Tổng Tài Tuyệt Tình, Tôi Mệt Rồi, Nên Buông Tay Thôi

Chương 60:Nguyện Chết Cùng Em (End)




Viên đạn không bị bắn ngay vào đầu Hàn Trạch Minh mà lệch về hướng góc tường. Chính Phong Khinh Dạ đã kịp đến và ngăn cản Diệp Y Y.

"Em có biết ai đang làm gì không?"

Diệp Y Y tức điên khi Phong Khinh Dạ cản lại.

"Em mới là người phải nói câu đó với anh. Anh tại sao anh lại ngăn em chứ?"

"Em có biết làm vậy sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em không?"

"Anh nghĩ em muốn làm như vậy sao? Là do hắn... Chính hắn là người ép buộc em phải làm như vậy."

"Tôi xin hai người... làm ơn hãy cho tôi gặp Bội Sam lần cuối đi... Tôi sẽ làm theo bất cứ điều gì mà các người muốn... Đánh đập, giết chết hay hành hạ tôi, các người muốn làm gì thì làm... Tôi sẽ không bỏ chạy đâu... Nhưng làm ơn cho tôi gặp Bội Sam đi..."

Mặc kệ vết thương, Hàn Trạch Minh vẫn quỳ xuống cầu xin Phong Khinh Dạ và Diệp Y Y. Diệp Y Y định lên tiếng ngăn cản nhưng lại bị lời nói của Phong Khinh Dạ chen vào.

"Được thôi..."

"Anh Dạ? Tại sao anh lại đồng ý chứ?"

"Em còn thời gian để giết hắn mà. Thôi đừng nói nhiều nữa, mau đi thôi."

Hàn Trạch Minh đi theo Phong Khinh Dạ, còn Diệp Y Y thì tức điên vì không thể hiểu được tại sao Phong Khinh Dạ lại đối xử tốt với hắn như vậy.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Bệnh viện.

Một bác sĩ đang lấy chăn che toàn thân thể của Bội Sam lại thì Diệp Y Y bước vào. Hai tay nắm chặt và không kiềm nổi nước mắt khi nhìn thấy Bội Sam.

Phong Khinh Dạ và Hàn Trạch Minh sau đó cũng bước vào và nhìn thấy cảnh tượng đó. Diệp Y Y liền trưng bộ mặt căm giận đó nhìn Hàn Trạch Minh.

"Hài lòng chưa hả Hàn Trạch Minh? Anh muốn nhìn thấy cảnh này lắm mà... SAO KHÔNG NHÌN THẬT KỸ ANH ĐÃ LÀM GÌ VỚI CHỊ BỘI SAM ĐI..."

Hàn Trạch Minh bỏ ngoài tai những lời Diệp Y Y mắng chửi, thay vào đó là từ từ đi đến chỗ Bội Sam. Quỳ xuống trước thân thể bất động đó, Hàn Trạch Minh không đủ dũng cảm để vén tấm chăn lên.

"Bội Sam, không có em cuộc sống anh không còn ý nghĩa nữa... Em hãy đợi anh... Có chết thì chúng ta cùng chết..."

Ngay lập tức, Hàn Trạch Minh đứng dậy và chạy vọt ra ngoài. Phong Khinh Dạ cũng không ngăn cản kịp. Tất cả mọi người đều chạy theo Hàn Trạch Minh trừ Diệp Y Y.

Diệp Y Y nhìn Bội Sam "Có lẽ chị đã đúng, kiếp này hai người không thể bên nhau. Nhưng nếu nguyện chết cùng nhau, kiếp sau vẫn còn cơ hội được gặp lại. Cảm ơn ông trời đã cho em một người tốt như chị. Chúc chị hạnh phúc..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Sân thượng bệnh viện.

Phong Khinh Dạ và mọi người vừa chạy đến sân thượng thì đã thấy Hàn Trạch Minh đứng trên đó.

"Hàn Trạch Minh, anh rốt cuộc muốn làm gì?"

"..." Hàn Trạch Minh xoay người lại.

"Hàn Trạch Minh, cậu muốn trốn chạy khỏi tội ác cậu đã gây ra với con gái tôi sao?" Phong Chấn Hạo lên tiếng.

"Tôi không chạy trốn... Tôi muốn cả đời đi theo hình bóng của Bội Sam dù cho còn sống hay đã chết."

"Đừng có mà nói những lời vô nghĩa đó. Mau đi xuống đây đi, chính anh đã hứa với tôi sau khi để anh gặp Bội Sam. Quyền sống chết của anh là do chúng tôi quyết định. Bây giờ anh định lật lọng lại sao?"

"Có lẽ lời hứa đó tôi sẽ trả lại anh nếu có dịp gặp lại."

Hàn Trạch Minh xoay người về phía trước, từng bước từng bước đi đến bậc thềm sân thượng.

"HÀN TRẠCH MINH... ĐỪNG LÀM CHUYỆN DẠI DỘT ĐÓ... Được rồi, chúng tôi sẽ không truy cứu anh về việc sống chết nữa... Hãy mau xuống đây đi..."

"Không có Bội Sam, cuộc sống đối với tôi chỉ là một màu đen. Tôi chết đi, ở thế giới bên kia, tôi có thể gặp được Bội Sam và nói lời xin lỗi với cô ấy... Bội Sam, anh yêu em..."

"Trạch Minh, đừng..."

"Mọi người cứ để cho hắn ta chết đi. Dù gì hắn ta cũng đáng chết mà."

"Y Y à..."

"Hàn Trạch Minh, tôi hận anh đến tận xương tủy, băm anh ra thành trăm mảnh vẫn chưa khiến tôi nén giận. Nhưng chị Bội Sam vẫn còn tình cảm sâu đậm đối với anh.

Ở thế giới bên kia, chị ấy vẫn còn đang chờ đợi anh đó. Anh mau đi đi, nếu có gặp chị Bội Sam, hãy nói rằng mọi người ở đây nhớ chị nhiều lắm."

Hàn Trạch Minh gật đầu, cuối cùng cũng nhẹ lòng mà mỉm cười nhìn mọi người. Hàn Trạch Minh nhìn lên bầu trời, sau đó nhắm mắt lại và từ từ ngã người vào không trung.

Mọi người xung quanh chạy lại ngăn cản nhưng đã không kịp. Diệp Y Y vẫn đứng một mình nhìn lên bầu trời, Diệp Y Y có thể nghe được tiếng nói của ai đó bên tai.

'\*Y Y, chị cảm ơn em... Em là người em tốt nhất của chị.. Chị chúc em hạnh phúc... Tạm biệt em...'

————————— THE END\* —————————
Truyện đến đây là kết thúc rồi cả nhà ơi. Chương sau là Ngoại truyện nhé. Mong các bạn vẫn ủng hộ Ad ạ