Tống Thì Hành

Chương 389: Vây hãm Khai Phong (1)




Ban đêm Hà Nam có mưa nhỏ. Tào Vinh thất bại bỏ chạy đến Kỳ Thành, cuối cùng cũng ổn định đầu trận tuyến.



Đó là do binh lực quân Tống không đủ cho nên Tào Vinh mới có thể chạy về Kỳ Thành được. Nếu binh lực quân Tống sung túc, chỉ sợ lúc này ông đã bị quân Tống bắt ở Kỳ Thành rồi, khi đó, Tào Vinh ông thật sự là cùng đường rồi.



Kiểm kê binh mã, trốn về Kỳ Thành chưa tới một ngàn người.



Ông mang theo hơn hai ngàn kỵ quân tới trấn Quách Kiều , nhưng ở trấn Quách Kiều, Tào Vinh hao tổn một nửa binh mã.



Tính cả tổn thất đêm qua của Tào Ninh nữa, sau hai trận chiến, có thể nói quân Kim toàn quân bị diệt, nhưng đau đớn hơn cả là Tào Vinh đã mất người con trai yêu, ngay cả thi thể của Tào Ninh cũng không cướp về được. Một mình ngồi trên đại sảnh vắng vẻ, thân hình Tào Vinh tiều tụy, ánh mắt dại ra.



Vốn cho là có thể cướp lấy công đầu nào ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như này.



Cả người Tào Vinh như mất đi hồn phách, ngồi đó không nhúc nhích.



Thậm chí có người đến gần đại sảnh mà ông cũng không cảm thấy được.



- Vì sao lại vậy? Vì sao?



Một âm thanh mang theo khẩu âm Yến Vân vọng tới cuối cùng làm cho Tào Vinh bừng tỉnh.



Ông ngẩng lên, chỉ thấy đứng trước mặt là một người đàn ông gầy gò, tuổi ước hơn bốn mươi, tướng mạo tuấn tú, rất có dung mạo.



Người cao 185cm, khiến thân hình y nhìn cao ngất.



Hai gò má gầy hõm đầy góc cạnh như đao tước, chòm râu dưới cằm càng tăng thêm khí độ phi phàm.



- Dược Sư, đến khi nào vậy?



Tào Vinh thấy rõ người đàn ông này thì chấn động, vội vươn người đứng dậy, tiến lên thi lễ.



Người tới khẽ mỉm cười:



- Đại Thái tử đã qua sông đến Bạch Mã, nghe tin chiến thắng liên tiếp của Nguyên Cao báo về, nhưng vì vẫn lo lắng Tống cẩu nên lệnh ta suất bộ trợ giúp.



Tào Vinh nghe vậy không khỏi đau buồn, không kìm nổi khóc thất thanh nói:



- Sao lại tới muộn vậy!



Người đàn ông trung niên này chính là Quách Dược Sư.



Sau khi cướp lấy Hoạt Châu, chiếm lĩnh Bạch Mã thì y vẫn ở lại bến Bạch Mã tìm thuyền. Khi thành công tìm được hơn hai mươi con thuyền lớn ở hạ du thì thành công nghênh đón Hoàn Nhan Tông Vọng qua sông. Hoàn Nhan Tông Vọng vượt qua Hoàng Hà, nhiệm vụ của Quách Dược Sư cũng hoàn thành viên mãn. Y nghe nói Tào Vinh một đường xuôi nam, liên tiếp thắng lợi, liền lãnh binh mã vội vã đuổi tới.



Về phần sợ Tào Vinh mắc mưu, Quách Dược Sư lại không có lòng tốt đến như thế.



Y lo lắng là bị Tào Vinh đoạt đầu công, ngày sau sẽ không áp chế được cha con Tào Vinh nữa.



Cũng may mới đến kỳ thành thì nghe được tin tức Tào Vinh thất bại thảm hại, đừng nhìn vẻ mặt Quách Dược Sư đầy ân cần nhưng trong lòng thì lại đang vui mừng nở hoa.



“Chỉ dựa vào cha con ngươi mà muốn đoạt lấy đầu công? Quả thực là si tâm vọng tưởng!”



Phải biết rằng, từ lúc Quách Dược Sư dẫn quân Kim xuôi nam, một đường là tiên phong. Cho nên công đầu này chỉ có thể là y đến cướp lấy, bất cứ kẻ nào cũng lấy công đầu này từ trong tay y đi, Quách Dược Sư cũng sẽ không thoải mái. Chứ đừng nói chi là, cha con Tào Vinh cũng là tướng đầu hàng.



