Tống Thì Hành

Chương 23: Phiền não của sự nổi danh (thượng)




Buổi biểu diễn tại Đại Tướng Quốc Tự kia dần dần phai nhạt đi.



Nhưng cái tên Ngọc Doãn thì càng lúc càng nhiều người biết đến. Bởi vậy việc kinh doanh tại cửa hàng Ngọc gia cũng phát triển rất nhiều, trong thời gian hai ngày mà lượng tiêu thụ ngày càng tăng lên, ngày nào cũng bán hết số thịt chín, ba con heo mới thỏa mãn được nhu cầu, khiến cho việc kinh doanh tại cửa hàng bán thịt nho nhỏ cũng vô cùng thịnh vượng.



- Tiểu Ất, tấu một khúc đi.



Ngay lúc kinh doanh đang thịnh vương, Ngọc Doãn không thể không đích thân ra bán.



Theo số lượng heo hơi hắn mổ gia tăng, tay nghề càng lúc càng thuần thục. Đương nhiên, đao pháp vẫn không thể thuần thục bằng La Nhất Đao, nhưng người đến mua thịt sống chủ yếu là hướng về người đánh Kê Cầm kia, cho nên trở thành người ta chú ý như vậy, tuy nhiên người trong cửa hàng không đủ, Ngọc Doãn thật sự vô cùng bận rộn.



- Ngươi chính là Ngọc Tiểu Ất?



Ngay lúc Ngọc Doãn đang bận rộn, chợt có người gọi hắn.



Ngọc Doãn ngẩng lên nhìn sang, đó là một cô gái ăn mặc trang phục kiểu nha hoàn, đi tới trước thớt gỗ thì dừng lại.



Mùi thịt sống gay mũi khiến cô gái bịt mũi lại.



Cô gái mặc một chiếc váy lụa màu xanh biếc, ngũ quan mỹ lệ, chỉ có điều trang điểm quá đậm và ăn mặc diêm dúa nên khiến dung nhan xinh xắn của mình bị giảm đi nhiều, khiến người khác có cảm nhận rất dung tục. Có lẽ không chịu được mùi thịt sống, cô gái lui hai bước, vẫy vẫy khăn mùi xoa trong tay, biểu lộ sự không kiên nhẫn trong lòng nàng.



- Nghe nói người đàn rất hay?



Ngọc Doãn hơi sửng sốt, chợt cười nói:



- Đàn rất hay thì không dám nhận, chỉ là thường ngày thích chơi thôi, đã khiến tỷ tỷ chê cười rồi.



- Một tháng ba mươi quan!



- Hả?



- Là ta nói một tháng ba mươi quan, làm nhạc sư cho cô nương nhà ta.



- Việc này...



Ngọc Doãn ngây ra.



- Ta là nha hoàn của cô nương Tiếu Chi Nhi lầu Bạch Phàn, tên là Nô Ca, rất được Tiếu Chi Nhi cô nương sủng ái và quen biết nhiều nhã sĩ phong lưu.



Tiếu Chi Nhi là đào kép nổi tiếng của tạp kịch trong lầu Bạch Phàn.



Nói trắng ra một chút, chính là kỹ nữ. Là kỹ (ca kỹ), chứ không phải kỹ (kỹ nữ)! Tiếu Chi Nhi này tính cách cao ngạo, nhan sắc ít ai sánh bằng, nhưng lại có những đám người hèn hạ lại thích ngạo khí này của nàng, thường xuyên đến cổ vũ. Bởi giao giao du sâu rộng nên Tiếu Chi Nhi rất có danh tiếng, đứng vững gót chân ở lầu Bạch Phàn.



Thời đại này đừng xem thường ca kỹ này.



Người có thể đến lầu Bạch Phàn ít hoặc nhiều phải có chút địa vị, hoặc là những chủ nhân giàu có.



Các nàng giao tiếp rất rộng, từ quan lại tới quyền quý, đến những kẻ đầu gấu phố phường. Nếu đắc tội với các nàng có lúc còn đáng sợ hơn so với trực tiếp đắc tội với những người đó. Tâm tư những nữ nhân này thay đổi liên tục, vĩnh viễn không thể đoán được, cho nên người đến lầu Bạch Phàn đều được sủng ái vô cùng.



