Tống Thì Hành

Chương 22: Bát Thiểm Thập Nhị Phiên(hạ)




- Yến Nô, sư huynh của muội...



- Hôm qua đã đi rồi.



- À?



- Sư huynh đi đầu quân, cho nên đặc biệt tới phủ Khai Phong để thăm thú.



Sau giờ ngộ hôm qua thì đi rồi, nói là sợ muộn giờ tuyển mộ...



Yến Nô nói tới đây đột nhiên ngẩng lên, hạ thấp giọng nói:



- Đúng rồi, sư huynh đã thành thân rồi, cũng đã có con, năm nay vừa tròn năm tuổi, tên là Nhạc Vân. Huynh ấy nói rằng lần khác tới sẽ mang con đến đây.



Lời nói này như nói với Ngọc Doãn: “Giữa ta và sư huynh không có gì cả.”



Đồng thời, cũng giống như cắt bỏ quá khứ của nàng, mộng nối khố, hẳn nên tỉnh lại.



Nhạc Phi đi rồi sao?



Trong lòng Ngọc Doãn có một cảm giác gì đó khó diễn tả.



Có vui mừng, cũng có chút mất mát. Vui mừng chính là, Nhạc Phi nhập ngũ, từ nay về sau sẽ khó gặp lại Yến Nô; mất mát chính là, Nhạc Phi kia từng là anh hùng trong suy nghĩ kiếp trước của hắn, lại bỏ lỡ như vậy thì thật có chút đáng tiếc.



Ngay lúc Ngọc Doãn đang tâm tư tràn đầy, Yến Nô đột nhiên đứng lên, lau tay dính nước trên mảnh vải bông rối loạn bên hông, xoay người trở về phòng, một lát sau nàng lại đi ra, trong tay cầm một túi vải nhỏ.



- Cho huynh!



- Đây là cái gì?



- Cha để lại cho huynh, hiện tại coi như vật về nguyên chủ.



“Chu Đồng để lại vật gì cho mình?”



Ngọc Doãn hơi sững sờ, chậm rãi mở túi vải ra, thấy bên trong là một quyển sách, được viết tay hoàn toàn.



Liếc nhìn Yến Nô một cái, thấy nàng đang ra sức chà xát giặt quần áo.



Ngọc Doãn đặt đĩa bánh sang bên, mở ra xem, lại sững người.



Trên mặt sách tất cả đều là chữ phồn thể, tuy nhiên vẫn may không làm khó được Ngọc Doãn. Kiếp trước từng học nhạc phổ, tất cả đều là sách có chữ phồn thể. Nếu như đơn giản luận việc biết chữ nhiều hay ít, Ngọc Doãn tự nhận chắc chắn thua bởi những học sinh trường Thái Học này, nhưng biết đọc biết chữ, các loại Tứ thư Ngũ kinh, hắn không quá am hiểu, nhưng cũng từng xem qua, cũng nhớ một chút, nhưng con cháu hậu thế còn ai học mấy chữ này chứ? Ngay cả lịch sử Trung Hoa cũng phải thi ngoại ngữ, loại sách như Tứ thư Ngũ kinh trái lại không hề được học giả quan tâm.



Cho nên, Ngọc Doãn muốn làm môn sinh của thái học viện, thật sự quá khó khăn.



- Bát Thiểm Thập Nhị Phiên?



Ngọc Doãn khẽ đọc lên.



Yến Nô không hề ngẩng đầu lên, lẩm bẩm như tự nói:



- Đây là sở học cả đời của cha, nói phải truyền cho con rể, chỉ có điều, uy lực của quyền cước này quá lớn, căn cơ của huynh rất tốt, lại có quái lực trời sinh, nô vẫn lo lắng huynh học xong sẽ gây chuyện, tuy nhiên bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy có chút sai lầm, là cha để lại cho huynh, sao nô có thể chiếm lấy?



Giờ giao nó cho huynh! Nô không cầu mong gì, chỉ hy vọng Tiểu Ất ca sau khi học thành, đừng giống như trước đây tranh phong với người ta...



A cậu phục vụ quên mình đổi lấy cửa hàng này, không mong gì khác ở Tiểu Ất ca, chỉ cầu có thể bình an.



Nàng cúi đầu, một lọn tóc rũ xuống trán.



Ngọc Doãn ở bên cạnh nhìn Yến Nô, sau một lúc lâu thở dài, dùng miếng vải kia gói cuốn Bát Thiểm Thập Nhị Phiên lại.



Nói thật, hắn không có hứng thú với thứ này.



Nhưng đây là tấm lòng của Yến Nô, nên không thể từ chối.



Ngẫm nghĩ một chút, hắn hạ thấp giọng nói:



- Cửu nhi tỷ yên tâm, lúc trước Tiểu Ất không hiểu chuyện, từ nay về sau sẽ không như thế nữa.



