Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 348




“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” An Bích Hà có chút sửng sốt, không lẽ nào người mà cô ta sắp xếp đã bị chế ngự rồi? Làm sao có thể như vậy đượ!

cRõ ràng ngoại trừ hai người cầm dao thì cô ta còn sắp xếp thêm rất nhiều người nằm vùng phía sau nữa. Dựa theo cô ta tính toán thì ngân hàng chỉ có vài tên bảo vệ, không thể chế ngự đám người mà cô ta sắp xếp nhanh như vậy được.

Rõ ràng cô ta nghe lén được hôm nay mẹ Hoắc sẽ ra khỏi nhà, tới đây để xử lý vài việc, không mang theo bất kỳ một tên vệ sĩ sao, chỉ có một tên tài xế khá lớn tuổi đi theo mà thôi mà?

Người đi đường kia vừa được tận mắt chứng kiến những chuyện vừa xảy ra nên vô cùng hưng phấn kể lại với An Bích Hà: “Trước khi cô tới đây khoảng một phút, quý bà kia đã được một cô gái trẻ cứu đi rồi”

Khuôn mặt của An Bích Hà đờ đẫn, cô ta vất vả sắp xếp nhiều như vậy, tất cả đều uổng phí công sức rồi?

Người đi đường như không nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, vẫn còn thao thao bất tuyệt: “Không ngờ đám bắt cóc đó lại có nhiều người như vậy, không biết hai người đó có bị đuổi kịp hay không nữa. Nhưng mà không sao, quản lý cũng đã dẫn người đuổi theo rồi, cũng đã báo cảnh sát rồi, vậy nên chắc là hai người đó sẽ không sao đâu.”

Trên thực tế, Lạc Hiếu Nhã cảm thấy mình chạy nhanh đến mức muốn tắt thở rồi vậy mà đám người kia vẫn không ngừng đuổi theo, giống như là nhìn chằm chằm vào bọn họ, vô cùng dữ tợn.

“Ai bảo bà khoe khoang sự giàu có làm gì, hấp dẫn đám ruồi muỗi này. Nếu như vẫn không có ai tới cứu chúng ta, sợ là chúng ta sẽ bị chúng đuổi kịp rồi, tôi cũng bị bà làm cho liên lụy rồi”

Lạc Hiếu Nhã thở hổn hển nói, vị trí của cái ngân hàng này vốn đã lệch rồi, mặc dù chỉ có vài người nhưng hình như là do biểu cảm của đám người kia hung hãn quá, nên không có ai dám đứng lên giúp đỡ.

Lúc này mẹ Hoắc đã mệt tới mức không thể nói nổi, trong lòng suy nghĩ không biết có nên để đám người kia bắt mình luôn đi cho rồi hay không, dù sao bọn chúng chỉ cần có tiền, mà nhà họ Hoắc thì được cái không có gì ngoài tiền.

À mà thôi, bà ấy còn yêu cuộc sống lắm, không dám mạo hiểm như vậy.

Lạc Hiếu Nhã cảm thấy cánh tay vô cùng đau nhức, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện trên cổ tay mình có đeo một cái túi nhỏ, đôi mắt cô sáng rực lên, trong đầu nảy ra một kế hoạch.

Nếu như không có ai chịu lại đây giúp đỡ thì cô sẽ thu hút mọi người lại để chắn tầm nhìn của đám người kia.

Lạc Hiếu Nhã cầm cái túi trong tay, lấy ra mấy xấp tiền rồi ném lên trời, giống như một vị tiên nữ tung hoa, màu xanh dương của tờ năm trăm nghìn phủ kín một góc trời, rơi đầy xuống đất.

“Có người ném tiền kìa, mau mau nhặt đi bà con ơi”

Câu nói này đã hấp dẫn một đám người chạy tới, mặc dù việc này không liên quan đến mình nhưng người qua đường cũng chen chúc nhau vây lại, tập trung ở giữa đường, bắt đầu nhặt tiền, người kéo đến càng ngày càng nhiều, lấp đầy cả một con đường.

Nhờ vậy đã tạo nên một bức màn ngăn cách giữa hai người Lạc Hiếu Nhã và đám người bắt cóc hung hãn phía sau.

Nhìn thấy đám người kia đuổi kịp tới nơi nhưng bị một đám người đi đường nhặt tiền chặn lại đến mức không tài nào đi qua được, trên khuôn mặt của Lạc Hiếu Nhã và mẹ Hoắc nở nụ cười tươi.

Cuối cùng cũng được cứu rồi.

Nhưng hai người không dám thả lỏng, vẫn tiếp tục chạy, trốn vào trong một cái hẻm nhỏ vắng vẻ, đợi một lúc lâu sau, không thấy đám người kia đuổi theo nữa trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Hiếu Nhã dựa vào vách tường thở dốc, trên trán tràn đầy mồ hôi, sợi tóc đen nhánh dính trên khuôn mặt, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Đúng lúc này, tiếng điện thoại di động của mẹ Hoắc vang lên, là quản lý ngân hàng gọi tới.

Người ở đầu dây bên kia dè dặt, cẩn thận nói, trong giọng nói lộ rõ vẻ lấy lòng: “Bà Hoắc yên. tâm, tôi đã cho người bắt những kẻ bắt cóc lại rồi, không còn gì phải lo lắng nữa”

“Yên tâm? Cậu nói xem tôi yên tâm kiểu gì? Vừa rồi suýt chút nữa thì tôi bị đám người dùng dao đó bắt đi, suýt chút nữa thì cái mạng già này mất tại ngân hàng của các cậu đó. Đám vô dụng các cậu không một ai dám tiến lên cứu giúp mà bây giờ còn dám nói với tôi hai chữ “yên tâm”? Tôi nói cho cậu biết, từ nay trở đi tôi sẽ không thực hiện bất kỳ giao dịch gì ở ngân hàng của cậu nữa, toàn bộ các giao dịch trước đây đều sẽ rút hết.

Từ nay ngân hàng của các cậu sẽ bị đưa vào sổ đen của Hoắc Kỳ, mãi mãi sẽ không có bất kỳ sự hợp tác nào hết!”

Mẹ Hoắc gắt gỏng nói, trong giọng nói chứa đầy lửa giận, cho dù quản lý ngân hàng có xin lỗi như thế nào đi chăng nữa, bà ấy cũng mặc kệ, trực tiếp cúp điện thoại.

Trong hẻm nhỏ chỉ có mỗi Lạc Hiếu Nhã và mẹ Hoắc, từ trước đến giờ quan hệ của hai người luôn vô cùng căng thẳng, như thể nước với lửa, thế nhưng vừa rồi cô đã cứu bà ấy.

Vẻ mặt của mẹ Hoắc không được tự nhiên cho lắm, muốn bà ấy nói lời cảm ơn với Lạc Hiếu Nhã còn khó hơn lên trời, bà ấy không thể nói ra thành lời được.