Tiếu Chi Nhi?



Đã nghe tiếng nhưng chưa từng gặp!



Có lẽ Ngọc Doãn từng gặp, nhưng là trước kia chứ không phải hiện tại.



Còn nữa, giọng điệu của Ca Nô này khiến Ngọc Doãn rất không hài lòng, ta không có gì cầu các ngươi, sao các ngươi lại ngạo mạn vô lễ?



Nô Ca này rõ ràng là cô gái được nuông chiều quá thành hư rồi.



Ba mươi quan tiền rất hấp dẫn, nhưng đối với ta thì không có tác dụng gì.



Nhìn tôi tớ này là biết chủ nhân như nào, chắc là Tiếu Chi Nhi kia cũng là chủ nhân ngạo mạn. Ta không thiếu các ngươi ba mươi quan, tội gì phải đến chịu nhục? Hơn nữa, ta gảy đàn là vì ta thích, chứ không muốn làm nhạc sư cho một ca kỹ.



Nô Ca ngạo mạn nhưng Ngọc Doãn cũng là một người kiêu ngạo.



Lập tức, hắn mỉm cười, không để ý tớ Nô Ca kia, mà quay sang hỏi một bà lão:



- Lão nương muốn mua gì?



Lão nương, không phải là nghĩa xấu, mà là lời kính trọng.



Thời kỳ Bắc Tống, lúc đối mặt với người già thường dùng cách xưng hô “lão nương”.



Bà lão tức khắc mỉm cười.



Vốn bà đến mua thịt, nào ngờ Nô Ca kia lại giành đứng trước bà, đương nhiên trong lòng bà lão không vui, nhưng Ngọc Doãn lại không để ý tới Nô Ca, ngược lại còn nhiệt tình đón tiếp bà lão, đương nhiên tâm trạng bà rất vui sướng.



- Tiểu Ất, lấy ba cân thịt, đừng nhiều mỡ đấy... Đại ca nhà ta không ăn được.



- Ba cân thịt không dính mỡ, hiểu rồi.



Vừa nói chuyện, Ngọc Doãn vừa nhấc một miếng thịt sống ra khỏi cái móc đặt lên thớt, hắn cầm dao kéo một đường dao, nắm ngược chuôi dao, nhìn lướt qua miếng thịt sống, một dao đi xuống theo đường vân thịt, xẻ một miếng thịt thăn không dính chút mỡ nào. Đặt lên cân, Ngọc Doãn lại cười ái ngại.



- Ba cân sáu lạng!



- Vậy thì ba cân sáu lạng, Đại ca nhà ta ăn khỏe!



Ngược lại bà lão lại rất thoải mái, không nói hai lời mà bằng lòng luôn.



Ngọc Doãn vội vàng nói cảm ơn, lại bảo Tiểu Thất đứng bên giúp xử lý, nhưng bởi vậy mà Nô Ca lại giận giữ! Tiếu Chi Nhi hiến nghệ tại lầu Bạch Phàn, Nô Ca cũng biết cửa hàng Ngọc gia này, cũng đã nghe nói danh tiếng của Ngọc Doãn. Chỉ có điều nàng tự cho mình địa vị cao, sao để ý một đồ tể bán thịt? Chứ đừng nói người này ngày nào cũng thích tranh giành đấu đá nhau.



- Ngọc Tiểu Ất, ngươi có ý gì?



Ngọc Doãn ngẩng lên, nhìn phía sau Nô Ca, than khẽ:



- Tỷ tỷ thứ tội, tiểu nhân làm việc nơi này, nếu tỷ tỷ không mua hàng, xin hãy đứng sang một bên để khỏi làm bẩn xiêm y của tỷ tỷ, tiểu nhân không thể bồi thường nổi.



- Chuyện vừa rồi ta hỏi ngươi...



- Tỷ tỷ chớ trách, tiểu nhân chơi đàn chỉ là yêu thích, không vì tiền tài.



Nếu muốn tiêu tiền, thì mua mấy cân thịt tươi ở chỗ của tiểu nhân, nhưng đừng làm ô uế cầm của tiểu nhân..