Yến Nô “ừ”một tiếng rồi không nói gì thêm.



Giặt quần áo xong, Ngọc Doãn giúp Yến Nô phơi quần áo trong sân. Khi hắn chuẩn bị quay về phòng, lại chợt nghe Yến Nô ở đằng sau mở miệng:



- Tiểu Ất...



- Gì?



Ngọc Doãn xoay người nhìn Yến Nô.



Yến Nô do dự thật lâu, cắn môi, khẽ nói:



- Xin lỗi.



- Cái gì?



Ngọc Doãn thật sự nghe không rõ.



Nhưng Yến Nô lại đỏ mặt, cởi tấm vải bố bên hông xuống, nói to hơn:



- Nô nói là, xin lỗi!



- Ồ...không sao.



Ngọc Doãn lắp bắp, không biết trả lời thế nào.



Thấy bộ dạng người đàn ông lỗ mãng không hiểu gì kia, khiến Yến Nô hận đến mức nghiến răng lại, cầm miếng vải bố ở trong tay ném lên ghế gỗ, sau đó thở hổn hển quay về phòng, đóng sập cửa lại.



“Vì sao nói xin lỗi?”



Ngọc Doãn đứng ngây ra ở cửa.



“Hơn nữa người ta nói xin lỗi, mình lại nói không sao, rất không thích hợp? Không nói như thế, vậy nên nói cái gì?



Phụ nữ, thật sự kỳ lạ.”



Không biết Yến Nô đang nghiến răng nghiến lợi ở cửa.



“Tiểu Ất đáng chết, Tiểu Ất thối tha, ta đã nói xin lỗi huynh, huynh còn hỏi tại sao? Vì sao huynh không vui vẻ nói ra lòng mình? Cuối cùng cứ phải để Nô đoán đi đoán lại...Tiểu Ất ca, Nô rất mệt mỏi!”



Nhưng điều này không thể trách Ngọc Doãn.



Kiếp trước vì cuộc sống mà bôn ba, hai mươi sáu năm vẫn là trai tân, ngay cả một bạn gái cũng không có.



Tới kiếp này rồi, Ngọc Doãn cũng không hiểu phải biểu đạt tình cảm nam nữ như nào.



Nếu như Ngọc Doãn biết biểu đạt, cũng sẽ không có hiểu lầm nhiều với Yến Nô như vậy. Mà nay hai người đàn ông thô lỗ hợp lại làm một, sự “thô lỗ” kia đã quen thuộc rồi, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước.



***



Khai Phong, phường Trấn An.




Từ bên ngoài nhìn vào cũng không phải là tòa trạch viện xa hoa, nhưng cũng là ngọc trụ điêu lương lộng lẫy.



Giống như trong gấm phồn hoa, một tòa lầu các đột ngột mọc lên từ mặt đất.



Trước lầu có một tấm biển, cũng dùng thể chữ sấu kim thư, Túy Hạnh Lâu.



Bên ngoài lầu, đào đỏ hạnh trắng, cảnh sắc tươi đẹp, trên lầu các, một cô gái trang nhã mặc y phục lụa mỏng manh đang dựa vào lan can, trên khuôn mặt má lúm đồng tiền kiều diễm như hoa sen trên mặt nước, tay phấn dựa vào, đang ngơ ngác xuất thần.



Đúng lúc này, từ dưới lầu đi lên một bà lão.



- Cô nương, đã nghe ngóng được rồi.



- Ừ?



Cô gái ngẩng đầu nhìn bà lão đang lên:



- Bà bà, nghe ngóng được gì?



- Hôm qua người đàn ông đoạt sự nổi bật của Phong Nghi Nô tại Đại Tướng Quốc Tự tên là Ngọc Doãn, có người gọi hắn ta là Tiểu Ất, biệt hiệu Ngọc Giao Long, ở tại miếu Quan Âm, trong nhà đã có thê thất, người này không có công danh, phụ thân là Ngọc Phi, đó là Nội Đằng Tử mười năm trước tại bên ngoài Chu Tước Môn đánh thắng người Liêu, sau đó bị người ta ám toán mà chết.



Ngọc Tiểu Ất này lúc mười hai tuổi được Chu Đồng của Ngự Quyền Quán thu dưỡng, luyện được võ công.



Sau đó hắn dựa vào quyền lợi của cha ban cho mở một cửa hàng bán thịt lợn tại phố Mã Hành, dựa vào bán thịt lợn mà sống.



Ngày thường chỉ thích tranh giành buôn bán với người khác, thích đánh nhau.



Khoảng thời gian trước, đã từng bị Tiểu Quan Tác Lý Bảo đánh cho một trận, suýt thì chết...Tuy nhiên dù sống nhưng lại thiếu người ta ba trăm quan, theo hẹn bốn mươi ngày sau phải trả lại, trừ những điều đó ra thì không có gì đặc biệt.



