy thành an.



Lại không biết Chủng công sẽ an bài Ngọc Doãn kia như thế nào?