Một câu nói khiến Nô Ca đỏ mặt tía tai.



Ngọc Doãn cười với nàng, rồi xoay người tiếp tục lu bu công việc.





Nô Ca cắn răng nhìn Ngọc Doãn, thở phì phì quay đầu bước đi.



- Tiểu Ất ca, tội gì phải đắc tội với Tiếu Chi Nhi?



- Đây mà gọi là đắc tội ư? Ta chỉ là không có chí hướng mà thôi, chắc Tiếu Chi Nhi cũng là người hiểu biết, sẽ không trách tội đâu.



Hoàng Tiểu Thất ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, vì thế không khuyên nữa.



“Tiểu Ất ca đàn rất hay, đó là bản lĩnh của hắn, nhưng nếu vì ba mươi quan tiền mà quỳ gối làm người hầu cho người ta, thì thật là đáng tiếc! Nô Ca cũng thật quá kiêu ngạo, bộ dạng lời nói như là đi bố thí cho người khác. Tiểu Ất ca là ai? Chính là người có thể ngăn chặn được người nổi bật là Phong Nghi Nô, ngươi chỉ là một nha hoàn thôi, nói chuyện đã không tốt đẹp rồi, lại còn khiến người ta phát cáu, chẳng phải tự mình chuốc lấy khổ sao?



Cũng may tính tình của Tiểu Ất ca không nóng!



Nếu đổi lại là trước đây nhất định sẽ đánh ngươi mặt nở đầy hoa...”



Nghĩ đến đây, Hoàng Tiểu Thất mỉm cười!



Tuy nhiên, Nô Ca đi rồi, phiền toái khác lại đến.



Đang lúc bận rộn, từ xa đi tới vài cô gái quần áo hoa mỹ, dừng lại trước sạp thịt, cất giọng thánh thót nói:



- Xin hỏi Tiểu Ất ca có ở đây không?



- Ồ?



Ngọc Doãn đang giúp Trương nhị tỷ om thịt, nghe tiếng từ mặt sau sạp đứng lên.



Thấy mấy cô gái này, mặc dù mặc y phục hoa mỹ, nhưng đầy lẳng lơ phong tình, không giống cô gái nhà lành.



“Ngày hôm nay sao vậy nhỉ?”



Ngọc Doãn thầm bật cười trong lòng, sao nhiều người đến tìm mình như vậy?



- Mấy vị tỷ tỷ có gì chỉ bảo?



- Ngươi chính là Tiểu Ất ca sao?



- Đúng vậy.



- Nô nghe nói Tiểu Ất ca là một tay đàn rất hay, cho nên cả gan tới gặp, không biết Tiểu Ất ca có thể đàn một khúc cho Nô nghe được không?



Ngọc Doãn định mở miệng, lại cảm giác sau lưng có người giật giật áo bào của hắn.



Là Trương nhị tỷ!



Quay đầu lại, thấy Trương nhị tỷ đang khẽ lắc đầu.



Ý tứ rõ ràng nói với Ngọc Doãn là không đồng ý. Ngọc Doãn nghi hoặc trong lòng, những cô gái này rất xinh đẹp, hơn nữa nho nhã lễ độ, so sánh với thái độ của Nô Ca trước đó hoàn toàn khác nhau.



Tuy nhiên nếu Trương nhị tỷ phản đối, chắc chắn là có lý của nàng.



Ngọc Doãn vội chắp tay, nói:



- Xin tỷ tỷ thứ tội, Tiểu Ất đang quá bận rộn, chỉ sợ không dứt ra được...Đồng thời Tiểu Ất tài sơ học thiển, không dám nhận sự ưu ái của tỷ tỷ, đừng trách, đừng trách!



Mấy cô gái nghe vậy hình như có chút mất hứng.



Nhưng thấy Ngọc Doãn không để ý tới các nàng nữa, nên cũng không ép buộc, xoay người đi.



Trời sẩm tối, Ngọc Doãn mới thu dọn quán, xem như nhàn rỗi rồi, lúc này hắn mới hỏi Trương nhị tỷ:



- Vì sao vừa rồi nhị tỷ lại ngăn cản ta?