Vì sao cô nương lại có hứng thú với người này?



- Là một kẻ bán thịt!



Cô gái nhăn mày, nhưng lại toát lên vẻ kiều mỵ vô hạn.



Nàng thật không ngờ người đàn ông tấu Kê Cầm tuyệt vời khiến nàng yêu thích điên cuồng kia lại xuất thân là người bán thịt. Nếu là một nhã sĩ còn có thể nói chuyện “trăng với gió”, nhưng lại là một đồ tể...



Cô gái ngẫm nghĩ một chút, khẽ nói:



- Bà bà có thấy có chút kỳ lạ không?




- Có gì kỳ lạ?



- Một đồ tể, sao lại có thể tấu cầm hay đến vậy.



Hôm qua mặc dù đứng xe nhưng có thể nhận ra tài nghệ của hắn phi phàm, không thể nào là một đồ tể được.



Nói về tài nghệ, ta hiểu rõ nhất.



Có lẽ còn hơn ta một bậc, quả thật là nhân tài kiệt xuất.



Nay cả nàng cũng tự nhận không bằng, chứng minh người này...



- Bà bà, phiền bà lại đi tìm hiểu một chút, để biết rõ thêm.



- Cô nương yên tâm, lão sẽ đi ngay...Tuy nhiên, cô nương cẩn thận, hai ngày này Quan gia sẽ đến, chớ để tai tiếng gì.



- Ta hiểu.



Bà lão từ lầu các lui ra, cô gái lại ghé vào lan can.



Đột nhiên, trên gương mặt vô cùng kiều mỵ kia lại nở nụ cười thú vị:



- Đồ tể ư? Lực sĩ? Ta cũng không tin!



***



Tang Gia Ngõa Tử, cửa hàng Quách gia.



Sau khi Quách Kinh tiễn lang trung, mặt âm trầm nhìn vô cùng khó coi.



- Nhị ca thế nào rồi?



Quách Kinh hít sâu một hơi, cố gắng nén lửa giận trong lòng xuống:



- Tình hình không quá tốt, xương sườn bị gãy ba cái, ít nhất phải nghỉ ngơi ba tháng. Chết tiệt, ta tìm tên Ngọc Tiểu Ất phiền toái kia, sao lại để Triệu Cửu ra tay?



- Việc này...



- Đúng rồi, thịt tươi cửa hàng Ngọc gia, có biết rõ không?



- Biết rõ, bản thân hắn chính là đồ tể...Heo hơi là do Trương Tam mặt rỗ bán cho hắn, nghe nói giá cũng không cao. Tam ca, nếu không thì dẫn người đi tìm Trương Tam mặt rỗ, cảnh cáo hắn không được bán thịt cho Ngọc Tiểu Ất?



- Dưới tay Trương Tam mặt rõ có mười mấy kẻ đánh thuê, người nào thân thủ cũng không hề tầm thường.



Muốn sống mái với nhau, ta chưa chắc đã thắng...Tam mặt rỗ hắn với ta không hề có qua lại, cho dù có tìm tới cửa cũng vô dụng. Vốn ta muốn thông qua quan phủ để thu thập tên Ngọc Tiểu Ất kia, nhưng Triệu Cửu đã nhúng tay vào, ta lại có chút do dự. Ngươi nói xem, Ngọc Tiểu Ất và Triệu phủ có quan hệ gì?



- Việc này cũng không rõ...



Cha của Ngọc Tiểu Ất vốn là Nội Đằng Tử, xuất nhập Hoàng Thành, khó tránh không biết những người này, nói không chừng có chút liên quan.



Việc này, có thể có phiền toái!



Quách Kinh vỗ trán, có chút buồn rầu.



Một lát sau, hắn phân phó:



- Chuyện này, chúng ta không thể lộ diện...Hãy nghĩ cách nói chuyện này cho Tưởng Thập Ngũ.



Ngọc Tiểu Ất làm hỏng quy củ, xem đám người Tưởng Thập Ngũ nói như thế nào.



Tên đầu gấu chắp tay đáp lời rồi vội vàng đi.



Sắc mặt Quách Kinh âm trầm biến đổi không ngừng, đi lại trong phòng một lúc, chuẩn bị đi thăm tình hình của Ngưu Bảo Lượng một chút.



Đúng lúc này nghe ngoài cửa có người nói:



- Tam ca, Lý Tú Tài cháu trai của Lý Bảo đến thăm.



- Cháu trai của Lý Bảo?



Quách Kinh hơi sửng sốt.



Hắn không nghe nói Lý Bảo còn có cháu trai, hơn nữa lại là tú tài?



Ngẫm nghĩ một chút, Quách Kinh nói:



- Mau, cho mời!