Đương nhiên, tâm tư đó y không thể nào bộc lộ ra ngoài được, nên bề ngoài vẫn tỏ ra ôn hòa lo lắng.



Nghe Tào Vinh nói xong, Quách Dược Sư lộ ra vẻ thương tiếc.




- Nguyên Cao, ta không ngờ sự việc sẽ phát sinh như thế. Vậy quân Tống ở trấn Quách Kiều kia rốt cuộc là lai lịch ra sao?



Sau khi ta vâng mệnh đã vội vàng đuổi tới. Khi đến Phong Khâu, nghe nói ngươi đã binh phát trấn Quách Kiều, vì thế liền vội vàng tới rồi. Không ngờ lại xảy ra biến cố như này. Theo lý mà nói, với năng lực của Nguyên Cao, quân Tống sao có thể là đối thủ của ngươi?



Tào Vinh nghiến răng nghiến lợi nói:



- Là bởi vì trong tay quân Tống có một loại hỏa khí uy lực kinh người.



Nếu không như thế, con ta sao chết được, giờ phút này ta sớm đã mã đạp trấn Quách Kiều, giết tuyệt Tống cẩu rồi.



Tào Vinh há mồm Tống cẩu, ngậm miệng Tống cẩu lại quên bản thân mình cũng là người Tống. Lúc này ông cũng đã tỉnh táo lại, tỉ mỉ trần thuật lại quá trình chiến trận trấn Quách Kiều cho Quách Dược Sư nghe. Lúc đầu Quách Dược Sư còn thần sắc bình thản, nhưng càng nghe, sắc mặt càng ác liệt, lộ vẻ trầm tư.



Trước đó quân Tống cũng có hỏa khí.



Bất kể là phích lịch pháo hay là pháo giấy, khi phóng ra có chút phức tạp, mang theo cũng vô cùng phiền toái.



Nhưng loại hỏa khí từ trong miệng Tào Vinh lại phá vỡ nhận thức của Quách Dược Sư đối với hỏa khí quân Tống. Loại hỏa khí này rất tiện để mang theo, hơn nữa dựa vào sức người có thể ném mạnh, bởi vậy, khi giao chiến với quân Tống, ưu thế thiết giáp của quân Kim đã bị giảm bớt đi nhiều. Quách Dược Sư nghe Tào Vinh thuật lại xong thì chắp tay sau lưng, đi đi lại lại ở đại sảnh.



- Nói như thế, ngươi không hề biết lai lịch của đội quân Tống này?



- Đúng vậy.



Tào Vinh nói:



- Thám báo đến trấn Quách Kiều thăm dò trước đã hồi báo, trấn Quách Kiều cũng không đóng quân, dân chúng trong thành phần lớn đều bỏ đi hết rồi.



Ai có thể ngờ đực sẽ có một đội quân Tống như vậy xuất hiện ra.




Ta từng phái người đi tìm hiểu trước, nhưng cũng không có bất kỳ tin tức nào trở về.



Tào Vinh chưa từng phái người tìm hiểu, nhưng nếu không nói như vậy, chẳng phải thể hiện ông vô năng sao?



Nếu đã thất bại rồi, chẳng bằng nhuộm thêm sự thần bí cho đội quân Tống kia thêm lợi hại một chút, ít nhất tìm được cái cớ cho sự thất bại của mình.



Quả thật những lời nói này của ông đã làm cho Quách Dược Sư nảy sinh sự nghi kỵ, lo lắng.



Vốn y đề nghị Hoàn Nhan Tông Vọng xuôi nam, là vì quá hiểu thấu bản chất miệng cọp gan thỏ của quân Tống. Với sức chiến đấu trước mắt của quân Tống mà nói, gần như không thể đối kháng với quân Kim. Chỉ cần qua được Hoàng Hà là có thể hãm Khai Phong vào trong rung chuyển.



Lại không ngờ xuất hiện một đội quân Tống có loại hỏa khí như vậy.



Quách Dược Sư trầm ngâm hồi lâu, chợt gọi một gã A Lý Hỉ, thấp giọng phân phó nói:



- Lập tức đi tới bến Bạch Mã, xin Đại thái tử phái người liên hệ mật thám phủ Khai Phong tìm hiểu lai lịch của quân Tống ở trấn Quách Kiều là như nào, chủ soái kia là thần thánh phương nào.



- Rõ!



A Lý Hỉ lĩnh mệnh mà đi, Quách Dược Sư lại quay lại đại sảnh khuyên giải an ủi Tào Vinh.