- Mấy cô gái đó không phải là những cô nương nhà lành.



Tiểu Ất ca nay đã khác xưa, càng vô cùng đáng quý, các nàng tìm đến Tiểu Ất ca, nói toạc là vì một chữ “Danh”. Mấy ngày trước Tiểu Ất ca đàn rất hay tại Đại Tướng Quốc Tự, đã tạo nên hai chữ “Danh gia”, nếu hôm nay Tiểu Ất ca chơi đàn cho các nàng ấy, các nàng sẽ có cớ để nâng giá trị bản thân lên. Chỉ cần nói Tiểu Ất ca chơi đàn vì các nàng, ít nhất có tăng giá lên gấp đôi. Nên không thể để Tiểu Ất ca mắc mưu được.



Còn có loại chuyện này sao?



Ngọc Doãn hơi sửng sốt, chợt hiểu ra, đây chẳng phải là “Dựa thế nâng cao địa vị” sao?



Mặc dù Trương nhị tỷ nói không rõ ràng, nhưng ý tứ đại khái biểu đạt là thế.



Chương 24: Phiền não của sự nổi danh (hạ)



Đau đầu!



Ngọc Doãn cười khổ.



Một trận say rượu lại đưa tới nhiều phiền toái như vậy, thật sự là hắn không muốn những oanh oanh yến yến này ngày nào cũng đến làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của hắn. Ngươi không để ý những người này không được hay sao, nhưng nếu để ý, vậy thì phải chấm dứt như nào?



Chơi đàn, không được!



Không chơi đàn, hình như cũng không được.



Cự tuyệt, chỉ sợ càng ngày càng đắc tội với nhiều người.



Nếu chẳng may một ngày nào đó những người này muốn chỉnh hắn, chắc chắn không thiếu mang đến nhiều phiền toái.



Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn thầm cười khổ trong lòng.



- Tiểu Ất ca, nếu không có gì chúng ta đi trước.



Hoàng Tiểu Thất và Ngọc Doãn đáp vâng, sau đó cùng chào từ biệt.



Ngọc Doãn gãi gãi đầu, đang định đi lại nghe Trương nhị tỷ nói:



- Tiểu Ất ca, Nô có một chuyện muốn bàn bạc với Tiểu Ất ca.



- Nhị tỷ cứ nói đừng ngại.



Từ trước đến nay Trương nhị tỷ ở tại Ngọc gia chịu khó chịu khổ cần cù chăm chỉ.



Ngọc Doãn cười nói:




- Nhưng chớ xin ta chơi đàn.



- Tiểu Ất ca lại nói đùa...Nô thấy Tiểu Ất ca kinh doanh càng lúc càng tốt, người giúp không đủ.



Không biết Tiểu Ất ca có muốn thêm người không?



- Ồ?



Ngọc Doãn không thể không nghĩ tới việc này, nhưng người cầm dao giỏi ở phủ Khai Phong phần lớn đều có người thuê hết, nếu trước đó, Ngọc Doãn có thể thuê được những người có tên tuổi đến, nhưng hiện tại, hắn nghèo túng như phượng hoàng còn không bằng con gà, muốn chiêu mộ một người giỏi tay nghề, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Trời mới biết hắn có khả năng đến đâu?



- Nhị tỷ có người giỏi giới thiệu?



- Trong nhà ta có một Đại ca, lúc này đã hai mươi, khi còn nhỏ ở quê nhà học được bản lĩnh thương bổng...Lần này quê nhà lũ lụt, không thể không rời quê hương. Đại ca không muốn theo chúng ta tới phủ Khai Phong làm việc, mà ở lại xã. Nhưng tính cách của nó táo bạo, vợ chồng ta thật sự lo lắng, nếu Tiểu Ất ca tuyển người, ta muốn Đại ca đến giúp, cho dù không đảm đương làm người cầm dao thì làm việc vặt cũng rất thuần thục...



Ta nghe Tiểu Ất ca nay cũng có chút phiền phức, nếu có thể nhận đại ca, cũng có thể để nó giúp một chút...



Trương Nhị tỷ nói vô cùng hàm súc.



