Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 349




Bầu không khí căng thẳng, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở mệt mỏi của cả hai người khiến cho cả hai đều vô cùng khó xử.

Một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn là Lạc Hiếu Nhã chủ động lên tiếng trước: “Bác gái, vừa rồi vì cứu bác nên tôi đã ném hết một trăm năm mươi triệu tiền mặt rồi. Tôi chỉ là một người nghèo, vì vậy tính tôi vô cùng tính toán và hẹp hòi, đối với tôi mà nói một trăm năm mươi triệu này là số tiền vô cùng lớn. Không biết là bà có thể trả lại cho tôi số tiền này được không?”

Nghe xong câu đó, những cảm xúc đang hỗn loạn trong lòng mẹ Hoắc như ngừng lại, vẻ mặt của bà ấy vô cùng kỳ quái.

Lạc Hiếu Nhã này đúng là miệng mồm sắc bén, không tha cho bất kỳ ai hết.

“Số tài khoản của cô là gì?” Mẹ Hoắc lạnh giọng hỏi. Lạc Hiếu Nhã nhanh chóng nói ra số thẻ ngân hàng của mình.

Một lúc sau, điện thoại di động của cô vang lên một tiếng, cô lấy ra nhìn lướt qua, thấy tài khoản được chuyển thêm sáu trăm triệu đồng.

Lạc Hiếu Nhã ngẩng đầu, liếc mắt nhìn mẹ Hoắc, vẻ mặt khó hiểu.

Mẹ Hoắc ngước cằm, ngạo mạn nhìn cô, nói: “Một trăm năm mươi triệu là tiền bồi thường tổn thất cho cô, còn bốn trăm năm mươi triệu kia là phần thưởng cho cô.”

Lạc Hiếu Nhã không nhịn được huýt sáo một cái: “Bác gái đúng là người phóng khoáng, vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa. Nhưng mà bác gái này, nếu bác có nhiều tiền như vậy thì nên mua thêm ít đồ trang điểm chống nước đi! Khó nhìn lắm đấy”

Nói xong cô giơ tay lên với mẹ Hoắc rồi quay người rời đi.

Mẹ Hoắc thấy Lạc Hiếu Nhã trước khi đi còn chọc bà ấy một cái thì lập tức lấy điện thoại di động ra soi thử, phát hiện thấy bản thân mình do vừa rồi bị hù dọa đến mức chảy nước mắt khiến cho lớp trang điểm bị nhòe đi, đôi mắt đen thùi lùi.

Bà ấy tức giận đến mức muốn mắng Lạc Hiếu Nhã vài tiếng, ai ngờ vừa nhìn lại thì thấy cô đang bước từng bước khập khiễng trên đôi chân trần.

Đôi chân trắng nõn mọi khi đã dính đầy vết bẩn, lòng bàn chân đều là vết trầy, chảy máu tươi, đỏ thẫm cả một mảng.

Lúc này, mẹ Hoắc nhìn đến ngây người.

Chân của Lạc Hiếu Nhã bị thương?

Mẹ Hoắc chợt nhớ ra vừa rồi khi ở ngân hàng, lúc bà ấy suýt chút nữa bị bắt đi, Lạc Hiếu Nhã. đã cởi giày, đập hai tên côn đồ kia để cứu bà ấy ra từ trong tay chúng.

Lúc cô kéo bà ấy chạy cũng là đi chân trần.

Mẹ Hoắc hít một hơi thật sâu, bà nhớ hai người đã từng chạy ngang qua một cái hẻm nhỏ, đường đi gập ghềnh, có không ít đá dăm, còn có cả miếng thủy tinh vỡ.

Ngay cả bà ấy đi giày mà còn cảm thấy cộm gần chết, huống chi là chân trần.

Vậy mà Lạc Hiếu Nhã không có một chút biểu hiện nào là đau đớn, nếu như không phải bà ấy ngẫu nhiên phát hiện ra lòng bàn chân của cô có vết thương, tư thế đi cùng kỳ lạ thì chắc cũng chẳng biết rằng Lạc Hiếu Nhã bị thương.

Mẹ Hoắc nhíu mày một cái, đây là lần đầu tiên bà ấy cảm thấy trong lòng có điều gì đó không thoải mái, nhưng mà vì sao không thoải mái thì bà không dám nghĩ tiếp nữa.

“Ai ui, đau chết đi được” Sau khi Lạc Hiếu Nhã đi ra khỏi cái hẻm nhỏ thì cô dừng lại, dựa vào tường để từ từ ngồi xuống, nhìn thấy lớp da dưới bàn chân đã trầy xước chằng chịt, máu tươi vẫn đang không ngừng chảy ra, đau đến mức toàn thân phải run lên.

Vừa rồi khi ở trước mặt mẹ Hoắc, cô không muốn biểu hiện ra sự đau đớn, vì vậy cố gắng cắn răng chịu đựng, nhưng vừa rời khỏi tầm mắt của bà ấy thì cô không thể cố chịu đựng hơn được nữa.

Nhất là vị trí lòng bàn chân, mỗi lần cô bước một bước đều có cảm giác như mình đang bước trên mũi dao.

Lạc Hiếu Nhã cảm thấy hơi do dự, rồi cô quyết định không gọi điện thoại cho Hoắc Tùng Quân. Bình thường anh ở trên công ty đã có rất nhiều việc phải lo liệu, đã đủ mệt mỏi rồi, cô không muốn anh phải lo lắng thêm cho cô nữa.

Lạc Hiếu Nhã tùy tiện mua một đôi giày ở ven đường rồi đi tới phòng khám ở gần nhất, xử lý vết thương ở chân một chút rồi nhanh chóng đến ngân hàng rút tiền một lần nữa, cuối cùng mới bắt xe đi về nhà.

Khi về đến nhà, trên trán cô đã đổ đầy mồ hôi lạnh, trong suốt quãng đường đi, cô đã phải cố gắng kìm nén cơn đau đớn xuống.

Chuyện đầu tiên sau khi Lạc Hiếu Nhã về đến nhà chính là cởi giày ra, cả người cô ngã phịch xuống ghế salon, cô nhìn thấy vết thương đã được băng bó kỹ càng lại bắt đầu rướm máu.

Lạc Hiếu Nhã thở dài một tiếng, để chân lên trên ghế salon, không buồn đi xử lý vết thương.