- Nguyên Cao có nghĩ với tình hình hiện giờ là tiếp tục xuôi nam hay là ở lại Kỳ Thành, đợi Đại Thái tử đến?



Tào Vinh cũng do dự trong lòng, sau khi suy nghĩ một lát, hạ giọng nói:



- Mà nay tình hình Tống cẩu không rõ, vẫn nên thăm dò nghe rõ ràng tình trạng, sau đó đánh đến cũng không muộn.




Một trận chiến ở trấn Quách Kiều đã khiến cho Tào Vinh sợ hãi vạn phần.



Tuy là con trai đã chết, nhưng hỏa khí thần bí kia của quân Tống cũng là bóng ma trong lòng ông.



Chẳng qua, ông khó có thể nói là mình sợ chiến không tiến, nên giao quyền quyết định cho Quách Dược Sư. Quách Dược Sư trầm ngâm một lát, đang định mở miệng, chợt nghe bên ngoài đại sảnh có tiếng bước chân truyền đến, một gã A Lý Hỉ xông vào đại sảnh, quỳ gối trước mặt Quách Dược Sư nói:



- Tướng quân, mới có thám mã hồi báo, hướng trấn Quách Kiều có ánh lửa ngút trời, quân Tống hỏa thiêu trấn Quách Kiều, đang lui về sông Quảng Tế.



Quân Tống lui?



Con ngươi Quách Dược Sư đảo một vòng, lập tức ra lệnh:



- Truyền lệnh tam quân, tức khắc xuất kích, trước hừng đông sáng mai cần phải đuổi tới trấn Quách Kiều.



Y lấy lại tinh thần, trầm giọng nói:



- Nguyên Cát, ta biết ngươi giờ phút này trong lòng cực kỳ bi ai, không cần theo ta xuất kích chịu thiệt thòi nữa.



Ngươi hãy đóng giữ ở Kỳ Thành, đợi Đại Thái tử đến. Ta sẽ suất bộ truy kích, báo thù rửa hận cho Nguyên Cao...



Tào Vinh nghe xong, tuy có ý đi theo nhưng thấy thái độ Quách Dược Sư kiên quyết, cũng đành phải đáp ứng.



Quách Dược Sư không do dự nữa, bước đi ra đại sảnh, điểm khởi binh mã, bất kể mưa nhỏ đang rơi mà tiến đến trấn Quách Kiều.



Quách Dược Sư đi rồi, trên đại sảnh huyện nha lại vắng lạnh.



Tào Vinh đi tới cửa hành lang nhìn mưa bụi như tơ trong đình viện, khe khẽ thở dài:



- Hay là lão Triệu quan gia vận số chưa hết ....



Trận đại thắng bất thình lình ở trấn Quách Kiều từ lúc mặt trời mọc đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.



- Đã sớm biết Tiểu Ất là một hảo hán, hiện giờ xem ra, quả thế.



- Đương nhiên rồi, nếu không làm sao có thể xưng là Ngọc Giao Long phố Mã Hành chứ?



Mọi người trong phố xá châu đầu ghé tai bàn luận, còn có rất nhiều người đặc biệt dùng tiết mục ngắn truyền bá ở trong Ngõa tứ (khu vui chơi giải trí).



Ngay lập tức, mọi người khắp phủ Khai Phong đều biết đến cái tên Ngọc Doãn.



So sánh ra, Xu Mật Viện có phần xấu hổ.



Bọn họ vào giờ mão mới nhận được chiến báo, khi vào triều sớm thì tin tức này đã truyền khắp Khai Phong rồi.



Cái khiến cho Lý Cương xấu hổ vẫn là hoàng cung nhận được tin tức trước ông. Thái tử Triệu Kham đêm qua liền trình báo Hoàng đế Khâm Tông, còn nói Ngọc Doãn là do cậu sai phái, phụng mệnh tới tới trấn Quách Kiều ngăn chặn quân Kim và đã giành được đại thắng.



Triệu Hoàn đương nhiên vô cùng cao hứng, ý chí chiến đấu cũng theo đó mà tăng vọt, nỗi sợ hãi mấy ngày liên tiếp đó cũng tan biến hết.



- Thái tử tuổi nhỏ mà lại có lòng vì nước.



Ngọc Doãn không hổ là do Thái Tử dẫn tiến, thật là làm được việc lớn.



- Nếu Ngọc Doãn lợi hại như thế, sao không tưởng thưởng trọng hậu để quan gia có lòng chống đỡ Lỗ tặc?