Nhưng Ngọc Doãn nghe hiểu ra ngay, vị “đại ca” kia chỉ sợ cũng là một tên đầu xỏ hoặc là một lưu manh hoành hành ở xã.



Nếu như người đến phủ Khai Phong, không biết có gây ra tai họa gì.



Nhưng thấy Trương Nhị tỷ thành thật, Ngọc Doãn cũng không nhẫn tâm từ chối.



- Đại Lang làm được gì?



Hắn biết trong nhà nhị tỷ chỉ có một đứa con, cho nên xưng hô là Đại Lang cũng không gọi là quá phận.



Trương Nhị tỷ vội nói:



- Tên của Đại ca là do thầy giáo trong thôn đặt, là Tái Hưng.



- Ồ!



Ngọc Doãn gật gật đầu, nói:



- Nhị tỷ không ngại hỏi một chút, nếu hắn bằng lòng thì ta nhận hắn.



- Cảm ơn Tiểu Ất ca.



Ngọc Doãn cười cười rồi đi.



Nhưng sau khi đi được mấy bước, hắn đột nhiên dừng lại, quay nhìn về phía cửa hàng, Trương Nhị tỷ đang thu dọn vô cùng cần mẫn, nhưng Ngọc Doãn lại nhíu chặt mày, trên mặt đầy vẻ khó tin.



Dương Nhập Cửu, Dương Tái Hưng.



Con trai của Dương Nhập Cửu chắc chắn họ Dương, trừ phi Nhị tỷ tái giá.



Nhưng vấn đề là, dường như Nhị tỷ lớn lên là gả cho Dương Nhập Cửu, nói cách khác, con trai của tỷ ấy phải là họ Dương. Dương Tái Hưng? Vậy chẳng phải là Dương Tái Hưng hay sao! Đây chính là một viên danh tướng kháng Kim của Đại Tống, đáng tiếc tráng niên chết sớm, chết trận tại sông Tiểu Thương. Là Ngọc Doãn nghe nhiều về người này nên hiểu rõ.



Có lẽ Dương Tái Hưng không nổi tiếng như Nhạc Phi, nhưng cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.



Chẳng lẽ, con trai của Nhị tỷ chính là Dương Tái Hưng?



Lúc trước sư huynh của Yến Nô là Nhạc Phi, Ngọc Doãn đã cảm thấy vô cùng trùng hợp. Hiện tại lại bỗng dưng xuất hiện thêm một Dương Tái Hưng.



Hai danh tướng đại Tống này nườm nượp mà đến?



Ngọc Doãn cảm giác có chút hỗn loạn rồi!



Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, nói không chừng Dương Tái Hưng kia không phải là Dương Tái Hưng này đâu? Nhiều người trùng tên trùng họ thôi!



E là mình suy nghĩ quá nhiều...



Ngọc Doãn lắc lắc đầu đi thẳng đến phố Đình.



Lúc này, chính là lúc vạn heo vào thành, Trương Tam mặt rỗ đang đứng trên phố Đình, chỉ huy người đuổi heo.



Thấy Ngọc Doãn đến, y cười sang sảng, ngoắc Ngọc Doãn.




- Tam ca!



- Ha hả, Tiểu Ất không định làm bằng hữu với Trương Tam nữa sao?



- Vì sao Tam ca lại nói lời này, nếu không có Tam ca hỗ trợ, nay Tiểu Ất sợ là ngay cả cơm cũng không có mà ăn, sao không coi Tam ca là bằng hữu chứ?



Trương Tam mặt rỗ cười ha ha:



- Vậy sao ngươi không nói cho ta biết ngươi chính là người nổi tiếng tại Đại Tướng Quốc Tự kia?



- Việc này...



- Ha hả, Tiểu Ất đừng ngại, ta chỉ đùa thôi.



Ngày đó tại Đại Tướng Quốc Tự, ta có việc nên không đến xem được. Sau đó nghe người ta nói lại, có một người chơi đàn rất hay tại trước điện Lưu ly bát giác, ngay cả Phong Nghi Nô cũng không vượt qua nổi nên mới có chút tò mò.



Hôm qua tìm người hỏi thăm mới biết là Tiểu Ất hiến nghệ.



Ha hả, ta biết ngay mà, người mà Tứ Lục lão ca giới thiệu đương nhiên không kém, Tiểu Ất ngươi quả đúng là thâm tàng bất lộ.



- Khiến Tam ca chê cười rồi!



- Sao chê cười chứ?



Trương Tam mặt rỗ vỗ vào bả vai Ngọc Doãn, trong miệng phả ra mùi rượu:



- Tuy nhiên đúng là muốn Tiểu Ất hỗ trợ. Ta vừa mới nói với mấy tên đồ tể là quen biết Tiểu Ất ngươi, bọn họ cứ không tin.



Ngày khác ta làm chủ mời Tiểu Ất đến để bọn họ gặp mặt.



Huynh đệ của Trương Tam mặt rỗ ta cũng rất siêu phàm đấy...Đến lúc đó, chắc chắn khiến bọn họ ngượng mặt.



- Nếu Tam ca đã có lời, sao Tiểu Ất có thể từ chối?




- Ha ha ha, đã định rồi nhé... Đến lúc đó ta sẽ thông báo ngươi.



Nói xong, Trương Tam mặt rỗ sai người khênh thêm heo lên xe.



Ngọc Doãn trả tiền, đang định đi, lại bị Trương Tam mặt rõ kéo sang bên, y nhìn xung quanh một chút, hạ thấp giọng nói:



- Tiểu Ất, gần đây nên cẩn thận một chút, đám người Tưởng Thập Ngũ không biết là kẻ nào báo mà biết ngươi mua heo ở chỗ ta, nói ngươi làm hỏng quy củ, còn muốn giáo huấn ngươi rầm rộ một trận.



- Có chuyện này sao?



Trương Tam mặt rỗ gật gật đầu:



- Tưởng Thập Ngũ này lưu manh bẩn thỉu, khiến người khác không chịu nổi, nhưng cũng có chút bản lĩnh.



Ngươi phải cẩn thận một chút, chớ gặp nói chuyện với bọn chúng.



Nếu thật sự là gánh không nổi thì cứ nói với ta. Ta tuy chỉ là bán heo nhưng cũng có chút môn đạo.



Tam mặt rỗ này là một người có nghĩa khí.



Ngọc Doãn vội vàng cảm ơn:



- Tình nghĩa của Tam ca, Tiểu Ất xin ghi nhớ trong lòng.



- Ôi chao, huynh đệ nhà mình cả, đừng nói những lời này.



Ngọc Doãn không biết nói gì thêm, lại chắp tay tạm biệt Trương Tam mặt rỗ.



Chỉ có điều trong lòng bắt đầu có chút cảnh giác. Những người Tưởng Thập Ngũ này tuy không phải kẻ liều mạng nhưng cũng không nên trêu chọc vào. Nếu quả thật sinh sự tới cửa, dù gì cũng có chút phiền phức, tốt nhất vẫn nên cẩn thận đối phó cho thỏa đáng.



Mấy ngày này bảo Yến Nô không cần đến cửa hàng tại Ngũ Lý nữa!



Nếu chẳng may bị Tưởng Thập Ngũ ngăn chặn, thật sự có phiền toái...



Chỉ có điều, Tưởng Thập ngũ sao lại biết nhanh như thế?



Hơn nữa còn tìm tới Trương Tam mặt rỗ!Trong đầu Ngọc Doãn lại hiện lên gương mặt của Quách Kinh kia, theo bản năng hai tay nắm chặt lại. Tên khốn Quách Kinh thật đáng giận, chắc là muốn đối phó với mình, đuổi tận giết tuyệt!



Ngọc Doãn hít sâu một hơi để bình ổn sự giận giữ trong lòng lại.



Tuy nhiên Quách Kinh ngươi đừng đắc ý quá, đợi ta qua cơn tức này sớm muộn gì cũng sẽ tìm ngươi tính sổ.



***



Đi tới Ngũ Lý Điếm, Chu Yến Nô vô cùng bận rộn.



Đêm nay, nàng chuẩn bị sủi cảo cho Ngọc Doãn, thấy Ngọc Doãn đến, nàng liền vội vàng bước lên giúp.



- Tiểu Ất ca, ăn cơm trước, lát nữa làm việc cũng không muộn.



- Ừ!



Ngọc Doãn ngồi ở ngưỡng cửa, bưng đĩa sủi cao ăn như sói nhai hổ nuốt.



Yến Nô ngồi bên cạnh nhìn hắn cười khúc khích, mặc dù không thể nói ra tình cảm ẩn chứa nhưng chưa bao giờ che giấu sự dịu dàng của mình. Ngọc Doãn ăn vào, hương vị vô cùng thơm ngon, tám mươi chiếc sủi cảo vào bụng, lúc này mới thỏa mãn vỗ vỗ bụng.



Nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người mang ba con heo ra sân.



Ngọc Doãn cầm lấy dao mổ heo, lướt một đường đao hoa trong tay, thuần thục đi mạnh xuống một dao khiến con heo kia chết ngay. Mấy ngày nay, heo sống chết trong tay Ngọc Doãn cộng lại cũng có mấy chục con. Ban đầu không quen lắm, đến bây giờ thuần thục, Ngọc Doãn đã không còn cảm giác rung động như trước nữa. Giết ba con heo xong, Yến Nô cũng đã bê nồi nước sôi đến.



- Đúng rồi, ngày mai muội đừng đến đây nữa.



- Vì sao?



Ngọc Doãn do dự một chút, cuối cùng quyết định đem chuyện kia nói ra.



- Tưởng Thập Ngũ không biết đã nhận được tin từ đâu mà biết ta và muội giết heo tại cửa hàng Ngũ Lý...Nói chúng ta phá vỡ quy củ, muốn sinh sự. Ta lo lắng bọn chúng gây bất lợi với muội. Vài ngày tới để một mình ta đến đây là được rồi, muội đừng đi nữa...Muội yên tâm, ta sẽ cố gắng không xung đột với bọn họ, việc này nếu có thể giải quyết thỏa đáng, còn tốt hơn là khiến mọi chuyện to lên. Đợi ta và bọn họ gặp mặt nhau rồi, chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận hướng giải quyết.



- Không được!



Yến Nô nghe vậy lập tức nóng nảy.



- Một mình huynh sao có thể địch nổi nhiều người họ?



Ngọc Doãn chau mày:



- Cửu Nhi tỷ đừng vội càn quấy, chuyện này thật sự phiền toái, tốt nhất muội nghe lời của ta...nếu ta không địch lại bọn họ, thì dù muội đến thì sao? Kết quả chẳng phải cả hai chúng ta đều xảy ra chuyện.



- Huynh đánh không lại, không có nghĩa là ta đánh không lại.



Chu Yến Nô không nhịn được cười.



- Muội có ý gì?



- Tiểu Ất ca không nên tức giận, ta cũng biết huynh có võ công giỏi.



Nhưng huynh quên rồi sao, ta từ nhỏ theo cha học võ, ngoài ra còn được cha ngâm trong thùng thuốc lớn.



Nếu nói bản lĩnh, ta không hề kém Tiểu Ất ca.



Nếu như thật sự giao thủ, chỉ sợ Tiểu Ất ca không đánh lại ta được mười chiêu.



“Được rồi, ta biết ngươi là khuê nữ của Chu Đồng, nhưng lời ngươi nói cũng quá cuồng vọng đi.



Như vậy mặt mũi đàn ông để đâu!”



Chu Yến Nô thấp hơn Ngọc Doãn một cái đầu, hơn nữa lại nhỏ bé, nhìn vô cùng yếu đuối.



Nếu nói ngay cả mười chiêu không chống lại được, vậy thì ngươi cũng quá coi thường người khác rồi.



Yến Nô như hiểu tâm tư của Ngọc Doãn, bật cười thành tiếng, lắc mình ra giữa sân. Chỉ thấy thân hình nàng uyển chuyển, mép váy tung bay, thuận thế nhét tấm vải bố vào bên hông, duỗi tay ra ngoắc Ngọc Doãn.



- Tiểu Ất ca, chúng ta tỷ thí một lần?